Chương 6: Cùng làm đi
“Nhìn thấy chồng mình về nhà mà cô không biết đón hay sao?”, giọng nói của Tần Tuấn Phi nghe vô cùng lạnh lùng, khóe môi của anh ta còn nở nụ cười giễu cợt.
Cổ họng tôi khô khốc, hai hốc mắt nóng lên, thân thể cũng không kìm được mà phát run, không biết là do bây giờ tôi đang rất tức giận hay là do bây giờ bộ dạng của Tần Tuấn Phi trông quá dọa người.
“Tĩnh Văn bị bỏ rơi một mình ở đây cho nên không vui sao?”, một giọng nói ngọt chảy nước vang lên, Cận Văn Thiến đang đứng dựa vào cửa và đắc thắng nhìn tôi.
Cô ta có dáng người ưỡn ẹo, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ hai dây gợi cảm làm tôn lên vóc dáng lúc ẩn lúc hiện bên dưới lớp vải mỏng tanh.
Tần Tuấn Phi nhéo cằm của tôi một cái rồi nói: "Không vui sao? Vậy thì làm cùng nhau đi!"
Tôi kinh hãi nhìn Tần Tuấn Phi, không thể tin được vào tai mình.
Sao anh ta có thể nói ra một điều như vậy chứ?
"Sợ là Tĩnh Văn không làm được đâu. Từ trước khi hai người kết hôn thì em đã nói em có thể cùng anh làm với những người phụ nữ khác, nhưng Tĩnh Văn quá thanh cao, sao cô ấy có thể chịu được chuyện như vậy chứ?", Cận Văn Thiến uốn éo đi đến bên cạnh Tần Tuấn Phi, thẳng thừng nắm lấy cánh tay của Tần Tuấn Phi.
Đầu óc tôi choáng váng, tôi ngây người nhìn hai người trước mặt mình.
Cận Văn Thiến đã nói gì vậy? Trước khi kết hôn sao?
“Ý của cô là gì?”, tôi hỏi Cận Văn Thiến.
“Lời thế nào thì ý như vậy thôi”, Cận Văn Thiến cong môi cười nói: “Tôi và Tuấn Phi đã ở bên nhau từ rất lâu rồi”.
"Không, chuyện đó không phải sự thật! Anh lừa gạt tôi!", tôi trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Tuấn Phi, trái tim đau như bị dao cắt.
Hai người họ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, vậy tôi tính là gì? Một tháng nhẫn nhịn chịu đựng trong nhục nhã của tôi lại tính là gì?
“Lạc Tĩnh Văn, tôi đã từng nghĩ tới việc sẽ cắt đứt liên lạc với những người phụ nữ khác vì cô sau khi kết hôn, nhưng đáng tiếc, cô không xứng!”, Tần Tuấn Phi hung tợn nói.
Tôi hoàn toàn sững sờ, Tần Tuấn Phi có ý gì? Anh ta và Cận Văn Thiến đã ở bên nhau trong suốt thời gian qua sao? Ngay trước hôn lễ bọn họ vẫn ở bên nhau hay sao?
"Bây giờ anh đã biết được em vẫn tốt hơn rồi chứ? Có một số người chỉ giả vờ thuần khiết bề ngoài, còn bên trong thì vô cùng dâm đãng rẻ tiền", vừa nói cánh tay của Cận Văn Thiến vừa nhẹ nhàng vòng qua cổ Tần Tuấn Phi.
Cô ta đắc ý liếc nhìn tôi một cái rồi nói: "Lạc Tĩnh Văn, nói thật, trước hôn lễ của hai người một ngày thì Tuấn Phi đã đến gặp tôi và nói với tôi rằng sau này đừng liên lạc với anh ấy nữa. Lúc đó tôi đã rất buồn đó".
"Nhưng ai mà ngờ được một người trông có vẻ trong sáng thuần khiết như cô mà lại đi cắm sừng Tuấn Phi ngay trước hôn lễ chứ?"
“Đừng nói nữa!”, Tần Tuấn Phi cau mày, lạnh lùng quát lớn với Cận Văn Thiến.
Cận Văn Thiến dường như không hề tỏ ra khó chịu, cô ta vẫn ôm lấy cổ Tần Tuấn Phi một cách thân thiết, sau đó kéo anh ta lại rồi nói: "Tuấn Phi, không phải anh nói muốn em cùng cô ta cùng phục vụ anh sao? Làm ngay thôi nào".
Tôi vô cùng khiếp sợ, trong lòng không ngừng run rẩy.
Tần Tuấn Phi sẽ không đồng ý, anh ta nhất định sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý như vậy. Nhưng cuối cùng tôi chỉ nghe thấy tiếng "soạt" và quần áo của tôi đã bị Tần Tuấn Phi xé ra.
“Anh điên rồi sao!”, tôi hét lên và cố gắng giãy dụa né tránh.
