Sau Cơn Mưa

Chương 5: Khởi nguồn của cơn nghiện giết chóc




*Ực! * Uống một hớp nước ngọt cuối cùng trong chai thủy tinh, H đưa nó cho Ri rồi cả hai ngồi im sau hàng rào ở phần nhà bên cạnh căn nhà của Bella. Jill ôm Nick chui nhanh vào chiếc ô tô phía đối diện bên đường, cô dùng tay bịt chặt mồm Nick vì có vẻ thằng bé đang rất sợ, dường như nó muốn khóc thành tiếng. Vài giây sau, một bầy xác sống kéo đến, thi nhau chạy trên khúc đường thẳng tuột về phía trước, chạy ngang qua chỗ hàng rào mà hai người đàn ông đang nấp và chạy qua chiếc ô tô mà Jill và Nick đang nằm im bên trong đó. Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện, họ đã đi qua một ngã ba, họ đâu ngờ rằng ở khúc rẽ đó lại là nơi bầy xác sống tụ tập đông đúc.. có lẽ phải đến hơn 30 kẻ ăn thịt người. Vừa nhìn thấy họ đi qua, bầy xác sống điên đảo chạy ồ tới, bất chấp dẫm đạp lên nhau như một cuộc biểu tình bị tan rã. Lúc đó, Ri đã gào to "CHẠY!" rồi cả nhóm cứ thế cắm đầu chạy thục mạng về phía trước. Đằng sau họ, kẻ thì mất tay, kẻ thì hở nguyên một lỗ to ở bụng khiến ruột gan cứ lủng lẳng dưới chân, kẻ thì mất hết da mặt, kẻ thì toàn thân chỉ có một màu đỏ vì trước đó đã bị ăn hết phần bên ngoài da. Dù vậy nhưng chúng vẫn chạy như bình thường, cứ nhắm về 4 con mồi phía trước với một khuôn mặt không có cảm xúc gì cho thấy chúng đau đớn cả. Âm thanh gào rên lúc này sôi động hơn bao giờ hết, cũng may bầy xác sống này đông nên khi chúng chạy bị vấp vào chân nhau, vì vậy 4 người kia có lợi thế hơn về tốc độ chạy. Đến khu phố nhà Bella, Jill không muốn đám đông đằng sau tụ tập lại để phá cửa nhà bạn thân của mình nên cô chọn chiếc ô tô ngoài đường để ẩn nấp, chờ cho bầy xác sống đi hết rồi mới vào nhà. Ri và H do chạy quá nhanh, đến khi quay đầu định theo Jill và Nick chui vào ô tô nhưng không kịp, đành phải trốn tạm vào dãy hàng rào đối diện.

Thật đen đủi thay, đúng lúc đó có tiếng điện thoại nổ từ trong nhà Bella, vài xác sống nghe thấy nên đã dừng chạy và quay đầu về phía cửa chính. Ri nhòm qua khe nhỏ của hàng rào, thấy trên cửa kính của chiếc ô tô đối diện, Jill đang trợn mắt nhìn về phía căn nhà của Bella. Hiểu ý của cô nên Ri nhanh chóng quăng mạnh chai thủy tinh về hướng ngược chiều với hướng chạy của bầy xác sống. Tiếng thủy tinh tới được tai chúng, khiến cả bầy bị đảo lộn, nhiều tên chạy ngược lại làm vài tên ở giữa bầy và cuối bầy ngã đập đầu vào nhau. Một xác sống vô tình bị đẩy bật người vào bên trong khu đất phía sau hàng rào mà H và Ri đang trốn, H vội dùng đầu cây gậy golf đút vào thẳng vào mồm hắn để hắn không thể gào lên, thấy H làm vậy nên Ri cũng phụ cậu ta giữ hai tay hắn. Hắn vẫn kêu nho nhỏ, H sợ sẽ bị phát hiện, cậu thì thầm: "Câm mồm!" rồi tay càng lúc càng ấn mạnh gậy hơn khiến hai cột xương hàm bị lún vào trong rồi gãy, mảnh xương găm vào lợi làm máu chảy vào trong cổ, hắn bị sặc máu nên cũng chẳng thể kêu thêm được tiếng nào.

Do nhóm của Ri ăn may hoặc cũng có thể do xác sống quá ngu ngốc, chúng không phân biệt được đâu là vị trí của tiếng chai thủy tinh vỡ mà chỉ chạy theo hướng mà tiếng vỡ đó phát ra, nếu chúng dừng lại ở đó thì Jill và Nick sẽ chỉ kẹt trong ô tô đến sáng mai có lẽ cũng chưa ra được. Ri nhỏm đầu lên thấy bầy xác sống bỏ đi xa mới an tâm nhìn về phí ô tô, vẫy tay gọi Jill. Cả 4 người tiến tới cửa chính nhà Bella, Jill vặn nắm cửa rồi có chút vui mừng, cô nói:

"Cửa khóa.. ui! Hình như cô ấy vẫn ở trong nhà"

Ri nhìn ổ khóa rồi hỏi cô:

"Cậu có kẹp tóc không?"

