Người bị dỗi vẻ mặt không hiểu gì.
Hắn rõ ràng là nịnh bợ Ngụy Vũ, sao lại bị dỗi chứ?
Ngụy Vũ cũng không có ý giải thích, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi. Không ai nhìn ra, Ngụy Thiếu Khanh đang bực bội.
Đã vì người khác hiểu lầm Lý Tỉ mà bực bội, cũng vì bản thân vậy mà sẽ vì người khác hiểu lầm Lý Tỉ sẽ bực bội.
Bị Tiểu Phúc Vương bỏ bùa mê thuốc lú gì sao?
Sao lại giống như mấy phu nhân hậu duệ quý tộc che chở y mọi cách vậy?
Đầu sỏ gây tội nhìn về phía Sài Dương, thật cẩn thận nói: "Sài giáo úy, Ngụy Thiếu Khanh có phải tức giận hay không vậy?"
Sài Dương mặc dù không đối phó Lý Tỉ quá nhiều, nhưng cũng chướng mắt loại hành vi khen ngợi người này giẫm lên người khác, thờ ơ nói: "Thư Quân huynh làm người lỗi lạc, không cần dẫm lên lưng người khác để kiếm danh tiếng."
Mọi người bừng tỉnh, hóa ra là như thế!
Thật là một đạo đức tốt nha!
Lại nói tiếp, khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Thiếu Khanh thật quyến rũ!
Nhóm lang quân nương tử si ngốc mà nhìn bóng dáng cao lớn của Ngụy Vũ, vẻ mặt kính phục.
Lý Tỉ cũng không biết chính mình được bảo vệ, nếu không y chắc chắn sẽ chạy lại để diễu võ dương oai một phen.
Lúc y trở lại hoa lều, Dương Hi Hi cùng Dương thị cũng vừa đến.
Dương thị cùng nhóm công chúa Vương phi nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Lý Vân La cũng đi theo, ưỡn bụng pha trà, cẩn thận phụng dưỡng. Nàng luôn ân cần như vậy, ngay cả toàn bộ hoàng thất đều biết Dương thị từ trước đến nay không thích nàng.
—— Trong số ba huyện chúa của Phúc Vương phủ, chỉ có nhị nữ Lý Vân La không phải là Dương thị sở sinh, là con vợ lẽ.
Lý Tỉ sợ tỷ tỷ nhà mình chịu ủy khuất, cũng đi theo.
Dương Hi Hi cùng tiểu cô nương ở lại, sắc mặt tái nhợt "Tam muội muội nvì sao không cho ta ngồi một chỗ? Không phải đã nói rồi sao, ta mang điểm tâm, muội giúp ta chiếm vị trí sao?"
Ai nói đồng ý với ngươi chứ?
Lý Mộc Cẩn liếc nàng một cái, dù sao cũng cân nhắc đến tình huống hôm nay, tức giận nói: "Đem vị trí của ta nhường cho ngươi, coi như xong?"
Vừa nói vừa chen vào giữa hai người biểu tỷ công chúa Tân Thành nhà mình. Các tỷ tỷ vừa đẩy vừa cười rất tình cảm.
Dương Hi Hi nhìn lão đại không thoải mái, ôn nhu nói: "Quên đi, nếu tam muội đã quên, cũng không thể trách ngươi, với lại ta đi cùng cô mẫu vậy thì ngồi chúng đi."
Lý Mộc Cẩn nhịn không được, nói: "Không nói thì không chịu được đúng không? Ta nhường ngươi ngồi xuống, ngươi còn muốn cái gì?"
Dương Hi Hi nhéo nhéo khăn tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng bất bình, "Tam muội muội làm sao vậy? Ta lại nói cái gì sai rồi, làmngươi không vui sao?"
Lý Mộc Cẩn quả thực tức giận.
Một buổi sáng rất vui vẻ lại bị phá hỏng bởi cái gậy thọc cứt chết tiệt này!
Nàng là bánh bao*, đường tỷ biểu muội nhóm cũng không phải là.
*Chắc là chỉ người mềm yếu không biết cách phản kháng.
"Dương Hi Hi, nơi này không có đàn ông cũng không có trưởng bối, ngươi làm ra bộ dáng này cho ai xem?"