Cận Văn Thiến nhìn thấy động tác của Tần Tuấn Phi thì cũng bắt đầu phấn khích chạy đến giật mạnh tóc tôi.
Tôi hét lên chói tai, da đầu tôi bỏng rát đau đớn, chỉ cảm thấy như muốn bị xé toạc ra.
"Tần Tuấn Phi! Anh định làm gì!", tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi, tôi kinh hãi trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần mình trong gang tấc.
Tần Tuấn Phi hung hăng lôi tôi lên giường rồi đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào xương quai xanh của tôi.
Chương 7: Sẽ không như ngày hôm đó
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh vì đau đớn, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, tôi ngay lập tức nâng đầu gối lên đạp mạnh vào phần thân dưới của Tần Tuấn Phi.
Một tiếng hét chói tai vang lên, Tần Tuấn Phi lăn ra ra khỏi người tôi ngay lập tức.
Tôi hoảng sợ từ trên giường bật dậy, lúc này Tần Tuấn Phi đang ôm chặt phần thân dưới của mình, lại không ngừng gào thét. Nhìn thấy hai mắt Tần Tuấn Phi đỏ ngầu thì tôi sợ tới mức cả người phát run, lần đầu tiên nỗi sợ hãi của tôi còn lớn hơn sự lo lắng của tôi đối với Tần Tuấn Phi.
Chạy! Tôi phải chạy ngay bây giờ!
Trái tim tôi đập mạnh, khi nhìn thấy cánh cửa vẫn đang mở, tôi lập tức dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài.
Dưới chân tôi đột ngột truyền đến cơn đau buốt lạnh lẽo, tôi vội đến mức còn không kịp xỏ giày vào chân mà đã chạy ra ngoài.
Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác! Tần Tuấn Phi đã điên rồi, Cận Văn Thiến cũng vậy, nếu tôi ở lại đây thêm một phút nào nữa thì tôi không biết sẽ xảy ra những chuyện kinh khủng gì.
"Con khốn, dừng lại cho tôi...", giọng nói tức giận của Tần Tuấn Phi từ phía sau truyền đến.
Không ngờ anh ta lại đuổi theo tôi ra ngoài!
Tôi sợ đến mức lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Trái tim tôi đập nhanh như trống trận, nó dường như còn suýt bật ra khỏi lồng ngực.
Khi nghe thấy tiếng chửi bậy càng lúc càng gần, trong lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng.
Đây là khu biệt thự, muốn bắt taxi thì phải chạy ra đường lớn, chẳng lẽ cuối cùng tôi vẫn sẽ bị anh ta bắt về hay sao?
Đột nhiên lại có một ngọn đèn chiếu tới, tôi giống như bắt được một cái phao cứu sinh, ngay lập tức không chút do dự phóng tới.
Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang bầu trời đêm, trái tim tôi như ngừng đập còn cơ thể thì cứng đờ vì sợ hãi.
“Tĩnh Văn!”, giọng nói của Tần Tuấn Phi truyền đến.
Tôi không thể phân biệt được liệu anh ta đang lo lắng hay tức giận, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có thể ổn định lại tinh thần một chút.
Nhìn thấy chiếc xe đang đậu trước mặt, tôi vui mừng khôn xiết, không chút do dự lao thẳng đến vị trí ghế phụ.
"Làm ơn đưa tôi đến chung cư Lam Sơn...", tôi mạnh mẽ mở cửa xe không chút rụt rè.
Tuy nhiên khi tôi nhìn thấy người trên xe thì tôi đã vô cùng choáng váng.
Sao lại là anh ta? Tôi thật sự không ngờ trong tình thế cấp bách thì tôi lại vào đúng xe của Trình Dịch Lâm.
"Lạc Tĩnh Văn! Đứng lại cho tôi!", giọng nói của Tần Tuấn Phi lại truyền đến.
Cơ thể tôi cứng đờ, tôi đã lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan nhưng ánh mắt của Trình Dịch Lâm lại đột nhiên trở nên lạnh lùng khi nhìn về hướng của Tần Tuấn Phi.
“Lên xe”, giọng nói lạnh lùng trầm thấp lại cất lên.
Tôi sững sờ mất một lúc, nhưng vừa nhìn thấy Tần Tuấn Phi sắp đuổi tới thì tôi đã nhảy thẳng lên xe.
"Nhanh lên... đi thôi...", tôi vội vàng thúc giục, cuống quít kéo dây an toàn thắt lại, nhìn thấy Tần Tuấn Phi đã phóng tới phía trước xe, tôi không khỏi sợ hãi hét lên một tiếng.
Chỉ một giây tiếp theo thì tiếng động cơ xe khởi động đã vang lên, xe của Trình Dịch Lâm gần như quẹt sát vào người của Tần Tuấn Phi rồi mới chạy ra ngoài.
"Con khốn, cô xuống xe cho tôi!"
