《Tuần thứ nhất》
Khi Đào Nghệ mở mắt, bên ngoài của sổ vẫn là một mảnh đen kịt, nghiêng đầu xem giờ, mới điểm 5 giờ sáng.
Những hình ảnh vừa rồi, là mơ, nhưng chân thực vô cùng. Cô không còn cách nào ngủ lại, đi đến thư phòng bật máy tính, hoàn thành trên blog cá nhân, ghi chép lại giấc mơ ban nãy.
Nhưng thật khó có thể tưởng tượng, đó không chỉ là một giấc mơ, mà đó là cuộc đời của hai con người.
Ngày thứ hai, Đào Nghệ vừa bắt kịp xe buýt của trường, trong tay cầm bánh bao canh và sữa đậu vừa mua, lướt qua các giáo viên đang ngủ bù, ngồi xuống chỗ cô thường ngồi hàng ngoài cùng bên phải, bắt đầu chầm chậm thưởng thức bữa sáng.
Ngôi nhà Đào Nghệ hiện tại đang sống không phải nhà của cô, cũng không phải nhà thuê. Bạn học đại học của cô được công ty cử đến một thành phố khác, nhưng anh ấy vừa tân trang lại ngôi nhà mà không có ai ở. Vừa hay Đào Nghệ gặp phải nên chuyển vào ở, nhưng không nghĩ đến chỗ này và trường cô ứng tuyển cách nhau quá xa, ngồi xe mất tới nửa giờ đồng hồ. Cũng tốt, nghe nói sau này sẽ có xe buýt của trường, vẫn yên tâm. Xe buýt trường dành cho các giáo viên trẻ tuổi ở xa, đó là một chiếc xe tầm trung, chỗ ngồi trái lại được lấp đầy. Lúc Đào Nghệ mới tới trường, cô mới nhận ra rằng khá nhiều đồng nghiệp sống gần đó.
Sau khi ăn xong bánh bao canh, cô bắt đầu uống sữa đậu nành. Có người ngồi xuống cách cô một chỗ ngồi, Đào Nghệ quay đầu, nhìn thấy Lục Đạc, đúng lúc anh cũng quay lại. Hai người mỉm cười coi như chào hỏi. Lục Đạc và cô là giáo viên vào trường cùng lúc, hơn nữa được phân tới cùng một văn phòng. Hiện cô đang giảng dạy văn học đương đại, anh dạy văn học cổ đại. Mối quan hệ đồng nghiệp giữa hai người cũng coi như tốt đẹp. Chỉ là buổi sáng trạng thái tinh thần mỗi người đều không ổn, cho nên mọi người đều không muốn nói chuyện.
Vất vả mới đến được trường, mọi người *tâm hữu linh tê mở to mắt, ngồi trên ghế khởi động một chút, giáo viên phải ra dáng giáo viên, bằng không sao có thể dạy dỗ học sinh. Cơ mà, Lục Đạc ngược lại muốn học sinh trở nên tự do không chịu gò bó. Lục Đạc đếm ngược trạm số 2 xuống xe. Sáng sớm có chút chói mắt, cũng may bây giờ là mùa hè; thời điểm này vào mùa đông, một số giáo viên phải mở điện thoại để dò đường.
"Đêm qua cô ngủ không ngon sao? Nhìn cô không có tinh thần" Lục Đạc sau lưng cô xuống xe, nói với cô.
"Ừ, mơ một giấc mơ nên sớm tỉnh giấc" Lục Đạc sánh vai cùng cô tới văn phòng, vứt túi ni-lông đựng đồ ăn sáng khi đi ngang qua thùng rác.
"Giấc mơ của mỗi người là những gì họ muốn làm trong tiềm thức, có vẻ như gần đây cô có chuyện vô cùng muốn làm." Lục Đạc đứng bên cạnh cô nói.
Đào Nghệ dừng lại một lúc: "Cũng có thể, tôi luôn cảm thấy cuộc sống hiện tại khác xa so với những gì trước đây tôi tưởng tượng, nếu có cơ hội tôi sẽ làm lại từ đầu một lần nữa" cô nói, khoé miệng hiện lên nụ cười.
