“Sinh được hay không cũng chưa chắc, nhưng nếu lần này không sinh non thành công, em nói xem Cận Văn Thiến sẽ lại nghĩ ra cách gì nữa?”
“Chắc chắn cô ta sẽ nôn nóng chết mất”, tôi không nhịn được bật cười, nếu lần này không sinh non, Cận Văn Thiến sau này không phải sẽ tốn sức tìm chỗ chết sao?
Tôi ngày càng cảm thấy Trình Dịch Lâm thật sự là “Lòng dạ xấu xa”, nhưng thứ “Lòng dạ xấu xa” trời sinh này khiến tôi rất thích.
“Làm sao đây…”, tôi lẩm bẩm mở miệng, tròng mắt Trình Dịch Lâm hiện ra nghi ngờ nhàn nhạt.
Tim không tự chủ được đập càng nhanh, tôi lấy dũng khí ôm cổ Trình Dịch Lâm: “Em cảm thấy hình như em thật sự yêu anh rồi”.
Tròng mắt Trình Dịch Lâm sáng lên, đột nhiên hôn lên môi tôi.
Gò má tôi nóng bừng vì tài xế vẫn còn ở đây, nhưng nhìn thấy trong xe nổi lên tấm vách, ngăn cách giữa ghế sau và ghế lái.
Bầu không khí mập mờ lan tràn ra, nụ hôn của Trình Dịch nóng bỏng, động tác càng to gan, khơi dậy từng ngọn lửa trên người tôi. Tôi không có sức tránh né động tác của anh, nhưng trong lòng lại không kìm nén nổi cảm giác hạnh phúc lấp đầy.
Tôi được Trình Dịch Lâm ôm xuống xe, anh ôm tôi vào thẳng phòng ngủ.
Mặc dù mấy ngày nay tôi và Trình Dịch Lâm đều ôm nhau ngủ, nhưng chúng tôi chưa từng làm hành động thân mật khác, đoán được ý đồ của Trình Dịch Lâm, tôi vội vàng nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy.
Giọng nói đầy truyền cảm vang lên bên tai tôi: “Ngoan, thả lỏng một chút…”
Tôi cố gắng hít sâu, muốn cho bản thân thả lỏng, nhưng vốn không có cách nào hóa giải. Đau đớn tấn công tới khiến tôi không nhịn được cau mày, cơ thể trong nháy mắt cũng kéo căng.
Nụ hôn của Trình Dịch Lâm không ngừng rơi xuống, dường như đang trấn an cảm xúc của tôi. Động tác của anh dịu dàng mà lại bá đạo, cuối cùng đã khiến tôi dần dần chìm vào…
Bên phía bệnh viện nhanh chóng truyền đến tin tức, như Trình Dịch Lâm hy vọng, đứa bé của Cận Văn Thiến đã giữ được, hơn nữa Lâm Băng Thanh cũng cho tôi tin tức xác thực.
Cận Văn Thiến đúng là mang thai chưa tới hai tháng, xem ra thời gian gần bằng lúc tôi mang thai, nói cách khác chính là lúc tôi và Tần Tuấn Phi tổ chức hôn lễ.
Lúc cô ấy nói lời này thì rất tức giận, mắng mỏ Cận Văn Thiến và Tần Tuấn Phi không biết xấu hổ, nhưng điều kiện tiên quyết để làm xét nghiệm DNA mà muốn bảo đảm không bị thương đến thai nhi, tối thiểu cũng phải mang thai trên mười tuần mới có thể làm được. Lần này Cận Văn Thiến không hề sinh non, cũng không có cách nào làm xét nghiệm được.
Tôi cũng không hề thất vọng về kết quả này, giống như Trình Dịch Lâm nói vậy, chờ chết còn khổ hơn chết luôn.
Nhưng nghĩ đến tài liệu trong tay Trình Dịch Lâm, tôi liền có thêm chút tính toán.
