Sáu Giờ Điện Ảnh

Chương 5: Đêm thứ ba - TỎ TÌNH




Thị trấn nhỏ chưa từng trải qua phát triển thương nghiệp nên phong tục tập quán cũng giản dị, tuy thế lại không có chỗ vui chơi du ngoạn. Trải qua mấy ngày, Phó Diệc Nhiên và Vi Uy chỉ thấy không ít người già và trẻ em ở góc phố hẻm nhỏ, nhưng họ lại sẵn lòng dành cả ngày trời cho một cụ già hoặc mấy đứa trẻ con, lắng nghe người già kể chuyện cũ nơi trấn nhỏ, họ cũng kể cho lũ trẻ nghe về cuộc sống nơi thị thành của mình. Vì vậy sau đó, họ nhanh chóng trở về nhà.

"Xin lỗi, hệ thống của chúng tôi đang gặp trục trặc, nơi quý khách muốn đến hiện tại không còn vé, mong quý khách thông cảm" nhân viên sân bay tỏ ý xin lỗi.

Vi Uy cảm thấy không phải chuyện to tát gì, dù sao mỗi ngày có tới ba chuyến bay từ Tô Châu đến thành phố của họ, hiện tại không có, lần sau sẽ có thôi. Phó Diệc Nhiên vẫn luôn im lặng, họ xách hành lý ngồi ở hàng ghế đầu, lúc sau, anh lên tiếng "Hay là trước tiên chúng ta cứ ở lại Tô Châu hai ngày đã".

Vốn dĩ Vi Uy muốn trả lời, đợi một lúc khả năng là sẽ có vé bay, nhưng không biết tại sao lời không nói được, chỉ tự hỏi một chút rồi gật gật đầu, theo Phó Diệc Nhiên rời sân bay. Vi Uy biết rằng gia đình Phó Diệc Nhiên sống ở Tô Châu trước khi chuyển tới thành phố hiện tại, cho nên không cần nói cũng biết Phó Diệc Nhiên rất thân thuộc với Tô Châu. Quả nhiên Phó Diệc Nhiên không lựa chọn khách sạn lớn mà đưa cô tới một nơi gọi là quán trọ Uyển Cảnh.

Quán trọ này và căn tứ hợp viện họ ở trước kia khá giống nhau, vào cửa chính có một khoảng sân nhỏ, trong sân có tòa nhà năm tầng, ngoại trừ tầng thứ nhất thì bốn phía đều có phòng. Lúc sau, hai phòng họ đăng kí là hai phòng đối diện ở hướng nam. Tuy nói là lịch trình đột ngột nhưng Vi Uy cũng nhận ra rằng đề nghị của Phó Diệc Nhiên không hề đơn giản, không đợi Vi Uy cân nhắc tâm tư của Phó Diệc Nhiên đã có tiếng gõ cửa.

"Đi thôi, ra ngoài ăn nào"

Phó Diệc Nhiên đứng trước cửa lên tiếng, Vi Uy qua quít xách túi đi ra ngoài, Phó Diệc nhiên đi phía trước còn Vi Uy theo sau. Hai người ra đại lộ, Phó Diệc Nhiên bắt một chiếc tắc-xi, nói địa chỉ, không nghĩ rằng đoạn đường khá dài, không quá hai chục phút họ mới có thể tới chỗ cần đến. Vi Uy xuống xe, Phó Diệc Nhiên không nói gì lập tức đi qua gõ cửa, người mở cửa là một phụ nhân, cô ngây người một lúc, quan sát Phó Diệc Nhiên rồi vẻ mặt bình thường trở lại.

"Bé Nhiên! Cháu đã về rồi sao?"

"Cháu thuận tiện về chơi hai ngày" Phó Diệc Nhiên một đằng cùng bà nói chuyện, một đằng kéo Vi Uy vào nhà, còn đóng cửa lại. "Thím Mãn, chú Mãn đâu rồi ạ?"

"Lão Ngô, lão Ngô, ông mau đến đây xem ai tới này!" thím Mãn bước tới cửa một căn phòng gọi to, "Cháu ngồi trước đã".

Thím Mãn rời sân, một lúc sau một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi xuất hiện đi tới, nhìn thấy Phó Diệc Nhiên đã nhận ra ngay, "Nhóc con, bao lâu rồi không về ngó chú một cái?", ông vỗ vỗ bả vai Phó Diệc Nhiên, tự nhiên nhìn thấy Vi Uy ngồi bên cạnh, dùng mắt ra hiệu cho anh.