Jill rút chiếc kẹp trên đầu, đưa Ri và thắc mắc:

"Đây! Cậu định làm gì à?"

"Tạo một chút phép màu, hehe!" vừa nói, Ri vừa cắm kẹp tóc vào ổ khóa, lay đi lay lại.

*tạch! * ổ khóa được mở, Ri dơ hai bàn tay, kêu:

"Tada!"

Jill đặt tay lên vai cậu, cười tỏ ý cảm ơn. H thì khen đểu:

"Giỏi, trước kia chắc anh cướp được nhiều nhà lắm nhỉ"

Ri lườm H, nhưng cũng chớp mắt lờ đi, giục mọi người vào và đóng cửa khóa trái.

Jill nhìn quanh và lắng tai nghe kĩ, hy vọng sẽ gặp lại bạn thân, nhưng cô lại chú ý về phía bậc thang dẫn lên tầng hai vì trên đó có tiếng đập cửa dữ dội, nghe như kiểu có nhiều người đập cùng lúc vậy. Ri bước hẳn lên cầu thang, lên tới bậc thềm, ngó đầu sang trái không thấy gì nhưng ngó đầu sang phải thì thấy có 3 xác sống đang cố gắng đập phá cánh cửa của một căn phòng. Ri từ từ rút súng đinh ra, chĩa thẳng về phía đầu của một tên, bóp cò tới 2 lần hắn mới chết. Dơ súng sang tên thứ hai, cậu bắn tiếp nhưng lần này phải 4 cây đinh ghim vào đầu thì hắn mới ngã người. Tên còn lại quay sang thấy Ri, liền lao về phía cậu, nhưng băng súng lúc đó lại không còn cây đinh nào. Ri không kịp lấy gậy bóng chày ra thì hắn đã nhảy bổ lên khiến cậu ngã về phía sau, gã xác sống này quá khỏe nên cậu không thể đẩy hắn ra ngoài việc giữ chặt hai vai để hắn không thể xơi một miếng trên mặt cậu được. Cơ bắp ở hai tay của Ri cứ yếu dần, cộng thêm sức của tay hắn cứ kéo áo cổ cậu, hàm răng hắn mỗi giây lại sát mặt cậu hơn. Vừa lúc đó, một lưỡi dao bổ dọc đầu hắn, máu bắn tung tóe vào mặt Ri. Thấy gã xác sống không còn cử động nữa, cậu đẩy hắn sang một bên và thấy Jill đứng trước mặt. Cô đưa tay đỡ lấy Ri, hỏi:

"Cậu ổn chứ?"

"M.. mình ổn, cảm ơn cậu nhiều nhé, mình nợ cậu lần này" Vừa đáp, Ri vừa đưa tay áo lau lớp máu đen trên mặt.

Cả nhóm đứng trước cửa căn phòng bị khóa, Ri lại nhìn nắm khóa cửa, nhưng lần này lắc đầu thất vọng vì ổ khóa này cậu chưa phá bao giờ. H nhìn Ri, hiểu ý rồi huých mạnh liên tiếp vào cửa, Ri cũng dùng chân đạp vài phát.

Cánh cửa bật ra, đập mạnh vào tường. Bella càng ép chặt tay trên miệng hơn, cố kìm nén tiếng khóc. Trước mặt cô, bốn đôi chân tiến vào mỗi lúc một gần giường hơn.. "Cơ thể mình sẽ bị xé theo kiểu nào?" câu hỏi đó hiện lên trong đầu Bella. Cô buông tay khỏi miệng, thả lỏng cơ thể trong khi nước mắt vẫn chảy từng dòng, nhìn sang một bên thấy một đôi chân đang dần quỳ gối như thể chuẩn bị cúi đầu xuống gầm giường. Mọi âm thanh xung quanh đều trở nên nhỏ dần đối với Bella, cô đã sẵn sàng đón chờ cái chết từ từ và đau đớn, có lẽ chỗ thịt ở bên sườn của cô sẽ là miếng thịt chui vào mồm kẻ khát máu kia trước. Nhưng.. mái tóc bạch kim kia quen quá, "Bella!" tiếng gọi đó cũng quen nữa, đó là âm thanh cô nghe thấy rõ nhất trong ngày hôm nay, hình ảnh cơ thể đẫm máu của chính mình trong đầu cô chợt tan biến trong giây lát, hai khuôn mặt với những hàng lệ hạnh phúc đối diện nhau. Cô với tay sang chỗ người đang cúi đầu nhìn cô, vừa cười vừa khóc, cô gọi cái tên thân mật:

"Jill!"

Cả buổi trưa hôm đó, trời mưa tầm tã, kế hoạch di chuyển tới nơi an toàn của H bị hoãn lại. H đứng bên cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, Nick ngồi lôi vài vũ khí cận chiến trong túi sách ra nghịch. Còn Ri mượn laptop của Bella, cắm tai nghe và cố gắng tìm thêm tin tức về vụ cơn mưa virus này, nhưng đổi lại cậu chỉ thấy những bản tin được đăng từ sáng hôm qua, lên facebook thì cũng chỉ xem được các bài viết và video sống ảo của bọn trẻ con mới lớn như "Ngày của thây ma là ngày của tao", "tự do trong thế giới này rồi", "ngày đó rốt cuộc cũng đến". Tìm mãi cũng chả giúp ích gì, cậu đành quay sang hỏi H:

"Từ đâu vậy?"