Lục Đạc không nói gì thêm, hai người đến phòng làm việc, bắt đầu công việc riêng. Buổi sáng Đào Nghệ có 3 tiết dạy, sau khi cô kiểm tra PPT và xem lại giáo án, vào blog cá nhân, nhìn thấy phía dưới ghi chép giấc mơ vào buổi sáng của mình đã có người để lại lời nhắn. Cô xem lại lời nhắn, còn cùng buôn chuyện với cư dân mạng, suýt chuýt nữa muộn giờ lên lớp. Lớp học kết thúc, nhà ăn giáo viên vô cùng đông đúc, cô liền quay về văn phòng, Lục Đạc vẫn ở đó.
"Cô không đi ăn sao?" Lục Đạc hỏi cô
"Đông người quá, hôm nay tôi cũng không muốn ăn lắm, anh cũng không đi ư?"
"Tôi ăn rồi, lúc không đông người ấy"
Đào Nghệ mỉm cười, lần nữa quay về chỗ ngồi trước máy tính, mở blog, không còn người bình luận nữa liền mở trang web đọc tin tức, tiện tay lấy bánh quy cùng một hộp sữa bò ăn một ít.
Lúc Lục Đạc đi ngang qua cô, nhìn thấy mẩu tin cô đang đọc nói về một căn biệt thực bốc cháy mà không rõ nguyên nhân.
"Cô ăn những thứ này vào buổi trưa có đói không?"
"Có lẽ, nếu đói tôi sẽ nói" Đào Nghệ dời mắt khỏi máy tính quay ra nhìn Lục Đạc, "Nói thử xem, chung một nhà mà chẳng ai muốn nói chuyện, gia đình này có phải rất kì lạ hay không?"
"Nếu như mọi người trong nhà đã quen với điều này thì không tính là kì lạ", Lục Đạc dựa vào bàn, cúi đầu nhìn cô "Người bình thường như chúng ta nhìn vào thì thật kì quái".
Đào Nghệ không trả lời ngay, Lục Đạc nhìn cô, mặt ngơ ngác.
"Vậy anh nói xem, ở nhà có con nhỏ, lại còn nhận nuôi thêm một đứa trẻ, bố lại xa nhà lâu ngày, chuyện này là như thế nào?" Đào Nghệ tò mò hỏi anh.
Lục Đạc cười nói "Đây là tiểu thuyết cô viết sao?"
"Không phải, là một giấc mơ" Đào Nghệ cũng cười, nhưng vẫn tò mò "Anh mau nói xem anh nghĩ thế nào?"
"Thật ra cũng không phải vấn đề, có một đứa con, nhưng vẫn muốn một đứa nữa, sau đó thì nhận nuôi. Còn về người bố xa nhà lâu ngày hẳn là có nguyên nhân, nhìn bề ngoài thì tổng thể không có vấn đề". Khi Lục Đạc nói, Đào Nghệ thực sự nghiêm túc lắng nghe "Nhưng tôi muốn hỏi cô rằng có phải những thứ trong giấc mơ của cô kì quái đến vậy sao?"
"Ừm, anh nói có phải tôi có vấn đề rồi không?" Đào Nghệ buồn bã cúi đầu
"Tôi thấy cô là ăn quá ít, thiếu oxy lên não mới suy nghĩ linh tinh" Lục Đạc đứng lên kéo Đào Nghệ dậy "Đi ăn cơm thôi, bây giờ không đông người.
Cả buổi chiều Đào Nghệ không có tiết, nhưng vì lười về nhà một mình nên đành ở lại văn phòng một mạch cho đến khi mọi người tan làm, cùng ngồi xe buýt của trường trở. Sau khi ở dưới lầu ăn bữa tối, Đào Nghệ trở về nhà lại nghĩ tới giấc mơ kia, cô muốn nhanh chóng đi ngủ xem xem thật sự có thể tiếp tục giấc mơ hay không. Nhưng mẹ lại gọi tới, là chuyện trong nhà, làm cô quên mất giấc mơ kia.
***
Chú thích:
- Tâm hữu linh tê (心有灵犀): nghĩa gần với "tâm linh tương thông"