"Dì Mãn, đây là Vi Uy em gái cháu"

"Đây là hàng xóm nhà mình trước kia, thím Mãn, còn có chú Mãn"

"Chú Mãn" khi Vi Uy gọi ông, biểu cảm trên mặt ông có chút ngây ra, nhưng ông mau chóng khôi phục vẻ tươi cười, đưa bọn họ vào phòng.

Lúc đi vào phòng, Vi Uy mới phát hiện đây là một quán ăn tại gia, vì thế trong phòng đều có hai bàn ăn cho bốn người, giữa mỗi phòng có một tấm bình phong ngăn cách, tuy nhiên vẫn nghe thấy âm thanh, cho nên thực khách ở đầu bên kia nói chuyện thì Vi Uy vẫn có thể nghe lọt.

"Nào, ông mau đi nấu đồ ăn đi, không thể để hai đứa đói bụng đâu" thím Mãn bưng trà vào, Vi Uy định đứng lên đón nhưng bà cười nói "Không cần không cần, ngồi đi"

"Đây là em gái cháu ư?" thím Mãn giúp họ rót trà, đánh giá cô "Lúc các mẹ cháu đến đây có cho thím xem qua ảnh chụp, cô bé lớn lên thật xinh đẹp"

Vi Uy mỉm cười không nói gì, thím Mãn và Phó Diệc Nhiên ôn lại những chuyện lúc nhỏ, hai người nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Không bao lâu, phục vụ mang đồ ăn lên, Cá sạo hấp, Tôm bách hợp, Thịt bò chần, Cải chíp xào, đều là món ăn mẹ yêu thích, xem ra chú Mãn hiểu rất rõ khẩu vị nhà họ.

"Hai đứa từ từ mà ăn, thím ra ngoài trước, không đủ cứ gọi thím nhé"

"Dạ được, thím Mãn cứ làm việc trước đi ạ" Phó Diệc Nhiên đứng dậy đưa thím Mãn ra ngoài, quay về chỗ nhìn Vi Uy nói: "Em ăn đi, đồ ăn chú Mạn nấu đều là món trước đây tôi thích".

Vi Uy gắp một láy thịt bò mỏng, bề mặt phủ một lớp sa tế, ăn vào là tan ngay, để lại trong miệng dư vị cay tê, quả thực, Phó Diệc Nhiên thấy hương vị không kém đi chút nào. Lúc ăn cơm giống khi ở nhà, không nói gì, phảng phất như thể hai ngày qua ở trấn nhỏ đều là chuyện ngoài ý muốn. Ăn cơm xong cũng tốn gần một tiếng đồng hồ, trong lúc này, thực khách lục tục đến ăn.

"Chú Mãn vốn là hàng xóm nhà tôi, bố thường đi công tác, mẹ lại không nấu cơm, tôi thường đến nhà chú Mãn ăn mới phát hiện cơm nhà chú thím so với nhà mình ngon hơn rất nhiều nên để chú Mãn tới nhà tôi nấu cơm, làm cho tới khi nhà tôi rời khỏi Tô Châu", âm thanh Phó Diệc Nhiên kể chuyện không lớn nhưng Vi Uy nghe thấy rất rõ ràng. "Chú thím có một cậu con trai, hiện tại đang ở nước ngoài, họ không có việc gì làm nên khai trương cửa hàng này, đều là người quen, cũng không thấy phiền phức, cũng là làm cho vui nhà vui cửa, bố mẹ có thời gian đến Tô Châu đều đến đây ngồi một chút.

Trong ấn tương của Vi Uy, Phó Diệc Nhiên nói nhiều đến thế, ngoại trừ giải đề lúc đi học hay nói chuyện với bố, thì đây là lần đầu tiên, cũng có thể nhìn ra được tình cảm anh dành cho chú Mãn thím Mãn quả thực vô cùng sâu sắc.

"Tại sao chú thím không ra nước ngoài cùng con trai? Mỗi người một nơi như vậy, không phải rất tịch mịch ư?"

"Không phải người xưa có câu lá rụng về cội sao" Phó Diệc Nhiên mang chút ý cười "Họ thường nói đều già cả rồi, đi xa như thế để làm gì, ngoại trừ khi mất thì đềi sẽ trở về thôi" ngữ khí mềm mại, giọng nói mang vẻ thân mật.

