Sau Cơn Mưa

Chương 1: Điềm báo bởi sự tĩnh lặng trước cơn bão




*Rào rào* tiếng mưa rơi đều trên mặt đường phố, thay vì cơn mưa mát mẻ của mùa hạ nhưng hôm nay cơn mưa thật lạ lùng, mây đen phủ kín trời, mưa rất to nhưng trời không đổ gió...giống như một điềm báo cho điều gì đó tàn khốc sắp đến.

Ri phanh gấp chiếc xe đạp và dắt xe chạy vội vào trạm xe bus để trú mưa. Cậu lo lắng đi tới đi lui, chờ mãi mà cơn mưa không dứt. Cậu lo vì sợ sẽ không kịp để...được thấy cô ấy. Không do dự gì nữa, Ri liều mình lao xe ra giữa trời mưa mặc kệ cho đường phố trơn trượt, mặc kệ cho quần áo ướt để đến kịp quán Coffee's Love.

Két! Ri phanh gấp chiếc xe và thờ hổn hển. Ri nhìn vào cửa kính của quán coffee thấy thấp thoáng bóng dáng của người mà cậu hằng mong đợi được thấy.. may quá! Cô ấy vẫn ở đó, có lẽ do trời mưa nên cô ấy chưa về được. Ri cởi chiếc áo khoác ướt sũng, phủi những giọt nước còn đọng trên balo, chỉnh lại đầu tóc và bước vào quán với ngoại hình mà mình tự cho là ổn nhất. Ai cũng sẽ thế cả thôi, không ai muốn đến gần "crush" với bộ dạng tồi tệ cả. Gọi một cốc cafe sữa rồi Ri ngồi xuống chỗ bàn quen thuộc để chú ý vào một nơi quen thuộc...chỗ cô gái Jill thường ngồi. Mở chiếc laptop, tay cậu bắt đầu lướt nhanh trên bàn phím như đang đánh một văn bản nào đó. Thật ra, Ri không viết gì ra hồn hết, chỉ giả vờ ấn phím như vậy nhưng mắt cứ liếc nhìn Jill. Thi thoảng bị cô ấy bắt gặp cậu đang nhìn khiến cậu đỏ ửng mặt. Thay vì bực như hầu hết những cô gái khác thì Jill lại che mồm ngượng cười mỗi khi thấy Ri nhìn mình...thật sự thì đến cả cô ấy cũng thấy ngại ngùng nữa.

Cứ như vậy suốt nửa tiếng sau thì mưa ngớt dần và tạnh hẳn. Ngoài đường, xe cộ lại đông đúc qua lại, cây cỏ xanh mướt vì vừa được "tắm", nhưng lạ một điều rằng trên trời mây đen vẫn chưa kéo đi...không có tiếng sấm nào nhưng cũng không có kẽ hở ánh nắng nào trên bầu trời ảm đạm. Jill đứng dậy và cố tình chạm vào bàn để tạo ra tiếng *Cạch!* ra hiệu cho Ri biết rằng mình sắp về. Ri ngước nhìn khuôn mặt trắng hồng ấy, mái tóc bạch kim ấy, đôi mắt nâu ấy và bờ môi đỏ tự nhiên ấy như bị mê hoặc và như muốn nói lời tạm biệt. Thấy Ri đơ mặt ra nhìn, Jill khẽ cười rồi bước ra khỏi quán Coffee's Love. Lại một lần nữa Ri thấy nuối tiếc vì không đủ can đảm bắt truyện với Jill, một phần do Ri ngại nhưng phần lớn là do Ri có một quá khứ không được sáng sủa. Từ nhỏ tới giờ, cậu ở một mình và làm rất nhiều công việc để kiếm được đồng tiền như: Rửa bát thuê, viết truyện online, thậm chí cướp giật, buôn bán ma tuy. Những vết mực đó đã in sâu vào nhân phẩm của cậu khiến cậu không thể vùng dậy, cũng như không thể kết bạn với bất kì ai. Thôi thì dù sao cũng quá đủ đối với Ri khi được ngắm Jill, mỗi lần làm vậy cậu lại cảm thấy có một chút hi vọng được thắp sáng trong trái tim mục nát của cậu, nó đã trở thành cái cọc duy nhất để cậu có thể nắm lấy trong vô vàn giông bão của cuộc đời.

Xế chiều, cảnh hoàng hôn bị che khuất bởi đám mây đen kì lạ vẫn đang bao phủ khắp bầu trời, gió không thổi nhưng hơi lạnh bỗng tràn xuống thành phố chỉ trong vài giờ. Ri lại đạp xe đến quán Bar để giao ma túy cho những kẻ nằm ở vị trí tận cùng của xã hội, nơi chỉ có những mặt trái của đạo đức, cậu cũng có một chút giao lưu với nhiều tên như vậy để có mệnh hệ gì thì còn nhờ chúng bảo kê. Sau khi mua những rau củ quả, ít thịt lợn và cá, Ri đạp xe trở về với một nụ cười thỏa mãn vì lần này cậu được ngắm Jill lâu hơn những lần trước. Dắt xe vào rồi đóng cánh cửa cũ kĩ lại, tiến nhanh vào bếp cất mấy túi đồ ăn vào tủ lạnh rồi cậu lảo đảo bước ra ghế sofa nằm ụych xuống.. cậu đã quá mệt sau khi đạp xe gần 2km.

Cơ thể của Ri khá khỏe nên chỉ cần đánh giấc hơn 30 phút là quá đủ để cậu hồi sức. Bật dậy, lao vào bếp, tiếng lửa ga *xì xèo* cùng những tiếng *lạch cạch* từ chảo với đũa va vào nhau, chẳng mấy chốc cậu đã tự nấu xong cho mình một bữa ăn tối lành mạnh. Vừa ăn vừa xem tivi nên cậu ăn cũng phải 2 tiếng mới xong bữa tối. Thời sự đưa tin: 'đám mây đen kì lạ bao phủ trên trời trong một thời gian dài khiến nhiều người không khỏi lo lắng, chúng tôi khuyên các bạn hãy cố gắng giảm thời gian ra ngoài phòng trường hợp mưa đá hoặc mưa acid xảy ra..'. Ri tắt tivi, trên bàn thức ăn cũng đã được nhét hết vào bụng Ri. Lại cảm giác đó.. cái cảm giác cậu phải chịu nhiều năm qua.. đó là sự cô đơn cùng cực bắt đầu kéo đến bủa vây quanh cậu. Ri nhìn vào màn hình tối đen của tivi rồi nhìn xuống đất, dòng lệ bỗng tuôn ra từ đôi mắt tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng thực chất lại chứa đầy sự yếu ớt chà trộn vào suy nghĩ về quá khứ u buồn. Mặc kệ cho bát đĩa vất ở trên bàn, cậu từ từ ngả lưng xuống ghế Sofa với đôi mắt vẫn cứ thể rỉ nước, những câu nói cứ thể hiện lên trong đầu: 'kiếm đâu ra một người luôn lắng nghe mình đây.. Jill à.. mình nhớ cậu lắm, cậu đâu rồi..'câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu Ri, một lúc sau thì cậu đã ngủ quên từ lúc nào. Ngoài trời mây đen càng lúc càng dày đặc như cố nuốt lấy nỗi buồn của Ri trong một đêm tĩnh mịch này.

Chạy thật nhanh tới chỗ bà lão, Ri giật mạnh chiếc ví tiền của bà rồi kéo sang một bên. Cậu định chạy tiếp nhưng nghe một tiếng *bập*đó là tiếng của bà lão kia ngã đập đầu xuống đất, cậu khựng lại nhìn bà lão vài giây rồi tiến lại gần dơ ngón tay lên mũi bà ấy.. đã tắt thở. Ri vừa sợ hãi vừa luống cuống, "xi.. xin lỗi bà" Ri nói vậy mặc dù đã biết bà chết, rồi cậu chạy cắm đầu về phía trước, chạy lâu đến nỗi không kịp nhận ra mình đang ở đâu. Giật mình tỉnh dậy, cậu hoàn hồn dần nhận ra đó là giấc mơ, giấc mơ về quá khứ đen tối. Lúc đó cậu mới vào nghề cướp bóc, việc vô tình giết bà lão ấy đã làm cậu không dứt khỏi hối hận đến tận bây giờ. Mỗi lần nằm mơ thấy khoảnh khắc đó Ri lại choàng tỉnh giấc với sự hối hận không nguôi, cậu ước có thể quay lại quá khứ để tìm một nghề trân chính hơn nhưng quá muộn vì Ri đã bước sâu vào con đường tội lỗi này mà không thể bước ra được nữa. Lờ đờ đứng dậy, tiến ra phía cửa, Ri mở he hé cánh cửa nhòm ra bên ngoài thấy trời vẫn rất tối, quay ra nhìn đồng hồ thì mới 1h23 sáng, 'trời! Lại phải ngủ nữa sao?'Ri lẩm bẩm rồi đóng cửa lại. Khi viền cửa vừa chạm tới vách cửa, chợt một tiếng sấm phát ra từ bên ngoài kéo theo sau là tiếng mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt. Ri bỗng cảm thấy cơn mưa này có gì đó khác thường so với những cơn mưa khác trên bầu trời ngoài kia, nhưng cậu cũng không để tâm cho lắm, bước trở lại sofa và đánh một hơi dài chìm vào giấc ngủ lần nữa.