"Hả?" H hơi quay đầu về phía Ri, nhưng mắt vẫn liếc ra cửa sổ.

Ri hỏi chi tiết hơn:

"Cơn mưa ấy, nó bắt nguồn từ đâu vậy?"

H im lặng một hồi rồi đảo mắt nhìn Ri, đáp nhỏ:

"Tôi đoán chắc có kẻ nào đó đã phát tán virus lên tầng khí quyển"

Ri nhíu mày hỏi thêm:

"Phát tán á? Ý anh là loại virus này xuất hiện từ trước sự việc này sao?"

H gật đầu:

"Ừ! Chứ anh nghĩ sao chỉ trong một ngày rưỡi mà tôi đã biết được cách hoạt động của virus rồi? Tôi đã phải nghiên cứu nó cả tuần đấy"

Ri bắt đầu nghi ngờ về sự việc này, cậu đáp:

"Nói tôi nghe xem"

H tiếp tục nhìn ra cửa sổ, thở dài kể lể:

"Haizz.. tôi tham gia vào nghiên cứu chủng virus này trong tập đoàn của bố tôi, ông ấy đã được phỏng vấn trên kênh Breaking news sáng hôm qua.. mà thôi vào vấn đề chính đi, anh muốn hỏi gì?"

"Hmmm, Ai tạo ra virus?" một tay xoa cằm, Ri thắc mắc.

H lại nhìn RI rồi nhìn xuống đất, cậu lắp bắp:

"À.. ừm.. là.. là do bố tôi, nhưng nó chưa được hoàn chỉnh, đáng nhẽ chủng virus này sẽ giúp ích cho việc lai tạo gen mới trong giới động vật"

Nghe H nói vậy, Ri tự suy luận:

"Vậy có ai đó cố tình làm hỏng quá trình tạo ra virus này, mà anh nghĩ là ai?"

H nhún vai, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh nhạt, đáp:

"Sao tôi biết"

Ở phòng kế bên, Bella vừa ăn cá đóng hộp vừa nghe Jill kể lại những lời giải thích của H về loại virus trong cơn mưa và cách để giết chết một xác sống mà cô đã nắm được ngày hôm qua. Cuối cùng, Jill hỏi lại:

"Cậu hiểu chứ?"

Gật nhẹ đầu, mặt Bella vẫn ủ rũ. Đặt hộp cá xuống cạnh giường, cô bất ngờ ôm chặt lấy Jill, mếu máo than thở:

"Chẳng phải đây là dấu hiệu của tận thế sao? Mình đã phải chứng kiến bố mẹ lần lượt bị cắn xé ngay trước mặt.. người tốt, người xấu đều chịu chung một số phận"

Song cô dí mặt mình sát mặt Jill, trợn mắt nói:

"Chúng ta, là chúng ta đó, chúng ta sẽ chết hết, tất cả sẽ bước đi như những cái xác không hồn ngoài kia thôi"

Rồi cô gục mặt vào ngực Jill, khóc nấc lên từng đợt. Jill xoa lưng Bella, kéo cô ấy sát vào và nhẹ nhàng đáp:

"Cậu đừng đánh mất niềm tin như vậy, cứ coi đây là một thử thách mà ai cũng phải trải qua, rồi chúng ta sẽ có nhiều bạn bè, những người bạn đó sẽ cho cậu lí do để sống.. cả mình cũng vậy, mình ở đây rồi"

Đưa tay áp vào hai bên má của Bella, Jill kéo nhẹ đầu cô ấy lên rồi cọ vào trán vào nhau, cười nói tiếp:

"Khi bầu trời ngoài kia không còn xanh mãi được nữa, là lúc chúng ta phải tạo ánh sáng cho riêng mình, cậu còn nhớ không? Chính cậu đã nói với mình câu đó lúc mình bị trầm cảm ở tuổi dậy thì mà"



Nước mắt chảy ít dần trên má Bella, cô dơ hai tay ôm đầu Jill, im lặng nhìn vào đôi mắt bạn thân mình. Miệng cười mỉm, cô nhắm mắt nói thầm:

"Cậu nói đúng, mình xin lỗi.. mình.. ah!"

Jill đưa tay xuống cù bụng Bella, gắt nhẹ:

"Con lợn này! Cậu làm gì có lỗi chứ, trong hoàn cảnh này sẽ có nhiều người bị như cậu thôi"

Bella cười híp mắt, lăn ra giường, im lặng vài giây rồi nói:

"Mình muốn cậu ở lại đây thêm một ngày nữa được không?"

"Không thành vấn đề!" Jill cũng nằm xuống ôm Bella. Cô hỏi thêm:

"Mà cậu ăn gì nữa không?"

Bella dơ một ngón tay, cười nói:

"Một hộp cá nữa thưa bà chủ!"

*Cọc! * *Cạch! * Nick cầm cây gậy bóng chày gõ vào cây rìu xem cái nào cứng hơn. Thấy Jill đi từ phòng kế bên sang đây để hỏi Ri về chiếc balo đựng đồ ăn, đằng sau cô có bóng Bella thấp thoáng. Nick nghiêng người sang một bên để thấy rõ hơn vì lúc nãy cậu chưa để ý kĩ khuôn mặt bạn thân của Jill. Thằng bé bỗng há hốc mồm, mở to mắt hướng về phía chị gái tóc nâu ấy, như một sự tình cờ, Bella cũng nhìn về hướng cậu bé đang ngồi góc phòng. Thấy thằng bé nhìn mình quá chăm chú, cô không biết phải làm gì ngoài việc nở nụ cười chào hỏi. Nick đỏ mặt cúi đầu xuống đất, miệng thì thầm với bản thân: "Mình không muốn làm trẻ con nữa". Cậu đứng dậy, gãi đầu tiến chậm tới Bella, dơ một tay về phía trước có ý muốn bắt tay cô.

"Em là Nick!" Nick tự giới thiệu.

Bella bắt tay cậu bé, đáp lại:

"Chị là Bella, rất vui được gặp em hihi!"

Để ý vẻ mặt ngượng ngùng của Nick, Ri phì cười. Cậu bé chỉ tay về hai người còn lại, nói:

"Anh kia là Ri, anh kia là.. H"

"Ừm! Chị biết, mà chị đã nghe qua chuyện Jill nói về em, em mạnh mẽ thật đó, dám giết một xác sống.. còn chị thì.. chị sợ bị cắn lắm"

H được khen vậy càng cười tươi hơn, nói ra vẻ với Bella:

"Em đủ sức để bảo vệ chị đó"

Bella không hề biết thằng bé thích mình, cúi xuống véo nhẹ má Nick, đáp:

"Ok! Người hùng của chị"

Jill, Ri và H thấy thái độ Nick bật cười thành tiếng. Tiện thể, Jill nói hỏi Ri:

"À Ri, chúng ta ở lại đây một ngày được không?"

Ri vừa nói vừa quay ra nhìn H:

"Cái này cậu phải H, là kế hoạch của anh ấy mà"

Thấy Jill cũng nhìn mình, H chiều ý cô:

"Ờm.. cũng được, dù sao nơi an toàn kia cũng chả có cánh bay đi đâu được"

Jill cười gật đầu, Bella nói thay lời Jill:

"Cảm ơn anh!"

Tối hôm đó, ngoài trời tạnh mưa nhưng mây đèn vẫn bao phủ khiến ánh trăng không thể lọt qua, khung cảnh thành phố vẫn cứ thế ảm đạm và yên lặng, con đường trước nhà Bella không một bóng người, không một xác sống nào lang thang. 5 người ngồi quanh chiếc đèn bão nhưng chạy bằng năng lượng mặt trời, họ không dám bật đèn điện vì rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của bầy xác sống đằng xa, tất cả ngồi kể với nhau về chuyện đã xảy với họ từ hôm qua tới giờ. Jill kết thúc câu chuyện bằng giọng có pha chút nỗi buồn:

"Và đó là lí do tại sao mình ngồi đây, nếu lúc đó mình không xuống dưới tầng thì ông Thompson đã ngồi đây rồi"

Ri nói lời chia buồn với Jill:

"Bọn mình rất tiếc về bố mẹ và những người hàng xóm của cậu, hẳn phải rất khó khăn đối với cậu khi trải qua việc đó"

Jill gạt tạm đi nỗi ám ảnh về chuyện bố mình là một kẻ biến thái, cô định sẽ giữ kín chuyện này, lắc đầu, cười:

"Thôi không sao, tìm thấy các cậu ở đây là mình vui rồi, còn anh thì sao H?"

Hình ảnh chính tay mình phải cầm rìu chặt đứt đầu những người đồng nghiệp và đặc biệt là người bố thân thương của mình trở lại tâm trí H, mắt cậu cứ nhìn chiếc đèn bão, mất vài giây, cậu nói:

"À thì.. tôi tỉnh dậy ở bệnh viện đã xảy ra chuyện này rồi, chỉ vậy thôi, hehe!"

Bella đáp:

"Hmm! Anh may mắn đấy"

Ri vỗ vai H, khen:

"Công nhận số anh đỏ hơn số tôi"

H chỉ cười nhạt rồi mắt lại nhìn vào chiếc đèn, vẻ mặt nghĩ ngợi sâu xa. Jill liếc thấy sự đáng nghi này, nhưng cũng chẳng dám hỏi gì thêm vì đoán rằng H đã phải trải qua một chuyện gì đó kinh khủng lắm. Quay sang nhìn Nick, Ri hỏi:

"Còn em?"

Nick đặt gói bim bim xuống sàn, ngây thơ kể:

"Em ngủ ở trên giường, nhưng mở mắt ra đã thấy mẹ bế em vứt ra ngoài cửa sổ, em rơi và một cái gì đó êm êm và mấy chú nào đó mặc đồ màu vàng bế em ra.."