Những tài liệu kia Trình Dịch Lâm cũng đã cho tôi xem rồi, là hình ảnh Cận Văn Thiến ở cùng với người đàn ông khác, hơn nữa còn có ghi chép thuê phòng và camera của khách sạn, thời gian đó vừa vặn ăn khớp với thời gian Cận Văn Thiến mang thai.
Tôi kinh ngạc vì Trình Dịch Lâm sao có thể có được những thứ này, sau khi biết được thì có chút dở khóc dở cười.
Khách sạn Cận Văn Thiến thuê phòng lại thuộc dưới trướng tập đoàn Trình Thị, cái này không khác gì là Cận Văn Thiến tự mang chuôi tới cửa sao?
Nghĩ đến không phát mấy thứ tài liệu này ở hôn lễ, tôi cũng hơi thất vọng, nếu Tần Tuấn Phi nhìn thấy mấy thứ này nhất định sẽ điên mất! Tôi có phần không đợi được muốn ném mấy thứ này đến trước mặt Tần Tuấn Phi, nhìn xem dáng vẻ khốn khổ của anh ta, nhưng Trình Dịch Lâm không đồng ý cho tôi làm như vậy.
Anh bảo tôi đến công ty làm việc, muốn đường đường chính chính dạy tôi cách đánh bại Tần Tuấn Phi. Đến lúc đó cả sự nghiệp và tình cảm của Tần Tuấn Phi đều thất bại, hơn nữa còn bị cắm sừng, trận chiến này không phải tôi đánh lại càng sung sướng sao?
Tôi âm thầm oán hận Trình Dịch Lâm thật sự xấu tính, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận đề nghị của anh.
Ngày đầu tiên đi làm tôi vô cùng hồi hộp, hoàn toàn không biết làm trợ lý riêng của tổng giám đốc rốt cuộc là làm công việc như thế nào, nhưng Trình Dịch Lâm lại đưa tôi đến thẳng phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc của tổng giám đốc rất rộng, cũng rất sạch sẽ. Dù tôi mới tới qua một lần nhưng cũng không có tâm tình tốt để quan sát. Hôm nay nhìn kỹ thì không khỏi cảm khái, phòng làm việc này còn lớn hơn căn phòng tôi thuê trước đây, người có tiền quả nhiên là “sa đọa”.
“Phòng làm việc của em ở đâu?”
Trình Dịch Lâm chỉ về một phía: “Ở đó”.
Tôi nhìn theo ngón tay của anh, chỉ thấy một bên phòng làm việc của tổng giám đốc kê một cái bàn làm việc và một cái ghế, phía trên có máy tính tài liệu đầy đủ.
“Em làm việc ở đây?”, tôi liền cau mày, nhìn thế nào cũng không giống nơi làm việc, hơn nữa lúc trước đến đây tôi không hề thấy có mấy thứ này.
Tôi mím môi nhìn Trình Lâm, nghiêm mặt nói: “Mặc dù chúng ta là vợ chồng, nhưng em cũng là nhân viên trong công ty, đặc biệt như vậy cũng không quá thích hợp đâu”.
Trước đó tôi đã bàn bạc qua với Trình Dịch Lâm, nếu bây giờ chúng tôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ, gần như không ai biết tôi và Trình Dịch Lâm là vợ chồng, vậy ở trong công ty không cần công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, tránh đến lúc quá đặc biệt.
Trình Dịch Lâm đã đồng ý với lời đề nghị này, nhưng cách làm bây giờ của anh… tôi thật không biết làm sao.
“Trợ lý riêng của tổng giám đốc là để phục vụ tổng giám đốc, phòng làm việc đương nhiên phải gần anh hơn chút rồi”, Trình Dịch Lâm nói đầy nghiêm túc: “Hơn nữa em bây giờ không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì, em ở cùng phòng với anh để làm việc, thuận lợi quan sát học hỏi cách làm việc của anh, cũng thuận lợi để anh dạy em”.