Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh

Chương 7




Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài, sau khi Lê Nhược Nam cùng Lam Mộc Vũ lần lượt lên xe, tài xế hỏi: "Lê tổng, chúng ta đi đâu ạ?"

Lê Nhược Nam im lặng nhíu mày, tài xế cũng không dám hỏi gì thêm, chỉ đành lái một vòng quanh nội thành.

Lê Nhược Nam nhìn Lam Mộc Vũ kể từ khi lên xe thì luôn cầm điện thoại, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Dù sao thì---- Lê đại tổng tài tuy rằng có không ít khuyết điểm, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị ai đó chê nghèo.

Lam Mộc Vũ không hề hay biết gì, hỏi: "Chị nói xem bây giờ em xóa bài trên Weibo có được không? Rồi lát nữa để Tinh Diệu đăng một bài chào mừng em gia nhập lên Weibo?"

Lê Nhược Nam không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Lam Mộc Vũ.

Cuối cùng Lam Mộc Vũ cũng dời điện thoại ra chỗ khác: "Hay là không cần phiền đến Tinh Diệu, em tự đăng cũng được, nhưng em không biết cái nào thì thích hợp hơn?"

"Để bọn họ đăng đi." Lê Nhược Nam đưa số điện thoại của tổng giám nghệ sĩ cho Lam Mộc Vũ, "Người đại diện của em hiện đang được lựa chọn, trước mắt nếu có vấn đề gì thì em cứ liên hệ với người này."

"Ồ được, giờ chúng ta đi đâu đây? Em không cần về Tinh Diệu làm quen một chút sao?"

"Không cần, khi nào đến lúc thì em chỉ việc bố trí người là được, studio của em sẽ được mở dưới danh nghĩa của Tinh Diệu."

"Studio?"

"Ừm, lúc nãy em không đọc kỹ hợp đồng à? Trong công ty con của Lê thị ở Vân Thành, tôi sẽ sắp xếp cho em một tầng, em có thể lấy tài nguyên phim từ Tinh Diệu, phần còn lại em tự mình phụ trách."

Nghe thì có vẻ như được tự do hơn một chút, nhưng Lê Nhược Nam này làm gì cũng luôn muốn thu lại lợi ích cho mình, Lam Mộc Vũ cảnh giác nói: "Có chuyện tốt vậy luôn sao?"

"Ừm, em phải trả tiền mở studio."

Lam Mộc Vũ: "..."

Chỉ trách cô đã quá tín nhiệm Lê Nhược Nam, vội vã lướt sơ qua mấy phần ăn chia, còn những mục khác lại không đọc kỹ.

Biết ngay là không dễ nuốt vậy mà!

Chính sự đã nói xong, Lê Nhược Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tôi nghèo chỗ nào, tại sao lúc ở quán cà phê phải nhường Phù Dao trả tiền?"

Lam Mộc Vũ quay đầu nhìn Lê Nhược Nam, cặp mắt hoa đào long lanh cất giấu mấy phần giảo hoạt: "Ngay cả điều hòa cũng không cho em bật, chị lấy đâu ra tiền?"

"Hai chuyện này không thể đánh đồng."



"Há, vậy là chị thừa nhận chị có tiền, nhưng lại không muốn mở điều hòa cho em?" Lam Mộc Vũ phàn nàn.

Lê Nhược Nam nói rõ: "Tôi đã cho em cơ hội, là chính em không cần."

Bảo cô chia đôi lợi nhuận hợp đồng, chỉ vì mở một cái điều hòa à? Lam Mộc Vũ lại lần nữa thầm mắng trong lòng, tư bản tính toán hay thật đấy.

Lê Nhược Nam bổ sung thêm: "Nếu không phục, em cũng có thể đi tìm ba mẹ, nhờ họ bật điều hòa cho em. Tôi nghĩ họ sẽ rất vui khi được nghe về cuộc sống của em ở Vân Thành trong mấy năm qua, đặc biệt---- là chuyện liên quan đến vị Phù tiểu thư kia."

Nghe về câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu năm nào của cô à?

Lam Mộc Vũ lập tức ngoảnh mặt đi.

Lê Nhược Nam hỏi tài xế: "Tiểu Trương, trong xe không mở điều hòa à, sao tôi thấy nóng vậy?"

"Đã mở rồi, có cần tôi giảm nhiệt độ không ạ?"

Lê Nhược Nam cười lạnh một tiếng: "Giảm đến mức thấp nhất đi, kẻo ai đó lại nói chúng ta không có tiền."

Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, nhận thấy cả hai người đều không có ý kiến gì thêm, liền chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất, gió lạnh thấu xương phả ra từ các lỗ thông gió trong xe.