Nick tiếp tục kể những gì đã chứng kiến sau khi cơn mưa chết chóc lại này ập tới, mọi người chú ý và cậu bé trừ Ri. Từ lúc Nick kể đến đoạn thằng bé bị văng ra khỏi cửa sổ và rơi vào tấm đệm hơi, Ri vẫn nhìn Nick nhưng không để ý đến đoạn tiếp theo mà cậu bé nói. Cậu nhìn Nick như đang nhìn chính bản thân mình lúc còn nhỏ vậy, cậu không thể quên được ánh mắt cuối cùng của bố mẹ cậu nhìn qua tấm kính của chiếc của sổ nhỏ thông xuống dưới tầng hầm. Đến khi cậu tỉnh dậy trong chiếc xe cứu hỏa, chạy ra ngoài và đứng trước ngôi nhà gần như đã bị ngọn lửa thiêu hết từng ngóc ngách, cậu cứ đứng đó chỉ tay về phía ngọn lửa ấy, chờ đợi bóng dáng bố mẹ mình bước ra, nhưng đáp lại cậu chỉ là bụi tro từ những mảnh gỗ bay một cách vô tình. Chẳng biết câu chuyện của Nick xong từ bao giờ, Bella gọi Ri đến ba lần mới tỉnh, cô hỏi:

"Ê tên biến thái, làm gì đơ ra vậy?"

Ri chớp mắt vài cái, ấp úng:

"À.. hả? Ừ.. ừm!"

Jill thắc mắc với Bella:

"Biến thái?"

"Thì anh ta nhìn trộm cậu nhiều lần ở quán Coffee's Love mà" Bella nói với giọng khinh bỉ.



Jill vừa cười vừa nhíu mày, phủ định:

"Đâu có, cậu ấy.."

Nhưng rồi cô khựng lại, vì cô vừa nghĩ đến một trường hợp khác, cô mới nói chuyện trực tiếp với Ri được có 1 ngày sao có thể vội vàng kết luận cậu ta là một người tử tế được? Cậu ta có vẻ rất giỏi trong việc giết xác sống, lại còn giỏi phá khóa nữa.. biết đâu cậu ta là một tên trộm với dục vọng cao, cũng có thể Ri đã nhìn cô không phải vì ánh mắt hay mái tóc như cậu ta đã nói? Nghĩ vậy, cô bắt đầu nhớ lại những lúc bố đẻ của mình dở trò đồi bại với cô. Từ phút đó, cô im lặng, không biện chứng cớ gì để cố gắng chứng minh Ri là người tốt nữa, cô chỉ nhìn Ri và nở nụ cười giả tạo.

Ri nhìn nụ cười của Jill, cũng cười lại cho qua. Cậu biết Jill đang nghĩ xấu về mình, đồng thời cũng nghĩ Bella nói đúng, chính cậu còn thấy mình hành xử như một tên biến thái khi tuần nào cũng lén nhìn một cô gái. Những gì cậu đã nói với Jill đều là sự thật, nhưng có lẽ do cậu không nói rõ tình cảnh, nghề nghiệp của mình nên cô ấy không hiểu chi tiết về mình cũng đúng thôi. Ri gạt vấn đề đó ra khỏi đầu vì cậu đã quá quen với ánh mắt và nụ cười giả tạo đó rồi, trước kia hàng xóm, những người xung quanh cậu đều nhìn cậu với ánh mắt đó, cậu cũng tức lắm chứ nhưng cũng chả biết làm gì ngoài chấp nhận nó. Ri cố gắng tự nhủ trong đầu: "Không sao, không sao, được thấy cô ấy là mừng rồi, mày còn đòi hỏi gì nữa hả Ri? Một thằng rẻ rách như mày thì làm sao ngồi được trên ghế vàng?". Thở một hơi dài, cậu hỏi Bella:

"Còn cô thì sao Bella? Từ hôm qua tới giờ cô đã trải qua chuyện gì?"

Bella đổi tư thế ngồi, chân chống lên sàn nhà, hai tay ôm chân, cô kể ngắn gọn cùng khuôn mặt đăm chiêu:

"Sáng hôm qua tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu của bố, tôi ước lúc đó chỉ nằm im trên giường cho rồi.. nhưng tôi đã xuống nhà và phải chứng kiến cảnh mẹ tôi đang kéo bố vào trong nhà, nửa thân dưới của ông ấy bị xác sống ăn gần hết.."