"Ngươi nhìn một chút bên này, ngoại trừ họ Lý những người sinh ra họ Lý, chỗ ngồi của ngươi ở chỗ nào?"
" Trái, phải, phải đều là người một nhà, đến thì tìm chỗ mà ngồi, đây là lần đầu tiên nghe nói có người chiếm chỗ, thật buồn cười!"
Mặt Dương Hi Hi lúc xanh lúc trắng, nước mắt ở trong mắt đảo quanh.
Những người này khinh thường nàng!
Một đám đều khinh thường nàng!
Chỉ vì họ của ả không họ Lý!
Có điều, ả rõ ràng họ Lý!
(Xin phép cho chen mồm, con mẹ này ảo quá)
Rõ ràng cùng Lý Mộc Cẩn giống nhau!
Dựa vào cái gì Lý Mộc Cẩn được người khác tôn vinh, sủng ái, còn ả lại phải đứng đây chịu nhục?
Dương Hi Hi ngậm nước mắt, cọ đến bên người Dương thị, cúi đầu khóc nức nở, thu hút sự chú ý của Dương thị.
"Đây là làm sao vậy? Như thế nàolại khóc rồi?"
Dương Hi Hi vội vàng lắc đầu, "Hi Nhi lỗ mãng, làm cho cô mẫu lo lắng, không sao cả, chỉ là, chỉ là sơ ý bị cay mắt......"
Lời nói là nói như vậy, nhưng lại khóc càng khóc to hơn.
Dương thị theo bản năng nhìn về phía Lý Tỉ.
Lý Tỉ nhấc tay, làm vẻ kinh hãi: "Trời đất chứng giám, con vẫn ngồi đây, gì cũng không làm!"
Nhóm phu nhân che miệng cười rộ lên, "Xem cái gì làm cho tiểu bảo bối của chúng ta sợ hãi a, Định Vương tẩu tẩu, ngươi bình thường không phải là quá thiên vị rồi sao?"
Dương thị sắc mặt không được tốt lắm.
Các ngươi thì biết cái gì!
(Móa già rồi lẩm cẩm)
Dương Hi Hi vừa thấy tình hình không tốt, vội nói: "Không phải Tỉ đệ, không liên quan gì đến Tỉ đệ, là con tự mình, con...... Con tới chậm, không có vị trí, liền hỏi Tam muội muội hai câu, khiến tam muội tức giận, con trong lòng băn khoăn mọi cách......"
Mặt Dương thị lộ vẻ không vui, "Cái nha đầu ngốc này! Hi nương, đi đem Cẩn nương gọi tới cho ta."
"Mẫu thân bình tĩnh, vẫn là để con đi xem! Con đi qua nhìn thử, rốt cuộc là chuyện như thế nào." Lý Vân La đều không phải là ái xuất đầu tính tình, nhưng mà vì đệ đệ muội muội tổng có thể động thân mà ra.
Lý Tỉ cũng cảm thấy có lỗi với ả, ngăn bà lại, tùy tiện nói: "Không cần hỏi, khẳng định là Tam tỷ tỷ sai —— Tam tỷ tỷ tính tình thẳng thắn, không biết quan tâm người khác, có lẽ nàng chơi đùa một thủ đoạn xấu xa để làm mất mặt Hi biểu tỷ trước mặt người khác."
Dương Hi Hi giật mình, không nghĩ ra Lý Tỉ như thế nào lại đột nhiên giúp ả nói chuyện.
Lý Vân La lại nhìn ra ma mưu quỷ chước của đệ đệ nhà mình, nhoẻn miệng cười, nhìn y biểu diễn.
Giọng nói của Lý Tỉ tình cảm phong phú: "Có phải hay không còn mắng tỷ? Thậm chí động thủ đánh tỷ? Giật tóc? Xé rách mặt? Mẫu thân, làm phiền ngài đem thẻ bài quản sự Phúc Vương phủ cho con, con đi đem Tam tỷ tỷ bắt lại, nhốt vào phòng chứa củi!"