Vi Uy nhìn thời gian, sắp điểm hai giờ chiều, nhưng cô không biết Phó Diệc Nhiên có muốn rời đi hay không, vì thế cô cũng không nhắc đến.

"Sắp hai giờ rồi, chú thím làm việc cũng cần nghỉ ngơi, chúng ta đi trước thôi" Phó Diệc Nhiên nói "Tôi đi chào chú thím một tiếng" nói xong anh cất bước rời khỏi phòng.

Vi Uy cảm thấy một người đi không ổn lắm liền đi theo anh, đúng lúc thấy anh cùng thím Mãn nói chuyện, thím Mãn thấy cô đi tới, cười nói: "Lần sau đến Tô Châu phải tới chỗ thím chơi đấy nhé".

"Dạ vâng, thím Mãn" Vi Uy nắm tay thím mãn "Làm phiền thím và chú Mãn quá ạ".

"Nào, nói gì đó" thím Mãn vỗ tay nàng "Sau này thường đến nhé, không phiền toái gì đâu".

Thím Mãn đưa họ tới cửa, dõi theo từng bước chân của họ rời khỏi hẻm mới đóng cửa, thời tiết Tô Châu không tính là nóng nực, nhưng vừa rời khỏi phòng điều hòa, khí nóng bên ngoài lập tức tập kích bọn họ, trên cơ thể liền rịn một lớp mồ hôi mỏng.

"Muốn tới nơi nhà chúng ta ở trước đây xem thử không?"

"Có xa không?"

"Không xa, đi bộ qua, khoảng mười phút"

"Ừ, đi thôi"

Họ đi sóng vai đi trên đường nhỏ, sau buổi trưa trên đường vắng bóng người, hơn nữa hai bên đường đều là cổ thụ cao lớn, cho nên cũng không nắng gắt, họ bước đi quả thực thích ý, tự nhiên đề tài nói chuyện cũng nhiều thêm.

"Tại sao lại chuyển đến sống ở thành phố bây giờ thế?"

"Bởi bố chủ yếu phụ trách công việc của công ty ở thành phố đó, cho nên mới chuyển nhà, không ngờ sau đó bố tôi vẫn bận rộn như thế"

"Nếu không phải vì nguyên nhân đó, chúng tôi vẫn sẽ ở lại nơi này, tôi và em sẽ không thể gặp được nhau"

Phó Diệc Nhiên dừng bước, ngắm nhìn Vi Uy, tựa hồ Vi Uy thấy sự phẫn nộ ẩn trong đôi mắt anh, nhưng không rõ nguyên nhân nên cô chỉ đành im lặng. Tâm trạng Phó Diệc Nhiên trở nên trầm xuống, Vi Uy cảm nhận được từ động tác cúi đầu của anh, họ đứng bên vệ đường trong chốc lát, Phó Diệc Nhiên đột nhiên bước đi, Vi Uy lần nữa bước theo sau lưng anh. Phó Diệc Nhiên đi đến một tòa kiến trúc độc lập thì dừng lại, Vi Uy ngẩng đầu lên nhìn thì biết rằng đây chính là căn nhà mà gia đình họ ở trước đây. Vào thời điểm cô mới đến, mẹ cực kì thích cho cô xem ảnh trước đây, đa số là ảnh chụp ở ngôi nhà này, ở cổng còn có một vườn hoa nhỏ, Phó Diệc Nhiên hồi nhỏ siêu đáng yêu, thậm chí còn có một số bức ảnh Phó Diệc Nhiên mặc quần hở đũng.

"Nếu như chúng ta gặp nhau tại ngôi nhà này, có lẽ sẽ khác đúng không?" Phó Diệc ở bên cạnh cô lên tiếng.

Vi Uy nhìn anh, không biết nên đáp lại thế nào chỉ đem ánh mắt đặt lên ngôi nhà.

"Nếu chúng ta không gặp nhau bằng cách này, liệu giữa chúng ta có kết khác hay không?"

Giọng nói của Phó Diệc Nhiên có chút trầm thấp, nhưng Vi Uy biết đây mới là ý nghĩ thực sự của anh, Vi Uy không dám đáp lại, bởi cô biết giữa họ tồn tại vô số quan hệ, sớm đã không thể thay đổi được nữa rồi.

"Vi Uy" Phó Diệc Nhiên gọi tên cô, cô nhìn anh. "Tôi thích em", anh nhè nhẹ.