Nói đến đây, nước mắt cô bắt đầu dưng dưng ở khóe mắt. Thấy vậy, Jill kéo Bella tựa vào vai mình. Bella kể tiếp:

"Hic! Biết bố tôi sẽ không qua khỏi, tôi cứ đứng ở cầu thang gào lên để kêu mẹ tôi buông ông ấy ra, nhưng chưa.. Hic!.. mẹ tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đám xác sống bên ngoài kéo đi nốt, bà ấy chỉ kịp kêu tên tôi rồi cả thân thể bị lôi ra ngoài kéo theo cánh cửa đóng lại"

Cô quay người chỉ tay ra hướng cửa sổ bị chặn bởi thanh gỗ mà Ri đã đóng hồi chiều, nói:

"Khi tôi xuống khóa cửa chính lại thì có vài tên xác sống phá vỡ cửa sổ và chui vào đuổi tôi.. tôi.. đó là lí do tôi phải trốn trong phòng suốt cả ngày hôm qua, đến lúc trưa hôm nay tôi phải gan lắm mới dám chạy ra lấy chiếc điện thoại bị rơi ở cầu thang.. nhưng nó bị hỏng.. vì thế tôi mới không liên lạc được với Jill"

H nói lời an ủi tới Bella:

"Được rồi! Nín đi, tôi chắc chắn họ sẽ không giận cô đâu, ít ra thì cô cũng là người cuối cùng mà họ có thể nhìn thấy mà"

Ri gật đầu thuận theo ý của cậu ta để cùng chia sẻ nỗi buồn với Bella. Cô nhìn H, mắt vẫn ướt nhưng cô gửi H một nụ cười cảm ơn, Jill cũng chỉ nhìn về hướng cậu ấy, nói thay lời bạn thân mình:

"Cảm ơn anh"

Nhìn đồng hồ trên tay thấy đã hơn 10 giờ tối, H vặn nhỏ đèn bão, xách lên vào nói:

"Muộn rồi, mọi người đi ngủ nào"

11 giờ 32 phút.

Sự yên tĩnh của không khí đêm khuya bị phá vỡ bởi những cơn gió lạnh thổi dài từng đợt, đâu đó thỉnh thoảng vang lên nho nhỏ tiếng kêu của vài con vẹt đang rỉa xác chết thối rữa ngoài đường. Những cái cây to ven đường dường như không có thay đổi gì, còn những chậu hoa và cây non thì bị axit trong giọt mưa làm cho héo úa. Tường của hai tòa nhà cao phía xa có vẻ hơi bạc màu, nhìn giống như chuẩn bị cho đợt xuất hiện của nấm, rêu. Tại phòng khách trong nhà Bella, cả 5 người tụ tập nằm ngủ dưới đây để có gì giúp đỡ nhau tiện hơn. Jill nằm cùng cô bạn thân trên ghế sofa, Nick trùm chăn kín mặt trên hai chiếc ghế nệm nhỏ, H nằm trên đệm hơi kê sát vách tường bên phải ghế sofa, còn Ri cũng như H nhưng vị trí nằm bên trái. Nick và Bella đã ngủ say trong khi H vẫn nhìn lên phía Jill bắt chuyện:

"Virus có vẻ lây nhiễm nhanh hơn tôi tưởng, chưa gì đã tan hoang gần hết rồi"

Jill gật đầu, cười rồi hỏi:

"Vậy anh có biết thêm thông tin gì về nơi an toàn mà anh đã nói tới lúc ở bệnh viện không?"

H chống tay vào đầu và nhìn lên trần nhà, tay xoa cằm, cậu nói những gì đã biết về nơi đó:

"Theo như tôi được biết thì nơi đó ngụ ở trong một ga tàu lớn, cứ hai ngày thì có một chuyến tàu đi qua để đón người di tán, thức ăn tất nhiên đầy đủ.. hình như có cả quân đội ở đó nữa"

Jill đáp:

"Wow! Tôi háo hức quá, nhưng thật sự tôi lo về chuyến đi sáng mai, anh nghĩ liệu chúng ta sẽ sống sót chứ?"

H dơ ngón tay cái, nháy mắt với Jill và nói:

"Tôi sẽ cố bảo vệ cả nhóm, đặc biệt là người phụ nữ quyến rũ mà tôi đang nói chuyện đây"

Jill cười ngại:

"Đừng nói vậy mà, hihi! Thôi ngủ đi, tôi tin chúng ta sẽ ổn thôi"

"Ngủ ngon cô gái" nói lời chúc xong, H xoay người nằm thẳng rồi nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ.

Nãy giờ, Ri không biết nói gì ngoài việc nằm im nghe ngóng cuộc đối thoại của hai người kia, cậu muốn nói chúc Jill ngủ ngon, nhưng không dám, cậu thậm chí chả dám ghen nữa. Dù say mê cô ấy đến đâu nhưng thật sự cậu thấy H xứng đáng có được cô ấy hơn. H có học thức, thông minh, chưa kể còn biết rõ về virus nên có thể tìm ra cách bảo vệ an toàn nhất cho cô ấy. Còn cậu.. cậu chả có gì cả, không được ăn học đầy đủ, hành động thì côn đồ. Dù nghĩ vậy, nhưng cậu lại rơi vào cảm giác cô đơn cùng cực, đêm qua vừa ngủ vừa ngắm Jill trong sự hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ càng cảm thấy cô độc bấy nhiêu. Cũng như đêm qua nằm rất gần và cảm nhận được sự gần gũi đó với Jill, bây giờ dù cô vẫn nằm ngay đây nhưng đối với Ri cô lại ở xa ngàn dặm. Xoay người vào hướng góc tường, Ri kéo chăn sát đầu, cứ thế chịu đựng sự cô đơn quấn lấy mình như trước kia, cố gắng không nghĩ gì để rồi cũng mệt mỏi tâm trí và ngủ lúc nào không hay. Cậu đâu biết rằng sau khi H ngủ, Jill đã để ý tới vẻ mặt đáng thương như một đứa trẻ của Ri, điều đó cũng làm giảm đi phần nào sự nghi ngờ của cô về cậu ấy. Giờ này nhìn vào lưng Ri, cô phân vân không biết phải nghĩ về con người của Ri như thế nào cho đúng. Nếu cậu là tên biến thái thì tại sao mỗi lần ở gần cô thì mặt cậu lại đỏ ửng tỏ vẻ ngượng ngùng? Nhưng nếu cậu là một người tử tế thì sao ngay từ trước sự việc chết chóc này xảy ra cậu không làm quen luôn với cô đi mà lại cứ phải lén nhìn như vậy? Suy nghĩ một hồi thì cơn buồn ngủ đã thắng Jill. Mí mắt cô mỗi lúc một khép lại, cô bất giác nói thầm: "Ngủ ngon.. Ri" rồi cũng lịm vào giấc ngủ.

Đến gần 3 rưỡi sáng, Bella thấy hơi khó chịu, cô đảo người nằm nghiêng ôm Jill rồi vô tình mở mắt. Cô thấy Ri đang cầm một tấm ảnh một cô gái nào đó, người cậu run run, tay thì vuốt vào tấm ảnh. Bella nhướng người lên, lay vai Jill, gọi cô ấy dậy và chỉ về phía cậu ta, nói thầm:

"Khiếp! Hắn còn sưu tầm ảnh gái để ngắm kìa, cậu thực sự cần phải tránh xa anh ta ra"

Nghe vậy, Jill dụi mắt nhìn kĩ hơn thì nhận ra người trong tấm ảnh là một phụ nữ mặc áo trắng, nhưng do quá tối nên cô không thể nom rõ mặt của người phụ nữ kia ra sao, với lại từ góc nhìn của hai người chỉ có thể nhìn từ đằng sau lưng Ri. Jill quay sang nói nhỏ với Bella:

"Thôi ngủ đi bà nội, để mai mình điều tra lại cho, giờ tối quá không nhìn thấy gì đâu.. ngủ! Ngủ!"

Ấn người Bella nằm xuống, Jill gác chân lên cô bạn thân mình rồi nhanh chóng trở lại giấc ngủ.

Thường thì đối với người đang ngủ, thời gian sẽ giống như trôi rất nhanh nên chỉ cần chợp mắt một lát là Jill đã cảm thấy ánh sáng của mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mắt. Cô nghe có tiếng gì ai đó kêu nho nhỏ và mơ hồ rồi mỗi lúc thứ âm thanh đó lại gần hơn, to hơn. Nhưng vừa mở mắt, cô đã thấy có người lạ với khuôn mặt chằng chịt mạch máu đen với một chút máu dính trên mồm đang cúi người định dí sát hàm răng vào tay cô. Nhận ra đó là xác sống, Jill vội rụt tay lại và đấm thẳng vào mặt tên xác sống làm hắn ngã sang một bên. Nắm lấy cơ hội đó, Jill gọi lớn:

"Mọi người dậy hết đi! Xác sống!"

Không thấy ai trả lời, Jill bật nhanh dậy nhìn xung quanh mới chứng kiến cảnh tượng có năm xác sống đang ăn thịt bạn bè mình một cách đau đớn. Một tên đang giữ đầu Nick và cắn nhiều đến nỗi tuột cả hàm rằng của thằng bé ra ngoài, hai tên khác đang ngấu nghiến ăn từng khúc ruột trong bụng H, hai tên còn lại thì một tên đang cố gắng vừa cắn vừa kéo rời cánh tay của Ri, một tên thì đang gặm vào yết hầu trên cổ của cậu ấy. Jill hoảng loạn, việc này xảy ra quá bất ngờ nên cô không biết phải làm gì ngoài ngồi im, há hốc mồm, vừa chảy nước mắt vừa nhìn bạn bè bị ăn thịt. Màu đỏ của máu loang khắp nơi, bắn đầy cả lên tường và đồ vậy xung quanh. Bella bất ngờ chạy tới, kéo Jill ra khỏi khung cảnh chết chóc này, họ cứ thế lao thẳng ra cửa chính. Vặn khóa, Bella mở vội cánh cửa để cùng Jill chạy ra bên ngoài. Nhưng cô vừa vặn nắm cửa, chưa kịp dùng lực kéo thì cánh cửa đã bị ai đó đẩy từ bên ngoài làm mép đập vào người Bella. Một bầy xác sống bên ngoài ập vào trong nhà, Bella chỉ kịp kêu: "Jill! CHẠY ĐI" rồi cả cô cũng bị đè ra và bị xé toạc người. Dẹp tạm cảm xúc sang một bên, Jill quay người định chạy lên về phía cầu thang thì tên xác sống vừa bị ăn cú đấm của cô đã vùng dậy và vồ lấy cô.