Nghe tiếng quát tháo truyền đến từ phía sau, tôi ngồi co ro bên ghế phụ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tôi đã chạy thoát rồi sao?
Tôi đã vô cùng kinh hãi, toàn bộ bắp thịt trên cơ thể đều căng cứng, vô thức nắm chặt lấy tay nắm cửa xe, cứ như thể làm như vậy thì sẽ an toàn hơn một chút.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tôi liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trong một tháng qua tôi đã phải nhẫn nhịn chịu đựng sự sỉ nhục của Tần Tuấn Phi, tôi còn mong anh ta sau khi trút được cơn tức giận thì sẽ trở lại bình thường với tôi bởi vì tôi luôn cảm thấy mình có lỗi với Tần Tuấn Phi trong chuyện này và sự tức giận của anh ta là điều mà tôi nên chịu đựng.
Tuy nhiên những lời nói của Cận Văn Thiến như đã giáng cho tôi một cái tát mạnh vào mặt, tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng Tần Tuấn Phi đã luôn giữ mối quan hệ tình cảm với Cận Văn Thiến ngay cả trong thời gian chúng tôi đang ở bên nhau.
Thậm chí đêm nay Tần Tuấn Phi đã dám làm như vậy, anh ta thực sự muốn tôi và Cận Văn Thiến cùng quan hệ với anh ta!
Ai cũng nói tôi đã lấy được một người chồng đẹp trai giàu có, rằng tôi là cô bé Lọ Lem được gả cho nhà giàu. Nhưng làm gì có ai biết được người chồng này của tôi thật ra lại là một tên vô cùng trăng hoa? Điều buồn cười là ngay cả tôi cũng không biết điều đó cho đến tận bây giờ.
Trong lòng tôi vô cùng đau đớn nhưng không hiểu sao lại không thể khóc được. Cảm giác này chẳng khác nào trong tim đang có một lỗ hổng lớn khiến cho ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Cho đến tận khi Trình Dịch Lâm bảo tôi xuống xe thì tôi mới có thể ổn định được tinh thần, sau đó mới phát hiện trước mắt không phải là chung cư Lam Sơn mà là cổng của một khách sạn.
Tôi kinh hãi nhìn Trình Dịch Lâm nói: "Anh muốn làm gì?"
Tôi muốn đến chung cư Lam Sơn để tìm Lâm Băng Thanh, cô ấy là đồng nghiệp và cũng là người bạn duy nhất của tôi ở Hải Thị. Khi tôi chạy trốn khỏi nhà của Tần Tuấn Phi, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cô ấy.
Nhưng tại sao Trình Dịch Lâm lại muốn đưa tôi tới khách sạn?
Cảnh tượng đêm tân hôn lại hiện lên trong đầu tôi, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì tôi lại vô cùng sợ hãi.
“Tìm chỗ cho cô thay quần áo”, Trình Dịch Lâm lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn quét qua tôi: "Cô muốn gặp Băng Thanh trong bộ dạng này để cho cô ấy lo lắng hay sao?"
Nghe anh ta nhắc đến tên của Lâm Băng Thanh một cách thân thiết, sự căng thẳng trong lòng tôi nhất thời trầm xuống.
Tôi đã hỏi Lâm Băng Thanh mối quan hệ giữa Trình Dịch Lâm và Lâm Băng Thanh là gì, Lâm Băng Thanh nói rằng gia đình của hai người bọn họ khá thân thiết với nhau, trước đây bọn họ cũng rất thường xuyên gặp mặt nhưng bây giờ thì đã lâu rồi không gặp lại.
Tôi cũng tự biết bộ dạng của mình lúc này chật vật biết bao nhiêu, cũng biết tôi không thể đem bộ dạng này đến gặp Lâm Băng Thanh được. Chỉ có điều nơi này là khách sạn, thật sự khiến cho người ta không thể không lo lắng.
“Đừng lo lắng, hôm nay tôi không bị kẻ khác hãm hại nên tôi sẽ không bụng đói vơ quàng như ngày hôm đó đâu”, Trình Dịch Lâm mím môi nói rồi bước xuống xe.
Chương 8: Bộ dạng đáng xấu hổ
Tôi ngẩn người mất mấy giây, khi định thần lại thì ngay lập tức mặt đỏ tai hồng.
Người đàn ông này thực sự không lịch sự một chút nào, chỉ có điều bị anh ta "châm chọc" thế này thì tôi cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
Anh ta nói không sai, anh ta là một người vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền, người như anh ta thì thiếu gì phụ nữ vây quanh, nếu như anh ta không bị người khác hãm hại vào tình thế "bụng đói ăn quàng" thì làm gì lại đến lượt tôi?
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi xe, nhìn thấy Trình Dịch Lâm đang đứng ở cửa khách sạn châm thuốc. Anh ta lặng lẽ nhìn tôi rồi rít một hơi thuốc dài, tàn thuốc bập bùng, một làn khói trắng dài phả ra.
Là một bác sĩ, tôi luôn cảm thấy những người hút thuốc nơi công cộng rất phản cảm. Nhưng phải công nhận rằng Trình Dịch Lâm rất đẹp trai, ngay cả bộ dáng hút thuốc cũng trông rất đẹp trai khiến cho người ta không thể cảm thấy phản cảm được. Nhìn những động tác của anh ta, trong đầu của tôi chỉ hiện ra một từ - tao nhã.
Anh ta ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi đột ngột đi về phía tôi.
Tôi đã rất lo lắng nhưng ngay giây tiếp theo thì tôi đã nhìn thấy anh ta cởi áo khoác ngoài. Hai vai tôi chùng xuống, sau đó tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp.
"Không cần...", tôi bất giác nói nhưng anh ta không hề quan tâm đến phản ứng của tôi mà đã đi thẳng về phía cửa khách sạn.
“Vào đi”, Trình Dịch Lâm đứng ở cửa lặng lẽ nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng thản nhiên.
Tôi lúng túng nắm lấy chiếc áo trên vai, sau đó liền nhìn thấy anh ta cau mày nhìn tôi nói: "Quần áo của cô không chỉnh tề như vậy mà còn đi theo tôi vào khách sạn, cô nghĩ người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Hai má tôi nóng bừng, tôi nhanh chóng dùng chiếc áo quấn chặt lấy mình, cúi đầu bước theo anh ta vào khách sạn.
Khách sạn này rất tráng lệ khiến tôi cảm thấy lạc lõng. Mặc dù trong đại sảnh rất im ắng nhưng tôi có cảm giác như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi càng không dám nhìn lên, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai bàn rồi đi theo anh ta.
Trình Dịch Lâm đột ngột dừng lại, tôi nhất thời không kịp phản ứng, trực tiếp đâm sầm vào anh ta.
"A...", tôi bất giác sờ sờ mũi kêu lên một tiếng đau đớn rồi cau mày nhìn Trình Dịch Lâm, sau đó phát hiện anh ta đang đứng ở cửa thang máy chờ thang máy thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Đi đường mà không biết nhìn đường sao?”, anh ta lùi lại hai bước để tạo khoảng cách với tôi rồi khẽ cau mày nhìn tôi một cách trịch thượng, trong lời nói lộ ra một chút chán ghét và xa lánh.
Tôi cúi đầu không nói gì nhưng hai hốc mắt đã hơi nóng lên.
Trước đây Tần Tuấn Phi cũng đã nói với tôi điều tương tự, nhưng lời nói lúc đó ngọt ngào bao nhiêu thì lời nói lúc này lại trào phúng bấy nhiêu.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, Trình Dịch Lâm dẫn tôi vào phòng. Nhìn thấy căn phòng sang trọng tôi liền cảm thấy có chút không thể thích ứng được nhưng Trình Dịch Lâm vẫn thoải mái bước tới bàn mở máy tính, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Phòng tắm ở bên trong, mười phút nữa quần áo sẽ được giao tới, cô cứ tùy ý mà thay", Trình Dịch Lâm cúp điện thoại rồi nhìn tôi nói, lúc này tôi mới biết cuộc gọi vừa rồi là anh ta đang gọi người mang quần áo mới tới cho tôi.
Tôi lúng túng nhìn anh ta hồi lâu mới có thể lên tiếng nói một câu cảm ơn khàn khàn nhưng anh ta dường như không hề để ý đến tôi mà đã bắt đầu ngồi vào bàn bận rộn làm việc.
Bị chủ nhà phớt lờ, tôi có chút xấu hổ đứng ở trong góc phòng một lúc lâu cũng không dám ngồi, cũng may không lâu sau đó thì chuông cửa đã vang lên, Trình Dịch Lâm đứng dậy mở cửa, sau đó đưa quần áo cho tôi.
Tôi cầm lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm nhanh như chớp, cho đến khi đứng trước gương thì tôi mới phát hiện bản thân của mình đang chật vật đến mức nào.
Hình ảnh người phụ nữ bên trong tấm gương vô cùng mảnh khảnh, tôi đang khoác một cái áo vest, tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, trên gương mặt trắng vẫn còn hằn rõ dấy tay đỏ bừng.
Tôi đưa tay sờ lên má, cảm thấy vẫn còn đau rát. Tôi cẩn thận cởi áo vest của Trình Dịch Lâm ra đặt ở một bên, nhìn lại quần áo của mình đã bị xé rách làm lộ ra hơn phân nửa ngực. Trên xương quai xanh của tôi vẫn còn dấu răng rõ ràng đã sưng đỏ lên, trên người lại còn có nhiều dấu vết sưng đỏ khác.