3 giờ 12 phút sáng

Ri bị đánh thức bởi những tiếng động to phát ra từ đối diện. Cậu gắt một tiếng:

"aizzz, gì nữa má..."

Định bụng chửi thề nhưng cậu khựng lại nghe ngóng kĩ hơn thì nhận ra đó là tiếng đổ vỡ và tiếng lửa cháy. Cậu bật cửa lao ra ngoài, bấy giờ cậu mới nghe rõ được tất cả mọi tiếng ồn cũng như phong cảnh ngoài này. Cơn mưa đã tạnh nhưng mọi thứ đều lộn xộn: Ô tô lao vào nhau, mọi người chạy toán loạn, còi cứu hỏa inh ỏi, nhân viên cứu hỏa đang rất nỗ lực cố gắng dập tắt ngọn lửa to ngay trước mặt Ri. Nhưng dường như ngọn lửa không nhỏ đi mà nó còn lớn hơn và lan rộng hơn. Trong hoàn cảnh hỗn loạn ấy, mắt cậu bỗng chú ý vào một bé trai đang đứng khóc và chỉ tay vào tòa chung cư sáng rực đó. Ri hiểu cậu bé ấy đang làm gì vì cử chỉ của cậu bé giống hệt cậu lúc 4 tuổi và cũng đứng trước tòa nhà cháy chỉ vào bên trong với mong muốn.. ai đó cứu được bố mẹ cậu. Ri nhìn theo hướng tay của cậu bé đang chỉ lên căn phòng nằm phía cuối ở tầng hai, cậu không chần chừ gì mà xông thẳng vào đám cháy vẫn đang cố nuốt chọn nơi này vì cậu không muốn phải chứng kiến bất kì đứa trẻ nào mất cha mẹ như cậu nữa.

Xung quanh Ri giờ đây như địa ngục, lửa dữ dội, những cái xác bị cháy đen thui nằm la liệt khắp nơi, đồ đạc rơi tứ phía. Cậu thoáng tự hỏi rằng: "Ngoài kia đầy nhân viên cứu hỏa mà sao không một ai vào cứu người vậy?". Từ từ luồn lách qua những đám lửa nhỏ, cuối cùng Ri vũng tìm được cầu thang lên tầng hai. Đang cố chạy lên thì cậu thấy xác của một nhân viên cứu hỏa nằm giữa lối, nhưng điều kì lạ là cái xác không phải chết do cháy mà là do một thứ gì đó cắn xé thân thể ông ta, nội tạng rơi ra khỏi bụng, máu chảy ra làm bậc thang trở nên trơn trượt. Vịn tay vào thành cầu thang, Ri cố bước qua cái xác ấy, vừa bước chân tới nền nhà của tầng hai thì chợt đôi mắt của cái xác của người đàn ông đó mở và nhìn Ri chừng chừng, nó đưa tay bám vào chân cậu và kéo lại làm cậu ngã úp mặt xuống. Vì quá vội vàng chú tâm vào việc giải cứu nên cậu không kịp thắc mắc tại sao cái xác lại sống lại, cậu dùng một lực mạnh đạp cánh tay ra, nhanh chóng bật dậy chạy tiếp. Sau một hồi cố gắng tránh né những mảng tường từ trên rơi xuống, cuối cùng Ri cũng đến được căn phòng phía cuối hành lang. Cánh cửa vẫn mở nhưng có một cái tủ lớn đang cháy nằm ngay giữa lối vào, cậu nhòm vào với hi vọng có người sống trong đó. Đáp ứng hi vọng của cậu, nhưng hi vọng ấy lại chùng xuống vì trong một góc phòng có một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ, có vẻ như.. người phụ nữ ấy đang nằm với đôi mắt không mở. Cậu nhìn sang phải thấy cửa sổ ngay gần cánh cửa đang bị chặn. Bám tay vào lan can, cậu nhảy ra ngoài rìa mép của hành lang, 1 tay vẫn bám, tay còn lại cố với tới chỗ cửa sổ. Một trong những người nhân viên cứu hỏa phía dưới hô to:

"Ê nhóc! Cậu bị điên à? Nhảy xuống, chúng tôi đặt sẵn đệm hơi bên dưới rồi!"

Ri không quan tâm, cậu loay hoay nhìn xung quanh thì phát hiện có một thanh ống dẫn nước lồi ra, cậu 2 chân vào đó rồi nhảy về phía cửa sổ. Đập vỡ cửa sổ, leo vào trong với 2 bàn tay bị xước chi chít bởi mảnh kính vỡ, cậu cắn răng cố chịu đi về phía góc phòng.

Cầm lấy tay người đàn ông, Ri vội vàng nói:

"Nhảy ra cửa sổ cùng cháu đi chú, không còn thời gian đâu"

Người đàn ông tóc hơi bạc, chắc cũng đã tuổi chung niên, khản giọng đáp:



"...Ừ, cậu đi trước đi, tôi sẽ theo sau"

Ri tiến về phía cửa sổ, nhìn xuống để xác định vị trí của chiếc đệm hơi:

"Đây rồi chú ơi, cứ nhảy thẳng về.."

Chưa dứt câu, bỗng cậu nghe tiếng người đàn ông thì thầm từ phía sau:

"Cô ấy cần tôi...hãy...hãy chăm sóc thằng bé hộ tôi nhé, chàng trai trẻ"

Vừa nói, ông ta vừa lấy tay đẩy mạnh cậu ra khỏi cửa sổ.

Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, Ri chỉ kịp quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đứng giữa khung cửa sổ, ông ấy nhìn cậu với hai con mắt đẫm nước mắt nhưng toát ra một sự biết ơn vô cùng. Khi lưng cậu vừa chạm vào tấm đệm bên dưới tức thì từ trong tòa chung cư phát ra tiếng nổ chói tai kèm theo khói lửa hắt ra tất cả các cửa sổ và cửa ra vào. Cậu nằm im nhìn thẳng về phía ô cửa sổ nơi ngươi đàn ông ấy đã đứng nhìn cậu, mặc cho tiếng hỏi thăm dồn dập từ những người mặc đồng phục cứu hỏa, nhưng trên đó chỉ còn một màu vàng đỏ của ánh lửa vẫn đang cháy vô tình. Trong giây lát, hình ảnh lúc 4 tuổi hiện ra rõ mồn một trong đầu cậu, cậu bị bố bế lên và ném thẳng ra cửa sổ thông khí trong lúc những ngọn lửa dần dần thiêu đốt cả bố và mẹ cậu đang bị kẹt trong hầm, cái cửa sổ ấy không to như cửa sổ ở thực tại mà cậu đang nhìn, nó chỉ vừa đủ để một đứa trẻ bốn tuổi lọt qua...tất cả cậu có thể thấy lúc đó là bố mẹ nhìn và trao cho mình một nụ cười ấm áp như mặt trời, sau đó là một cú va chạm khiến cậu ngất từ lúc nào.

Chớp chớp đôi mắt để điều khiển tâm trí hướng về thực tại, Ri ngồi dậy cảm ơn nhân viên cứu hỏa rồi nhanh chóng đi vòng ra phía trước chung cư. Cậu bé đứng nguyên chỗ cũ, mắt vẫn nhìn về phía căn phòng cuối tầng 2, hai tay run run, chân như muốn gục xuống vì mỏi. Ri tiến tới bế cậu bé lên, cố gắng làm một khuôn mặt tươi cười và hỏi:

"Chào nhóc, tên gì? Nhỏ con mà đứng chỗ này, đá rơi vào đầu thì ai đỡ cho?"

Mắt vẫn hướng về tầng hai, cậu bé đáp:

"Em tên Nick, lúc nãy em có thấy anh chạy lên kia...anh có thấy bố mẹ em đâu không?"

Câu hỏi này làm đôi mắt Ri hơi cay cay, cậu nhìn lên trời vài giây rồi nhìn khuôn mặt đầy thắc mắc của Nick, chậm dãi nói:

"Bố mẹ em ra khỏi đó an toàn rồi cu.. nhưng...họ...được mấy chú cứu hỏa mang đi một nơi rất xa rồi, nơi đó...là một nơi rất sáng, họ nhờ anh chăm sóc chú trong khoảng thời gian dài dằng dặc luôn đó...liệu mà ngoan ngoãn nghe chưa"

Nick gật đầu:

"Vâng ạ! Nhưng bố mẹ có đến đón em nữa không anh?"

Ri bối rối:

"Ờ thì...ờm...họ sẽ ở lại đó rất lâu, nhưng họ sẽ gửi thư về cho nhóc đấy, anh chắc chắn là như vậy'



Nick cười với vẻ yên tâm, nhìn Ri rồi nói:

"Yayyy, chúng ta về nhà thôi "

Ri cười mỉm, gật đầu ra hiệu đồng ý và bế Nick khoác ra sau, vừa cõng vừa đi về hướng nhà thờ đằng xa, nước mắt cậu bắt đầu chảy thành dòng, nói nhỏ với Nick:

" Về nhà thôi!"

6 giờ 12 phút sáng.

Jill ngáp một hơi dài rồi nhảy ra khỏi giường sau giấc ngủ dài. Rụi rụi mắt, vào vệ sinh, cô vừa đánh răng vừa nghĩ về anh chàng Ri người đã làm Jill cười mỗi khi nghĩ đến hoặc nhìn thấy, thật ra Jill đã biết Ri để í cô từ rất lâu rồi. Vào phòng khách, Jill bật TV lên xem trước khi vào bếp làm đồ ăn sáng. Bản tin thời sự Breaking News đưa tin: 'Một vụ cháy đã xảy ra tại đường Jump quận 1 cướp đi 127 sinh mạng và làm 34 người bị thương, tuy nhiên nguyên nhân dẫn tới vụ cháy vẫn chưa được tìm ra, cảnh sát điều tra tạm kết luận do Acid trong cơn mưa vừa xảy ra đêm qua đã chảy vào hệ thống thông khí của toàn chung cư này. Chúng ta cùng đi sang bản tin thứ hai, nhà khoa học Jame Thompson đã phát hiện một loại chủng virus trong cơn mưa Acid cũng xảy ra vào thời điểm đêm qua, hiện ông chưa đưa ra lời giải thích cho chủng virus này nhưng ông đưa ra lời khuyên cho người dân là hãy ở yên trong nhà mỗi khi bạn thấy một đám mây đen kéo dài trong vài giờ...*Vụt!* tiếng TV tắt, Jill vào bếp mở tủ lạnh tìm đồ nấu ăn. Đang loay hoay, cô giật mình bởi tiếng đập mạnh phát ra từ cửa chính, mẹ cô từ trên tầng bước xuống cầu thang nói:

"Để đó tao mở cho"

Bà tiến nhanh tới cửa, vặn tay nắm. Cánh cửa vừa mở, một người lạ mặt có biểu hiện hung hăng lao tới, làm bà ngã ngửa ra sau, hắn đè lên người rồi cắn đứt một mảng thịt lớn trên cổ bà, bà gào lên trong đau đớn. Thấy vậy, Jill hoảng hốt cầm lấy con dao bếp chạy nhào tới đâm một nhát vào đầu kẻ điên rồ đó làm hắn ngã ra, co giật rồi chết. Cô nhanh chóng xé một mảnh áo cuốn quanh vết thương từ cổ của mẹ mình, vừa quấn cô vừa khóc nức nở:

"Mẹ! Mẹ! Mẹ cố gắng giữ tỉnh táo nha, còn cầm máu rồi...con cầm máu rồi"

Mặc dù vậy, máu vẫn không ngừng chảy vì vết thương quá lớn. Jill cứ thế cố gắng bịp kín vết thương đó, nhưng mẹ cô cầm tay cô, nhìn cô với đôi mắt hối hận, ho ra nhiều máu và nghẹn ngùng nói từng câu:

"Jill à, mẹ...xin lỗi...khụ khụ! Con đã quá...mệt rồi...ặc! Mẹ đã...cướp mất sự tự do của...con, mẹ xin lỗi, mẹ xin... lỗi"

Jill dừng việc băng bó vết thương, một tay nắm tay mẹ mình, một tay vuốt má bà, cô biết rằng không thể cứu được mẹ nữa. Cô nhìn mẹ, nước mắt chảy nhiều hơn, nhẹ nhàng nói:

"không sao đâu mẹ, mẹ đi bình an nhé, hic! Con yêu mẹ"

Tay run run, cô vuốt mắt bà xuống, nhìn ra bên ngoài mới để í mọi người trong khu phố này đang xô đẩy nhau mà chạy, cô tiến hẳn ra ngoài nhìn quanh. Có một số người tỏ ra hung hăng giống như kẻ lúc nãy, chúng điên loạn đuổi những người bình thường, cố gắng cắn xé họ, Jill để ý có người bị ăn thịt đến không còn gì ngoài bộ xương nằm trong vũng máu, nhưng có những người chỉ bị một vết cắn thôi mà đã lăn ra đất và co giật rồi đứng dậy trở lên điên loạn giống những kẻ còn lại.

Jill đơ người nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, cô không biết rằng bố cô đi làm về từ lúc nào, đứng ngay sau cô với đôi mắt trắng dã, cái đầu lắc lắc như lên cơn động kinh...nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cùng lúc đó, Ri đang ngồi trong nhà thờ cùng Nick, cậu bỗng có linh cảm không lành.

- Còn tiếp-