《Tuần hai》
Lần này Đào Nghệ không bị cảnh tượng trong mơ dọa đến tỉnh dậy, cô chầm chậm mở mắt, xác nhận bên ngoài vẫn là một màu đen, cũng biết chưa đến 5 giờ sáng. Nhưng câu chuyện trong mộng cứ thế kéo dài, như thế khiến cô cảm thấy thật thần kì. Lần này cô không còn muốn ngủ, cô tự giác tới thư phòng, ghi lại câu chuyện trong giấc mơ.
Trên xe buýt trường, Đào Nghệ và Lục Đạc cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
"Hôm nay tâm trạng không tồi" Lục Đạc khẽ nói.
"Ừm, nhưng lại mơ rồi" Đào Nghệ nuốt bữa sáng cũng nói với anh "Nhưng lần này tôi nói với anh về giấc mơ kia, rồi mình gộp lại đó".
"Cảnh trong mộng chỉ một mình tồn tại, lại có chút hão huyền", Lục Đạc nói, "Con người mỗi ngày lúc ngủ đề mơ ba đến bốn lần, mà giống nhau ở chỗ chỉ nhớ rõ một giấc mơ, nhưng đa phần sẽ quên đi. Hai giấc mơ đều liên quan đến nhau như thế, thật sự rất ít thấy"
"Phải phải" giọng nói Đào Nghệ pha chút hưng phấn, "Từ hôm trước tôi bắt đầu mơ thấy giấc mơ kia thì biết rằng đây không phải giấc mơ bình thường, nên tôi mới viết lại, anh xem xem có phải rất giống với phim truyền hình hay không?"
Lục Đạc cười không nói gì, Đào Nghệ lấy điện thoại ra, lên mạng tìm blog của mình, "Này, anh nhìn thử xem, đây là tôi viết lại giấc mơ kia"
Lục Đạc nhận lấy điện thoại nhìn qua, Đào Nghệ đúng bên cạnh nhìn phản ứng của anh. Cũng may câu chuyện không dài, Lục Đạc xem một lúc thì xong rồi đem trả điện thoại cho cô.
"Thế nào? Cực kì có "cảm giác kịch bản phim truyền hình" đúng không?"
Lục Đạc mỉm cười "Đúng là có thật, có thật là mơ không? Sao tôi cảm giác rất giống với kịch bản phim truyền hình"
Trong lòng Đào Nghệ thầm kiêu ngạo một chút, sau đó khẳng định gật đầu.
Hai người tán gẫu, hình như hôm nay xe buýt đến trường học thật, mãi cho đến lúc Lục Đạc lên lớp hai người vẫn còn thảo luận về giấc mơ nọ, quyết định buổi trưa cùng nhau ăn cơm lại tiếp tục trò chuyện.
"Này, hai người họ là anh em ruột phải không? Nếu không sao lại giống nhau y như đúc, hành động với tính cách ấy"
Trong căng tin, Đào Nghệ ngôi đối diện Lục Đạc nói
"Kỳ thực hoàn cảnh dễ dàng thay đổi một người, vốn dĩ tính cách người kia không phải thế, nhưng ở cùng người kia lâu rồi thì tính cách cũng giống với người ấy thôi. Huyết thống vốn không liên quan" Lục Đạc nói, "Cô mau ăn đi, đồ ăn lạnh hết rồi đấy".
Đào Nghệ dường như ăn cho có, nhanh chóng nuốt cơm xuống, lại hỏi "Anh nói xem sau đó giữa hai người họ sẽ xảy ra chuyện, như vậy tiếp theo họ sẽ ở bên nhau, đúng chứ?"
Lục Đạc buồn cười nhìn cô, nhưng Đào Nghệ đã đắm chìm vào trong câu chuyện, chẳng cần ai phải nói cô vẫn sẽ nghĩ là như thế.
"Thầy Lục, cô giáo Đào, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, hai vị vẫn chưa ăn xong sao?" Bác bán cơm ở căng tin đứng ở cửa sổ múc cơm lớn tiếng hỏi họ.
"Đây đây, chúng tôi xong ngay đây" Đào Nghệ ăn từng miếng to.
Trong khi nghe cô nói chuyện Lục Đạc vẫn ăn cơm nên không vội.
Hai người mang vẻ mặt hối lỗi khi đưa khay khay đưa cho bác bán hàng.
"Không sao, người trẻ tuổi cùng nhau tán gẫu", ông bác cười nhìn họ nói "Thầy Lục và cô giáo Đào nhìn rất xứng đôi"
Hai người đối với lời nói của ông bác cũng cười cười, ra khỏi nhà ăn, cả trường học chìm vào giẫ nghỉ trưa yên tĩnh, quả nhiên lúc nhìn vào điện thoại đã quá một giờ rưỡi. Buổi chiều Đào Nghệ có tiết dạy nên thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có.
"Nếu không nghỉ ngơi được thì uống một ly cà phê cho tỉnh táo nhé" Lục Đạc nói
Đào Nghệ nghĩ dù sao cũng chẳng được nghỉ ngơi, chi bằng uống cà phê vậy, hai người đi vào một tiệm cà phê sau cổng trường, Đào Nghệ gọi một tách mocha, còn Lục Đạc muốn một ly latté.
"Không ngờ anh lại thích đồ ngọt, tôi còn tưởng đàn ông cách anh chỉ uống cà phê đen" Đào Nghệ nói
"Tôi thích đồ ngọt, chắc hẳn không nên liên quan tới đàn ông rồi", lúc Lục Đạc trả lời cà phê vừa vặn được bê tới.
Cả hai đều nhấp một ngụm, biểu tình không thay đổi, xem ra có lẽ không hợp khẩu vị.
"Nếu sau này cô vẫn còn tiếp tục có giấc mơ như vậy thì nên tới khoa tâm thần xem sao" Lục Đạc một lần nữa nhắc đến đề tài vừa rồi, "Tôi có một người bạn học y nghiên cứu những vấn đề này, nếu cô không ngại, tôi đưa số điện thoại của anh ấy cho cô xem sao"
Đào Nghệ không ngờ Lục Đạc sẽ nói vậy, chỉ là cô cảm thấy kì lạ, mới có hai ngày thôi, nếu sau này không mơ nữa thì phải làm thế nào, cô nói " Cứ chờ một chút, nếu từ hôm nay tôi không mơ nữa thì sẽ làm lãng phí thời gian của anh ấy"
Lục Đạc gật đầu, không miễn cưỡng cô nữa, hai người cứ như thế ngồi uống cà phê, chốc lát tiếng chuông trường vang lên họ liền quay về trường học, Đào Nghệ cẩn thận kiểm tra giáo án cùng PPT* rồi lên lớp.
Cả buổi chiều đều có tiết, nếu không phải vừa rồi uống ly cà phê kia thì cô ngủ gục trong lớp học mất, trở về văn phòng cô nghỉ ngơi một lúc, hướng tới phía xe buýt của trường đi đến, rốt cuộc tí nữa có thể chợp mắt chốc lát. Nhưng sau khi xe bắt đầu chạy cô lại không nhìn thấy Lục Đạc nên nhỏ giọng hỏi giáo viên ở hàng ghế phía trước thì biết được buổi chiều Lục Đạc hết tiết nên đã về trước rồi. Trong lòng cô có chút tiếc nuối, vừa rồi còn nghĩ tới việc nói với anh những chuyện trong giấc mơ, ôm tiếc nuối, Đào Nghệ nhanh chóng thiếp đi, đến nơi xuống xe phải có giáo viên gọi cô dậy cô mới biết, cô chào tạm biệt giáo viên kia, vẻ mặt hối lỗi rồi xuống xe.
Lúc cô mua bữa tối dưới lầu, dường như cô nhìn thấy bóng hình quen thuộc nơi ngã rẽ nhưng cô không cất tiếng gọi, nếu đó không phải là anh thì cô quê chết mất, nên chỉ đành ôm dấu hỏi to đùng về nhà. Trong lúc ăn cơm cô bật máy tinh, mở blog của mình, phái dưới câu chuyện hôm nay càng có nhiều bình luận, cô xem xong từ cái, sau đó tả lời từng bình luận một, cái cuối cùng chính là của Lục Đạc, anh nói: Ngủ sớm dậy sớm, sẽ giúp nằm mơ đấy.
Đào Nghệ không trả lời lại anh, nhưng trong lòng thoáng vui vẻ
***
Chú thích
PPT: Power Point, bản trình chiếu