Hai má tôi nóng bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Lúc nãy tôi đã xuất hiện trước mặt Trình Dịch Lâm trong bộ dạng này hay sao? Thảo nào anh ta lại nói rằng tôi đi gặp Lâm Băng Thanh trong bộ dạng như thế này sẽ khiến cô ấy lo lắng...
Tôi nở nụ cười tự giễu, cũng tự an ủi chính mình, may mà đêm nay tôi gặp được Trình Dịch Lâm, cho dù có dây dưa với anh ta thì cũng tốt hơn là để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Những vật dụng trong phòng tắm đều là hàng cao cấp nhưng tôi không có tâm tư nào mà hưởng thụ. Tôi tắm rửa rất nhanh rồi thay ra bộ quần áo mà mới mà Trình Dịch Lâm đã đưa cho tôi.
Bộ quần áo rất vừa vặn hơn nữa còn rất kín đáo. Tôi đã kiểm tra kỹ bộ dạng của mình trước gương rồi mới dám bước ra ngoài.
Trong phòng, Trình Dịch Lâm vẫn đang bận rộn trước máy tính, hình như anh ta đã nghe thấy tiếng mở cửa của tôi cho nên mới quay lại nhìn về phía tôi.
Tôi hơi lo lắng khi bắt gặp ánh nhìn của anh ta, hai tay tôi xoắn xít lại trong vô thức, phân vân không biết có nên cảm ơn anh ta lần nữa hay không. Nếu như không phải tại anh ta thì cuộc sống của tôi cũng đã không trở nên hỗn loạn như thế này, nhưng đêm nay anh ta thật sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Trình Dịch Lâm thản nhiên lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng: "Mẹ của cô thế nào rồi?"
Nghe anh ta nhắc đến mẹ của mình, tôi có hơi sửng sốt một chút rồi buồn bã nói: "Bà ấy vẫn còn đang nằm viện".
Tuy rằng mẹ của tôi đã tỉnh nhưng tình trạng vẫn chưa ổn định, không cần bác sĩ nói thì tôi cũng biết rõ rằng bà chưa thể nào xuất viện được.
Trình Dịch Lâm gật đầu nói: "Cả tháng nay tôi không thấy cô liên lạc với tôi, thế nào, cô đã quyết định xong về việc muốn bồi thường gì chưa?"
Chương 9: Điều tra kỹ lưỡng
Trong lòng tôi rất căng thẳng, hôm đó anh ta đưa cho tôi danh thiếp, nói tôi suy nghĩ muốn bồi thường thế nào thì liên hệ anh ta, mấy ngày nay bệnh viện thúc giục tôi đóng viện phí cho mẹ, có nhiều lúc tôi quả thật muốn tìm Trình Dịch Lâm đòi tiền nhưng vẫn nhịn xuống.
Tôi hận anh ta nhưng tôi không muốn anh ta bồi thường bởi vì điều đó khiến cho tôi cảm thấy như mình đang bán thân vậy.
"Không cần, xem như là anh đã giúp tôi rồi", tôi nhìn anh ta rồi khó khăn nói, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Trước đêm nay tôi thực sự rất ghét Trình Dịch Lâm bởi vì tôi cảm thấy rằng tất cả những điều này đều là do Trình Dịch Lâm gây nên.
Tuy nhiên, tối nay tôi đã biết được rằng Tần Tuấn Phi đã luôn gian díu với Cận Văn Thiến khi anh ta còn đang ở bên cạnh tôi.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một tháng nay Tần Tuấn Phi đã mang biết bao nhiêu người phụ nữ về nhà, có phải tất cả bọn họ cũng giống như Cận Văn Thiến, trước giờ cũng dây dưa không rõ với Tần Tuấn Phi như vậy hay không?
Mặc dù trước đám cưới Tần Tuấn Phi đã nói với Cận Văn Thiến hãy cắt đứt liên lạc, nhưng Tần Tuấn Phi nói cắt đứt liên lạc thì thật sự có thể cắt đứt sao?
Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, cho dù sau đó bọn họ có cắt đứt liên lạc thì cũng không thể thay đổi chuyện trong khi ở bên cạnh tôi thì Tần Tuấn Phi đã bắt cá hai tay.
Phát sinh quan hệ với người đàn ông khác trước khi kết hôn là lỗi của tôi, tôi cũng đã nhận sai và chịu đủ mọi sự sỉ nhục của Tần Tuấn Phi và bố mẹ của anh ta. Tuy nhiên, chuyện này rõ ràng chỉ là một tai nạn nhưng Tần Tuấn Phi và bố mẹ của anh ta hoàn toàn không nghe lời giải thích của tôi, thậm chí còn sỉ nhục tôi không kiêng nể gì.
Tần Tuấn Phi cũng đã làm ra chuyện tương tự nhưng Tần Tuấn Phi lại không hề cảm thấy mình sai, thậm chí đêm nay anh ta còn dám nói mình đồng ý cắt đứt liên lạc với Cận Văn Thiến vì tôi nhưng tôi thì không xứng!
Rõ ràng là tiêu chuẩn kép!
Chuyện này đã khiến cho tôi trong nháy mắt hiểu được, nếu như trước khi kết hôn không xảy ra chuyện này thì sau khi kết hôn những "sai lầm" của tôi cũng sẽ bị nhà chồng đối đãi như vậy.
Đối với tôi, Tần Tuấn Phi luôn đặt mình ở trên, đây hoàn toàn không phải là quan hệ yêu đương bình đẳng.
Tâm trạng của tôi rất phức tạp, từ góc độ này mà nói, chính việc "bụng đói ăn quàng" của Trình Dịch Lâm đã lột bỏ mặt nạ của Tần Tuấn Phi, đồng thời cũng cho tôi thấy rõ Tần Tuấn Phi là người như thế nào.
Trình Dịch Lâm thản nhiên nhìn tôi rồi cầm lấy hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc đặt vào miệng, lúc anh ta cầm bật lửa lên định châm thuốc thì anh ta lại đột nhiên dừng lại nhìn tôi hỏi: “Cô có phiền không?”
Tôi bất giác lắc đầu, nhìn Trình Dịch Lâm châm thuốc, trong lòng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn thử nó.
“Anh có thể cho tôi một điếu được không?”, tôi bất giác lên tiếng hỏi.
Người ta nói rằng hút thuốc có thể giải tỏa lo lắng, tôi cũng muốn thử.
Trình Dịch Lâm khẽ cau mày, anh ta nhìn tôi nhưng không trả lời tôi, chỉ hỏi: "Bây giờ cô định làm gì?"
Tôi lại im lặng, trong đầu hiện lên hai chữ - ly hôn.
Gánh nặng trong một tháng qua tôi thật sự đã không còn chịu nổi được nữa, huống chi đêm nay tôi còn biết được rất nhiều chuyện.
Chỉ có điều chuyện ly hôn lần này...
Nghĩ đến tiền viện phí của mẹ cùng với tiền sính lễ của Tần Tuấn Phi thì tôi chỉ cảm thấy đau đầu.
Bố dượng không chịu bán nhà, mà căn nhà lại không đứng tên tôi. Lâm Băng Thanh nói rằng tôi có thể đệ đơn kiện, chỉ cần người ta điều tra ra người trả tiền là tôi thì căn nhà có thể do tôi kiểm soát.
Chỉ là nếu như mẹ biết được tôi kiện cáo bố dượng của mình thì bà nhất định sẽ không chịu nổi. Hơn nữa mẹ tôi còn không ngừng thuyết phục tôi tiếp tục hi vọng Tần Tuấn Phi bình tĩnh trở lại và tiếp tục chung sống bình thường với tôi.
Nếu tôi nói mình muốn ly hôn thì mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Cô không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Tôi có thể trả lại sính lễ cho nhà họ Tần, cũng có thể lo tiền viện phí cho mẹ cô, như vậy thì cô hoàn toàn có thể thuận lợi ly hôn với anh ta".
Tôi sững người mất một lúc, ngạc nhiên không hiểu sao anh ta có thể đoán được tôi đang nghĩ gì.
“Chuyện này dù sao cũng là do tôi gây ra, tôi nên chịu trách nhiệm”, Trình Dịch Lâm gạt tàn thuốc, sau đó lại rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhấn tàn thuốc vào gạt tàn.
Anh ta nhìn tôi, không chút do dự mà nói: "Mấy ngày nay tôi đã điều tra Tần Tuấn Phi, anh ta không phải là người tốt, ít nhất thì không thích hợp với cô".
“Anh cũng điều tra tôi rồi sao?”, tôi buột miệng hỏi. Nếu anh ta không điều tra tôi thì làm sao anh ta biết tôi có thích hợp với Tần Tuấn Phi hay không?
Trình Dịch Lâm gật đầu với tôi, tôi ngay lập tức tức giận, không biết nên khen anh ta thẳng thắn hay là nên mắng anh ta không biết tôn trọng người khác? Cái cảm giác bị người khác âm thầm điều tra thật sự rất không thoải mái.
"Đêm nay rất cảm ơn anh. Anh có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không? Tôi muốn nói chuyện với Băng Thanh".
Cô nam quả nữ hơn nửa đêm còn ở chung một chỗ có phải là có chút không thích hợp hay không? Lúc nãy tôi vội vàng chạy trốn ra ngoài, thậm chí còn không kịp mang giày chứ đừng nói đến việc cầm theo điện thoại. Giờ này có lẽ Lâm Băng Thanh đã ngủ, tôi phải nói cho cô ấy biết chuyện này.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, sau đó đưa điện thoại ra. Tôi nhận lấy nó rồi thấy rằng anh ta đã gọi đến số của Lâm Băng Thanh.