Lam Mộc Vũ: "..."

Nhưng điều hòa cũng đã bật rồi, Lam Mộc Vũ sẽ không để bụng nhiều như vậy, cô chuyển đề tài: "Nhắc mới nhớ, chị phải chịu trách nhiệm với em."

"Chịu trách nhiệm?"

Lam Mộc Vũ lý lẽ thẳng thừng nói: "Lúc em khen chị trước mặt Phù Dao, chính chị cũng đáp lại, hiện tại chúng ta đã ở chung một thuyền, chị phải giúp em trang trải."

"Ồ? Trang trải thế nào?"

Tiếng điều hòa vù vù thổi bên tai, Lam Mộc Vũ xoa xoa cánh tay đã sởn cả da gà của mình, cô hơi nheo mắt lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Ví dụ như bao em ăn, mặc, ở và đi lại, cho em tự do dùng điện nước và thời gian lên mạng."

Lê Nhược Nam quay đầu lại, có chút thân thương nhìn Lam Mộc Vũ: "Có biết ưu điểm lớn nhất của em là gì không?"

"Thông minh!"

"Không phải." Lê Nhược Nam ghét bỏ lắc đầu.

"Cao ráo xinh đẹp?"

"Cũng không phải."

"Vậy thì là gì?"

"Em luôn tràn ngập lạc quan khi đối mặt với cuộc sống, hơn nữa còn biết cân nhắc chu toàn mọi thứ, sáng chói như mặt trời, không tệ, thật sự không tệ."

Lam Mộc Vũ cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ngay lập tức, cô thấy Lê Nhược Nam ra vẻ trưởng bối mà xoa đầu cô: "Mơ giữa ban ngày."

Lam Mộc Vũ: "..."

"Tài xế, tắt điều hòa đi."

Tài xế vừa định đưa tay ấn công tắc, liền nghe Lê Nhược Nam nói: "Ai trả lương cho anh?"

Tài xế rụt tay về, cho dù bị lạnh cũng không dám tắt điều hòa, mang theo Lê Nhược Nam và Lam Mộc Vũ lượn vài vòng quanh nội thành.

Ở một bên khác, sau khi không thể khiến Lam Mộc Vũ ký hợp đồng, Phù Dao liền trở về Giải trí Thiên Hạo, dứt khoát xé nát hợp đồng ký kết với Lam Mộc Vũ, nhưng vẫn chưa đủ hả giận, cô ta còn gạt hết những văn kiện trên bàn xuống đất.



Cộc cộc cộc... Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký bước vào.

Phù Dao quay lưng lại, thu hồi biểu cảm trên mặt mình, hỏi: "Chuyện gì?"

"Phù tổng, cuộc họp buổi sáng sắp bắt đầu, ngài có muốn tham gia không ạ?" Thư ký thấy Phù Dao không lên tiếng, bèn bổ sung một câu, "Phó tổng Phù Dĩ Minh cũng tới."

Phù Dao suy tư chốc lát: "Đi chuẩn bị trước đi, tôi sẽ tới ngay."

Sau khi thư ký ra khỏi cửa, Phù Dao lại mạnh mẽ ném đi ly thủy tinh trên bàn. Phù Dĩ Minh chỉ là tạm thời giữ chức, trừ phi công ty ký kết với một nghệ sĩ mới nào đó, nếu không Phù Dĩ Minh sẽ chẳng chủ động tới đây.

Mà mục đích hôm nay của Phù Dĩ Minh vô cùng rõ ràng, là vì chuyện ký kết thất bại với Lam Mộc Vũ. Phù Dao cũng học diễn xuất, lại còn điều hành một công ty quản lý, vậy nên có rất nhiều người mơ tưởng đến vị trí tổng giám đốc của cô ta.

Ban đầu, Giải trí Thiên Hạo được thành lập dựa trên nguồn tài chính mà Phù gia kiếm được từ việc khai thác mỏ than đá, nhưng đứng trước sự phát triển của lĩnh vực giải trí, Thiên Hạo đã chi rất nhiều tiền để lôi kéo những nghệ sĩ đến từ các công ty quản lý khác, lại vì đánh bóng cho nghệ sĩ mà đầu tư không ít vào phim truyền hình, điều này đã dần khiến cho quỹ tài chính của Giải trí Thiên Hạo cạn kiệt.

Tốc độ đổi mới của giới giải trí quá nhanh, nghệ sĩ càng tốt thì càng khó giữ chân. Thiên Hạo nhất định phải không ngừng cung cấp tài nguyên cho họ, bằng không sẽ chỉ là phù dung chớm nở, chớp mắt một cái liền sẽ bị sóng cuốn trôi đi. Trong tình huống không có nhân mạch, thì tự mình đầu tư chính là biện pháp tốt nhất.