Định Vương phi bị y nói làm cả kinh, nhất thời không hiểu ra sao, "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Sao lại không nghiêm trọng? Mẫu thân không phải thường nói sao, Tam tỷ tỷ tính tình lỗ mãng, không chịu tuân theo kỷ luật, luôn khi dễ Hi biểu tỷ. Hôm nay việc này không cần hỏi, khẳng định cũng là nàng sai."
Lý Tỉ liếc mắt Dương Hi Hi, cười như không cười, "Trường hợp lớn như vậy, cũng dám làm ầm ĩ, nếu không nàng sẽ làm mất hết thể diện của Phúc vương phủ chúng ta, mẫu thân đừng ngăn cản, để con dẫn người đến giáo huấn nàng! "
Những lời này rất thú vị, rõ ràng là coi thường Lý Mộc Cẩn, nhưng thực chất là sắp đặt Dương thị, ngày thường không phân xanh đỏ đen trắng chụp mũ cho Lý Mộc Cẩn.
Đơn giản, trước tiên y đem "Hành vi phạm tội" của Lý Mộc Cẩn nói phóng đại, Dương thị ngược lại sẽ đau lòng. Còn nữa, còn nhắc nhở Dương thị, hôm nay là một dịp đặc biệt, vì vậy đừng gây rắc rối.
Ai trong số những người có mặt không phải là người thành tinh chứ?
Trưởng công chúa, nhóm quận vương phi nhìn Lý Tỉ biểu diễn chăm chỉ, vui mừng giúp y một phen.
"Chúng ta nhìn Cẩn nương lớn lên, tính tình hơi thẳng thắn một chút, nhưng chưa bao giờ xấu tính, huống hồ là chọc tức ai. Chắc là sắp xếp này của Tiểu Bảo, tám phần có vấn đề —— nói xem, có phải hôm qua cùng tỷ tỷ đệ không đoạt được điểm tâm, nên quan báo tư thù?"
Rõ ràng là nói rằng Lý Tỉ "Quan báo tư thù", nhưng thực tế là ám chỉ đến "vấn đề" của Dương Hi Hi.
Dù sao thì Dương phu nhân cũng không bất cẩn đến mức không thể cứu, sau khi nghĩ lại, bà cũng tỉnh táo lại. Vì thế không nhẹ không nặng mà an ủi Dương Hi Hi một chút, việc này coi như đã xong.
Dương Hi Hi tức giận đến ngứa răng, hận không thể biến thành một người phụ nữ điên rồ ngay tại chỗ, lao vào người Lý Tỉvà xé xác, sau đó phóng hỏa để tất cả những người họ Lý tất cả đều chết thẳng cẳng.
Nhưng thực ra chẳng làm được gì.
Trà Cúc Dưa Leo
Thậm chí không thể rơi nước mắt.
Còn phải cẩn thận lấy lòng Dương thị.
Đành nghẹn khuất đến tâm can phổi nổ mạnh, máu đen từ từ ra diện mạo bên ngoài.
Dương Hi Hi chịu đựng một lúc, cuối cùng không nhịn được, kiếm cớ ra ngoài thay đồ.
Vừa vặn nhìn thấy tôi tớ của Phúc Vương phủ nghênh diện đi tới, trong tay cầm một tấm yên ngựa cho Lý Tỉ cùng Lý Mộc Cẩn. Cả hai bộ bọc yên đều do chính Dương thị may cho, để Lý Tỉ cùng Lý Mộc Cẩn sử dụng khi họ thi đấu.
Kế hoạch mà Dương Hi Hi cùng Dương Hoài đã sắp xếp từ trước là giở trò gian lận, để cho Lý Mộc Cẩn cùng Ngụy Vũ một bài học.
Ban đầu, Dương Hi Hi muốn nới lỏng lưng ngựa của Lý Mộc Cẩn, để nàng từ trên ngựa ngã xuống dưới, mất mặt. Nhưng vừa rồi bị Lý Tỉ làm tức giận, đầu ả nóng lên, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ càng độc ác hơn.
Ả muốn báo thù Lý Tỉ!
Muốn cho y chết!
"Không cần tìm Hỉ Nương, cứ giao cho ta, ta đem vào." Dương Hi Hi bình tĩnh nói, nhưng thực ra hai tay giấu trong tay áo lại không tự chủ được run lên.