“A lô, anh Trình hả?”, một giọng nói nghi hoặc truyền ra từ điện thoại, âm thanh xung quanh đó còn có chút ồn ào.
“Băng Thanh, là tớ”, tôi do dự một lúc rồi lên tiếng, đột nhiên cảm thấy hối hận khi mượn điện thoại của Trình Dịch Lâm.
Dùng điện thoại di động của anh ta gọi cho Lâm Băng Thanh thì Lâm Băng Thanh nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ, tôi phải giải thích cho Lâm Băng Thanh hiểu tại sao tôi lại ở cùng Trình Dịch Lâm.
“Tĩnh Văn?”, Lâm Băng Thanh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của tôi nhưng sau đó lại vội vàng nói: “Cậu mau đến bệnh viện đi, tình trạng của dì không ổn rồi”.
Chương 10: Quyết định
Trái tim của tôi bị hụt mất một nhịp, tôi ngay lập tức hỏi: "Mẹ của tớ bị làm sao?"
"Cậu mau tới đây đi. Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến đã đến phòng bệnh của dì. Tớ không biết họ đã nói gì mà bệnh tình của dì lại tái phát. Tiểu Trương trực đêm nay không thể liên lạc với cậu cho nên đã gọi cho tớ. Tớ vừa chạy đến bệnh viện đây".
Tôi chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân như muốn sụp đổ, trước mắt biến thành một màu đen, hai chân cũng mềm nhũn ra. Tôi run rẩy nói: "Tớ sẽ đến ngay".
“Đưa tôi đến bệnh viện”, tôi quay lại nói với Trình Dịch Lâm, trong đầu không còn nghĩ được chuyện gì khác.
Trình Dịch Lâm không nói gì nhiều, chỉ đưa tôi ra khỏi khách sạn rồi lái xe nhanh đến bệnh viện. Trên suốt chặng đường tôi đã rất lo lắng, khi tôi đến bệnh viện thì mẹ tôi đã ở trong phòng giải phẫu.
Lâm Băng Thanh đang mặc thường phục, vừa nhìn thấy tôi thì đã chạy ra đón.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, giọng nói run run, tôi nắm lấy cánh tay Lâm Băng Thanh hỏi: "Mẹ tớ thế nào rồi?"
"Dì mới vừa được đẩy vào phòng giải phẫu, lần phẫu thuật này do chủ nhiệm Lý phụ trách, tình hình tương đối ổn định, cậu đừng quá lo lắng", Lâm Băng Thanh lập tức nói.
Chủ nhiệm Lý là bác sĩ có uy tín nhất trong lĩnh vực này, nếu ông ta có thể đến phụ trách ca phẫu thuật cho mẹ tôi thì đó hẳn là do Lâm Băng Thanh đã ra tay giúp đỡ. Nhưng dù vậy tôi vẫn rất lo lắng.
"Tần Tuấn Phi đâu? Anh ta...", bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết dứt điểm với Tần Tuấn Phi, nhưng lại có chút sợ hãi phải gặp anh ta.
“Anh ta đã đi rồi”, Lâm Băng Thanh lại tức giận nói: "Ngay lúc dì phát bệnh thì anh ta đã bỏ chạy".
Tôi vô cùng tự trách mình nhưng lại không nói được thêm lời nào. Hẳn là Tần Tuấn Phi muốn đến bệnh viện tìm tôi sau khi tôi trốn đi, nhưng không biết anh ta đã nói với mẹ tôi điều gì mà khiến mẹ tôi phát bệnh.
"Hai người ngồi với nhau đi, tôi sẽ đi thanh toán viện phí", Trình Dịch Lâm đột nhiên nói.
Tôi sững sờ một lúc, không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ thấy bóng lưng cao ngất ngưởng của anh ta đang rời đi.
Lâm Băng Thanh hình như bây giờ mới để ý tới Trình Dịch Lâm, cô ấy ngơ ngác gật đầu sau đó kéo tôi ngồi xuống ghế ở ngoài hành lang, do dự hồi lâu nhưng vẫn không nhịn được hỏi tôi: “Tĩnh Văn, sao hai người lại ở cùng nhau?"
Nhìn nét mặt khó hiểu của Lâm Băng Thanh, tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra tối nay, Lâm Băng Thanh nghe tôi nói rằng Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến muốn tôi cùng quan hệ với bọn họ thì nhịn không được mà mắng ầm lên ngay ở ngoài hành lang bệnh viện.
"Ly hôn! Cậu phải ly hôn với anh ta! Tần Tuấn Phi đúng là không biết xấu hổ, anh ta có tư cách gì mà sỉ nhục cậu như vậy chứ? Gần đây anh ta đã gây ra nhiều chuyện xấu xa như vậy, nếu như thực sự bị kiện thì còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà", Lâm Băng Thanh tức giận nói.