Do đó, Thiên Hạo vì muốn triệt để đứng vững trong giới giải trí, đầu năm ngoái liền ký thỏa thuận đánh cược với kỳ hạn 3 năm, rồi tiếp nhận 200 vạn tiền đầu tư, chiếm 20% cổ phần. Nếu trong 3 năm mà Giải trí Thiên Hạo không thể đạt được 100 vạn lợi nhuận ròng, thì công ty sẽ phải thu mua lại số cổ phiếu kia với lãi suất hàng năm là 15%.

Mắt thấy kỳ hạn thỏa thuận đã trôi qua một nửa, mà hiện tại công ty chỉ mới tạo ra được 30 vạn lợi nhuận ròng, liền không khỏi ngày càng nôn nóng.

Tuy nhiên, bộ phim đầu tiên Lam Mộc Vũ đóng đã được một đạo diễn nổi tiếng vừa ý, còn thu được thành tựu lớn như vậy, tiềm lực là không thể khinh thường, quan trọng là hợp đồng mà Thiên Hạo định ký với Lam Mộc Vũ sẽ giúp tối đa hóa lợi ích cho Thiên Hạo. Phù Dao xem đây là chuyện lớn, nó có thể tạm thời áp chế những nghi vấn của các cổ đông trong công ty.

Vốn định lấy Lam Mộc Vũ làm bàn đạp để Thiên Hạo thu được một làn sóng nhiệt độ, cũng tiện thể để cho ra mắt những nghệ sĩ khác, nhưng việc Lam Mộc Vũ thẳng thừng từ chối đã khiến Phù Dao như ngồi trên chảo lửa.

Phù Dao đẩy cửa phòng họp rộng lớn và nhìn quanh một vòng, có rất nhiều người tới dự, ngay cả những cổ đông ngày thường vẫn hay vắng mặt cũng tới.

Cô ta và thư ký đi vào, vừa ngồi vào vị trí trong cùng của bàn dài, Phù Dĩ Minh bên cạnh liền mở miệng nói: "Lúc trước Phù tổng yêu cầu mua hot search để tạo nhiệt cho Lam Mộc Vũ, tôi còn cảm thấy phí tiền. Hiện tại Thiên Hạo bị người ta từ chối chỉ trong một đêm, có phải đang quá lãng phí tiền quảng cáo rồi không?"

Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Tầm nhìn của Phù tổng rất tốt, chúng ta chỉ đơn giản là mua hot search, Lam Mộc Vũ liền có thể tự mình tạo nhiệt mà chiếm giữ top đầu hot search trong hai ngày."

"Nếu như có được Lam Mộc Vũ, vậy thỏa thuận mà chúng ta đã ký cũng không phải là không thể hoàn thành."

"Nhưng hot search về việc Lam Mộc Vũ chưa ký hợp đồng vẫn còn đó, rốt cuộc là có ký hay không đây?"

"Quan hệ giữa Phù tổng và Lam Mộc Vũ là gì kia chứ, sao lại không ký cho được, đúng không Phù tổng?"

Ngay cả khi đối mặt với sự thiếu hụt tài chính, Phù Dao cũng không cảm thấy khó chịu như bây giờ. Cô ta siết chặt văn kiện, mu bàn tay nổi lên gân xanh, không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, một giọng cười hả hê vang lên bên cạnh Phù Dao: "Sao cô không nói một câu đi, để giải đáp lòng hiếu kỳ của mọi người?"

"Lam Mộc Vũ từ chối rồi." Phù Dao hít sâu một hơi và đứng lên, "Nhưng tôi sẽ tìm biện pháp khác, chắc chắn sẽ hoàn thành thỏa thuận đánh cược đúng hạn."

"Nói thì dễ, cô sẽ có biện pháp gì? Đến lúc thu mua lại cổ phiếu chúng ta cũng không có đủ tiền." Phù Dĩ Minh vươn tay chặn đường Phù Dao.

Phù Dao kiên nhẫn giải thích: "Thiên Hạo còn vài bộ phim truyền hình chưa phát sóng, đầu năm ngoái cũng có đầu tư vào một bộ phim, đến kỳ nghỉ hè sẽ ra mắt."

"Nhưng đã được thông qua xét duyệt chưa? Hiện tại trái gió trở trời, mấy bộ phim truyền hình này cũng không biết lúc nào mới có thể phát sóng."

"Chúng ta còn có những quảng cáo điện thoại cuối năm sẽ bắt đầu quay, đến lúc đó..."

Lần này Phù Dao chưa nói xong, liền bị ai đó ngắt ngang: "Vậy hiện tại cô chỉ nghĩ bản thân có thể thu hồi vốn từ kịch bản tồn đọng, hơn nữa cô cũng chỉ xem trọng kịch bản?"