—— Trước đó, dù có ghét tỷ đệ Lý thị cũng chỉ là mấy trò khôn vặt, ở trước mặt Dương thị kiện cáo tiểu trạng, trước nay chưa từng đao thật kiếm thật mà hại qua người.
Tôi tớ cung kính khom người, cười nói: "Làm sao có thể làm phiền biểu cô nương chứ? Nô đã cầu Bạch Chỉ tỷ tỷ đi kêu Hỉ nương tỷ tỷ rồi."
Không biết là câu "Biểu cô nương" kia đã đâm vào dây thần kinh nhạy cảm của Dương Hi Hi, hay là bởi vì Bạch Chỉ là người của Lý Mộc Cẩn, giọng nói của Dương Hi Hi đột nhiên trở nên sắc bén.
"Ta bảo ngươi đưa cho ta, sao lại có nhiều chuyện nhảm nhí như vậy? Nếu như lúc này đứng ở trước mặt ngươi chính là Lý Mộc Cẩn, ngươi cũng muốn ra sức khước từ như vậy sao?"
Toàn bộ tôi tớ ngây dại.
Trong ấn tượng của hắn, vị biểu cô nương Dương gia này từ trước đến nay dịu dàng nhu nhược, cho dù ho khan cũng rất nhẹ nhàng, đâu có lúc nào nói năng gay gắt như vậy?
"Làm sao vậy? Ngươi không khỏe sao?" Dương Hoài từ đâu xuất hiện, vỗ vỗ bả vai Dương Hi Hi.
Dương Hi Hi sửng sốt, giống như vừa bừng tỉnh, vội vàng thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Ta phản ứng thái quá, cho rằng ngươi không tin ta... Cho nên, ta tự mình giúp ngươi đi kêu Hỉ nương......"
"Không, không phải, biểu cô nương nói quá lời." Tôi tớ chỉ đành phải đem yên ngựa đưa ra, "Vậy làm phiền biểu cô nương."
Hắn kêu mỗi một câu "Biểu cô nương", tâm Dương Hi Hi liền như xù lông, cuối cùng lúc nhận yên ngựa, tay của ả rất vững vàng, không còn run rẩy nữa.
"Ca ca có thể đảm bảo mọi thứ đều an toàn không?" Ả hỏi.
Dương Hoài lạt mềm buộc chặt, "Ngươi nếu hối hận, hiện tại liền dừng tay."
Dương Hi Hi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tất cả đều là khuôn mặt của các công chúa huyện chúa trong lều hoa, còn có một đôi cười như không cười của Lý Tỉ, tràn ngập khinh thường trong đôi mắt màu hổ phách.
Ả hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Ca ca, ngươi cứ an bài đi, ta tuyệt đối sẽ không hối hận."
Dương Hoài gợi lên một nụ cười đắc ý.
***
Ba hồi chiêng vang lên, trận đấu mã cầu bắt đầu.
Đầu tiên là trận đấu biểu diễn của đội mã cầu hoàng gia, có nam nữ thi đấu, có đội dưới danh nghĩa thánh nhân, còn có đội do các vương phủ, công chúa huấn luyện.
Nhóm nhi lang nương tử phối hợp với nhau và ra đòn liên tiếp, thu hút những tràng pháo tay không ngớt và nhanh chóng làm nóng sân đấu.
Trận thứ hai, chính là "Đội hoàng gia" do đại hoàng tử chỉ huy chống lại "Đội trăm quan" Ngụy Vũ do dẫn đầu.
Truyền thống của Đại Nghiệp, bất kể đối thủ có địa vị như thế nào, trên sân sẽ không bao giờ có dàn xếp tỷ số, cho dù có thánh nhân ở đây, quan viên cũng sẽ dốc toàn lực.
Đây là cơ hội duy nhất để họ đạt được kết quả dựa trên sức mạnh của họ mà không quan tâm đến môn phiệt gì cả.
Lý Tỉ vừa lên đài liền phát điên, như đổ hai thùng máu gà, không thể nhịn được.
Trường côn vung lên, mở cửa đại cát.
Các tỷ tỷ vui vẻ, vẫy khăn vì y cổ vũ trợ uy —— trong đó có vài phần là vì tiền tiêu vặt đã đặt cược không thể lấy lại.
Sài Lam Lam thậm chí còn tuyệt vời hơn, cư nhiên còn đem trống cơm dọn đến biên sân thi đấu, đánh trống để cổ vũ giúp Ngụy Vũ cùng Sài Dương —— chủ yếu là giúp Ngụy Vũ.
Lý Tỉ đã giành được cầu tiếp theo ngay từ đầu, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người y, các bá tánh đang sôi nổi thảo luận về phong thái của Tiểu Phúc Vương.
Bị y đoạt nổi bật, Đại hoàng tử rất là khó chịu. Quả bóng thứ hai vẫn được Lý Tỉ cướp được, mắt chuẩn bị ghi bàn, nhưng đã bị y chặn lại.
Toàn trường im lặng.
Còn có nhà mình chặn bóng của nhà mình?
Sống lâu mới thấy.
Trận đấu mã cầu năm nay đã có một bầu không khí kỳ lạ mạnh mẽ ngay từ đầu.
Trên thực tế, đại hoàng tử văn võ song toàn, có thể coi là hiếm có nhân tài, nếu như vợ con một đống, Kim thượng đã không kéo dài đến bây giờ không lập thái tử.
Đại hoàng tử đã sớm vội vàng, khắp nơi tranh phong, hăng hái khoe mẽ, ngay cả một trận đấu mã cầu mang tính chất vui chơi như vậy cũng không bỏ qua.
Lý Tỉ cảm thấy mất mặt cực kỳ, đệ tam cầu căn bản không nghĩ đi đoạt lấy.
Ngụy Vũ nắm lấy cơ hội, quay ngựa sang một bên, nhanh chóng vung côn, đánh quả bóng vào khung thành.
Một loạt tiếng reo hò và la hét nổ ra bên ngoài đấu trường, hầu hết đều là nhóm nương tử, *từ chín mươi chín đến mới đi bộ, tất cả đều bị phong thái của Ngụy Thiếu Khanh choáng ngợp.
*上到九十九,下到剛會走 ai dịch dùm mình được ko T-T
Lý Tỉ chậc một tiếng.
không có mắt nhìn!
Bổn tiểu gia không phải đẹp hơn hắn sao?
Sau khi mất tập trung như vậy, Ngụy Vũ lại giật lấy quả bóng thứ tư.
Ngay khi đội hoàng gia đang bao vây và nóng lòng đề phòng, Ngụy Vũ bất ngờ thay đổi chiến lược và ném quả bóng lên không trung bằng một cú đánh xa.
Khán giả bên ngoài đồng thanh thốt lên, những tưởng bóng sẽ đi ra ngoài biên nhưng không ngờ rằng Sài Dương đã đợi sẵn ở đó, bất ngờ cản bóng và đánh chính xác vào khung thành.
Hai đối hai, hòa.
Sao mà có thể kiên nhẫn dữ vậy?
Lý Tỉ "bùm, bùm, bùm" đổ xuống bốn thùng máu gà, xù mái tóc xoăn nhỏ, một lòng đoạt cầu.
Chỉ thấy y vừa mới vọt tới bên cạnh Ngụy Vũ, bỗng nhiên, con bạch mã to lớn hí vang, vó vó giơ cao, như muốn hất y xuống.
Sắc mặt Ngụy Vũ biến đổi, cây gậy nhanh chóng rẽ sang một góc, móc quanh eo y.
Lý Tỉ cười ranh mãnh, nhanh nhẹn luồn qua cánh tay hắn, giật lấy quả bóng, chuyền cho nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử huýt sáo, vung cánh tay khỏe mạnh của mình -
Đội hoàng gia đã giành được một lá cờ khác.
Ngụy Vũ lúc này mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.
Lý Tỉ cười đến xán lạn, "Đưng tưởng chỉ có ngươi biết đánh phối hợp? Ta cũng biết mà!"
"Đây là chơi gian lận!"
Một tiếng quát chói tai từ khán đài truyền tới, mọi người sôi nổi quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy được thánh nhân một thân trang phục chỉnh tề —— Lý Hồng.