Vừa lúc đó, Jill giật mình choàng tỉnh dậy, vài giọt mồ hôi chảy hai bên thái dương. Cô ngồi nhanh dậy rồi định thần nhìn lại, cảnh tượng đẫm máu kia đã không còn, cô nhận ra mình vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp nhất từ trước đến nay. Cô loay hoay nhìn xung quanh, thấy Bella vẫn nằm đằng sau thở từng nhịp đều, Nick cùng Ri đang sắp xếp lại balo và những chiếc áo khoác cần thiết cho chuyến đi tới khu an toàn ở thời tiết lạnh bên ngoài kia, H thì lục đục trong phòng bếp để làm chút đồ ăn sáng cho cả nhóm. Jill thở phào nhẹ nhõm rồi dùng tay bóp nhẹ cặp má dày của Bella, lay đi lay lại để gọi cô dậy. Bella ngáp một hơi dài, mở mắt nhìn bạn thân, lơ mơ cười và ngồi dậy vươn hai tay lên trời. Nick thấy khuôn mặt ngái ngủ đáng yêu của Bella, thằng bé bắt đầu mất tập trung vào công việc, vừa làm vừa ngẩng đầu nhìn cô, đến nỗi Ri phải hẩy nhẹ tay vào má của nó thì nó mới ngơ ngác cúi đầu xuống. Bella nhìn sang chỗ nệm mà hôm qua Ri nằm thấy tấm ảnh người phụ nữ áo trắng bên cạnh gối, có lẽ cậu ta đã để quên ở đó. Jill cũng nhìn thấy tấm ảnh đó, hai người nhìn nhau và hiểu ý nhau, liền tiến gần tới rồi nhẹ nhàng cầm lấy bức ảnh. Giờ Jill mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này, một chút nếp nhăn trên trán cho cô thấy người phụ nữ ấy có vẻ đã gần đến tuổi trung niên và có một điều là nhìn bà ta có nét giống với khuôn mặt Ri. Bella nhìn tấm ảnh mà Jill đang cầm rồi nhìn chiếc gối trên nệm, cô bĩu môi nói:

"Eo! Anh ta ngắm một bà cô trung niên ư? Mặn thật đấy.. thèm thuồng tới nỗi chảy cả nước dãi ra gối kìa"

Nghe Bella nói vậy, Jill quay ra nhìn chiếc gối, quả đúng là có một vết ướt thấm khá to trên vải. Khi đó, Jill vô tình xoay nghiêng bức ảnh khiến Bella trông thấy có dòng chữ được viết đằng sau tấm ảnh. Cô lấy tấm ảnh khỏi tay Jill và lật ngược lại xem, dòng chữ viết bằng bút chì có ghi:

(Gửi con trai của mẹ

17/5/2000)

"Jill, nhìn nè!" Bella dơ mặt sau của tấm ảnh trước mặt bạn thân.

Jill đọc xong nhận ra bức ảnh này có vẻ Ri đã cầm theo nó từ hồi cậu còn nhỏ rồi, liền nhìn lại chiếc gối rồi cúi xuống nhặt nó lên và không ngần ngại đưa gần mũi, ngửi. Bình thường nước dãi sẽ để lại mùi hôi nhưng đằng này cô không ngửi thấy mùi gì ngoài mùi vải gối còn mới, vậy thì vết ướt này không thể nào là nước gì khác mà chỉ có thể là nước mắt. Cô nhìn Bella, khuôn mặt bần thần nói:

"Là nước mắt"

Bella tròn mắt nhìn Jill rồi quay ra nhìn Ri vẫn đang lủi thủi đút chai nước vào túi đồ. Khuôn mặt cậu có vẻ ủ rũ với đôi mắt có đôi chút thâm quầng và mệt mỏi hơn hôm qua. Giờ này đứng đây, Bella mới thực sự đặt lên câu hỏi về bản chất thật sự của cậu ấy. Jill cũng đang để ý tới biểu hiện trên khuôn của Ri, những sự nghĩ trong đầu cô về cậu dần biến mất và để lại nỗi bứt rứt trong đáy lòng.

Ngoài trời, gió thổi mạnh hơn. Những hạt tuyết đầu tiên trong năm bắt đầu rơi mặc dù bây giờ vẫn chỉ là tháng sáu, tháng mà đáng nhẽ không khí phải hứng chịu sự oi bức của mùa hạ. Nhưng tuyết vẫn cứ thế rơi một cách ngang nhiên và vô tình. Ri tưởng sẽ cho qua được nụ cười giả dối của Jill tối qua như bao nụ cười khác mà cậu đã gặp, nhưng rồi mỗi phút trôi qua, cậu lại xếp đồ mạnh tay hơn, Nick thấy cậu có vẻ tức giận nên không dám hỏi gì.

Ngay bây giờ, cậu thực sự.. thực sự.. rất cần giết xác sống để xả giận.

- Còn tiếp-