Cô ấy không bao giờ đồng ý với những gì mẹ tôi nói. Theo ý của Lâm Băng Thanh, cho dù Tần Tuấn Phi có tức giận đến đâu thì anh ta cũng không được ngoại tình khi chưa ly hôn với tôi chứ đừng nói đến việc đưa những người phụ nữ khác về nhà một cách phô trương như vậy.
Loại chuyện này cũng chỉ có người nhu nhược như tôi mới có thể nhẫn nhịn nổi, nhưng cho dù tôi có nhẫn nhịn đến đâu thì mối quan hệ giữa tôi và Tần Tuấn Phi cũng sẽ không bao giờ tốt lên được nữa.
Tôi im lặng không nói, Trình Dịch Lâm rất nhanh đã quay trở lại. Anh ta đưa biên lai thanh toán viện phí cho tôi rồi nói rằng anh ta có việc phải làm và rời đi.
Tôi choáng váng khi nhìn thấy số tiền trên biên lai. Trình Dịch Lâm không chỉ trả hết số tiền viện phí nợ những ngày này mà còn trả trước một trăm ngàn tiền viện phí.
Tôi chỉ có ba mươi ngàn nhưng đã đưa cho Tần Tuấn Phi để trả lại sính lễ từ lâu. Lâm Băng Thanh đã đưa cho tôi mượn một trăm ngàn để sử dụng trước, nhưng Trương Mỹ Nga cũng đã cướp của tôi. Cuối cùng cô ấy đã đưa cho tôi thêm hai mươi ngàn để giúp mẹ tôi trả tiền nằm viện nhưng nó cũng không đủ cho chi phí của tháng này.
Nhìn thấy một trăm ngàn viện phí được trả trước, tâm tình của tôi càng lúc càng phức tạp hơn. Rõ ràng là tôi không muốn dùng tiền của anh ta, nhưng tôi phải thừa nhận rằng bây giờ tôi rất nhẹ nhõm. Với một trăm ngàn này thì mẹ tôi sẽ được đảm bảo quá trình điều trị trong thời gian tới.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ, mẹ tôi cuối cùng cũng đã được đưa trở lại khu hồi sức tích cực. Tôi nhìn mẹ qua tấm kính, đau lòng đến không thở nổi.
"Tĩnh Văn, cậu nhất định không thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa. Tối nay Tần Tuấn Phi đã làm cho dì phát bệnh, nếu chuyện này xảy ra thêm lần nữa thì phải làm sao?", Lâm Băng Thanh cau mày nhìn tôi nói.
Tôi bất giác cắn môi, miệng đắng ngắt. Tôi nói: "Tớ cũng chưa biết phải làm sao bây giờ, nhưng Băng Thanh à, Tần Tuấn Phi chẳng lẽ lại là người sẽ chịu để yên khi tớ lên tiếng hay sao?"
Mặc dù tôi thật sự rất sợ chuyện như ngày hôm nay sẽ lại xảy ra nhưng tôi lại càng lo lắng hơn rằng nếu như tôi không tiếp tục nhẫn nhịn thì Tần Tuấn Phi sẽ làm ra những chuyện quá đáng hơn nữa.
Lâm Băng Thanh thở dài: "Đúng là như vậy".
"Đúng rồi, cậu có thể nhờ anh Trình giúp đỡ!", Lâm Băng Thanh đột nhiên nắm lấy cánh tay của tôi nói.
"Chẳng phải anh Trình đã nói sẽ bồi thường tiền cho cậu hay sao? Nói thật, mấy trăm ngàn đối với tớ mà nói thì không phải là một con số nhỏ, nhưng nói với anh Trình mà nói thì chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi".
Tôi do dự nói: "Tớ không muốn dùng tiền của anh ta, cậu có biết..."
Chuyện này nói ra thật sự rất đáng xấu hổ, dù sao đêm nay Trình Dịch Lâm cũng đã giúp tôi thanh toán viện phí.
“Cậu có thể mượn trước sau đó từ từ trả lại cho anh ấy, hơn nữa anh ấy còn có khả năng khiến cho Tần Tuấn Phi không làm phiền đến gia đình của cậu nữa”, Lâm Băng Thanh lại nói.
Câu nói cuối cùng của cô ấy đã khiến cho tôi dao động. Nếu Trình Dịch Lâm thực sự có thể khiến Tần Tuấn Phi ngừng làm phiền tôi thì tôi sẽ không còn phải lo lắng nữa.
"Anh ta thật sự có thể làm được chuyện đó sao?"
“Chắc chắn có thể”, Lâm Băng Thanh gật đầu khẳng định: "Tập đoàn Trình Thị không chỉ là doanh nghiệp hàng đầu ở Hải Thị mà còn là một trong những doanh nghiệp đứng đầu cả nước. Nhà họ Tần không bao giờ dám chống lại anh Trình đâu".
Tôi nắm chặt tay nhìn về phía mẹ tôi đang nằm hôn mê, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Ngày mai tớ sẽ gọi cho anh ta".