Lại có người hỏi: "Nghe nói Phù tiểu thư học đại học chuyên ngành diễn xuất, nếu điều hành công ty khó đến vậy, không bằng đổi thành người khác đi?"

"Tôi đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."



Ngay khi Phù Dao lâm vào tình cảnh tứ cố vô thân, cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, người vào là Khương Thiên Nhu, nàng ta mặc một chiếc sơ mi voan hoa phối với váy trắng hở eo, cả người tràn ngập khí chất văn nhã nghệ thuật: "Tôi không đồng ý."

Phù Dao tuy không hiểu mục đích của Khương Thiên Nhu, nhưng cũng bước nhanh ra tiếp đón, kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình và giới thiệu: "Đây là Khương Thiên Nhu, cháu gái của đạo diễn Khương Dục, vừa về nước.". Được copу tại + 𝐓RU𝑀𝐓RU𝑌Ệ𝑁.v𝗇 +

Những người ở đây đều không quen biết với Khương Thiên Nhu, nhưng họ vẫn nhớ cái tên Khương Dục này. Khương Dục có thể được xem là lứa đạo diễn đầu tiên ở Hoa quốc, hắn quay rất nhiều phim điện ảnh, phim của hắn vô cùng được thế hệ trẻ ưa chuộng, là vị đạo diễn được tôn kính trong giới điện ảnh, giao thiệp rất rộng.

Mà ba mẹ Khương Thiên Nhu đều là giảng viên đại học, Khương Thiên Nhu từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ gia đình, lúc học cao trung đã tham gia một cuộc thi biên kịch và giành được giải nhất, sau đó là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Khương Thiên Nhu có hơi ngạc nhiên hỏi: "Không phải là gọi tôi đến ký hợp đồng sao? Mọi người đang nói gì vậy? Hay tôi đến nhầm thời gian rồi?"

"Không có không có không có, chúng tôi chỉ đang đùa với Phù tổng thôi." Lập tức có người lên tiếng trả lời, dù sao tài nguyên điện ảnh của gia đình Khương Thiên Nhu là không thể khinh thường, có nàng ta ở đây làm biên kịch, những người trong giành sẽ nể mặt họ.

"Vậy Phù tổng, khi nào chúng ta ký kết đây?" Khương Thiên Nhu nhìn Phù Dao.

"Văn kiện ở văn phòng của tôi, đi theo tôi."

Thế là cuộc họp lần này liền vì Khương Thiên Nhu xuất hiện mà kết thúc, Khương Thiên Nhu vừa vào văn phòng của Phù Dao, liền nghe Phù Dao đi thẳng vào vấn đề: "Chị chia tay với Lam Mộc Vũ rồi."

"Tại sao?"

Phù Dao trầm mặc vài giây: "Dường như cô ta có người khác."

"Chị tốt như vậy, cô ấy làm sao có thể..."

"Không sao, trong lòng chị chỉ hơi khổ sở một chút thôi." Phù Dao kéo Khương Thiên Nhu ngồi xuống sô pha, rũ mắt xuống nói, "Thật sự chỉ có một chút."

"Sau này em sẽ giúp chị, giống như chúng ta đã từng nói vậy, em viết kịch chị diễn kịch, để Thiên Hạo trở thành công ty giải trí hùng mạnh nhất."

"Ừm, chúng ta cùng cố gắng." Phù Dao vòng tay ôm lấy Khương Thiên Nhu, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.

Vừa hôn xong, không khí kiều diễm còn chưa tan đi, Khương Thiên Nhu liền ưu sầu hỏi: "Nhưng bài đăng trên Weibo của Lam Mộc Vũ, tiếp theo nên làm sao đây?"

Phù Dao thản nhiên mỉm cười, cô ta mở điện thoại, ấn vào một đoạn ghi âm: [----Lam Mộc Vũ, cô muốn chia tay với tôi có phải là vì cô ta không? Đây vốn không phải chị của cô đúng không?

----Nhưng chị của tôi thật sự trông đẹp mắt hơn cô nhiều, còn không quản đường xa mà chạy tới thăm tôi, đối xử với tôi cũng rất dịu dàng và chu đáo.]

Khương Thiên Nhu kinh ngạc nói: "Cái này..."

Phù Dao khẽ chạm vào môi Khương Thiên Nhu: "Em nghĩ đúng rồi đấy, Lam Mộc Vũ chính là loại người vừa lừa dối vừa bội ước hợp đồng, hình tượng thanh thuần lương thiện mà cô ta dốc lòng xây dựng trong bộ phim kia, chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ."