Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh

Chương 2




Vân Thành.

Một tia sáng trắng thoáng xuất hiện, trái tim Lam Mộc Vũ một lần nữa có nhịp đập. Khi cô mở mắt ra, trước mặt đã không còn cỗ xe hỗn loạn kia, bên người cũng không có những mảnh vỡ ngổn ngang và một Lê Nhược Nam máu chảy không ngừng, mà là một phòng khách tráng lệ.

Tầm nhìn của Lam Mộc Vũ hoảng hốt trong vài giây, khóe mắt còn mang theo một giọt nước mắt, bên tai có những âm thanh nhỏ vụn khiến cô hơi đau đầu.

Chẳng phải cô đã chết rồi sao?

Sợi tóc bên tai theo cử động của cô mà rơi xuống chạm vào hai gò má, che khuất đôi mắt hoa đào quyến rũ, nhưng cũng không giấu được nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở đuôi mắt, một vẻ đẹp ngổn ngang phóng khoáng, vai cô lại bị ai đó đẩy một cái.

"A, thật ngại quá đại minh tinh à, lúc nãy quên nhìn đường, cô sẽ không trách tôi chứ?"

Một giọng nữ giả vờ mềm mại vang lên, Lam Mộc Vũ ngẩng đầu, cô biết người này, đây là em họ của Phù Dao, tên Phù Dĩ Đồng. Phù lão phu nhân có hai đứa con trai, trưởng nam có một trai một gái, là Phù Dĩ Minh và Phù Dĩ Đồng, còn người còn lại chỉ có một mình Phù Dao là con gái.

Tài sản của Phù gia đều do cha của Phù Dao tích cóp mà thành, nhưng vì lão phu nhân mà vẫn ở chung với nhau. Đời trước Phù Dĩ Đồng đã xem thường Lam Mộc Vũ, nàng ta thích người có xuất thân danh môn và có thể đem lại lợi ích cho nàng ta là Khương Thiên Nhu. Do đó ở đời trước, Phù Dĩ Đồng đã không ít lần ở sau lưng ra tay với Lam Mộc Vũ, giống như bây giờ đây, việc nàng ta ngáng chân ai đó là chuyện thường tình như cơm bữa.

Đời trước Lam Mộc Vũ vì tình yêu cái gì cũng có thể nhịn, đương nhiên cũng không bận tâm. Nhưng sống lại một đời, trải qua cái chết của Lê Nhược Nam, tình yêu mà cô dành cho Phù Dao đã sớm bị mai táng kể từ giây phút cô ta ngoại tình. Cô thân là thiên chi kiêu nữ được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, sao phải khoan dung với kẻ bắt nạt này?

Nhưng Lam Mộc Vũ còn chưa kịp phản ứng, một cô gái trẻ khác đã kinh ngạc nói: "A, sao cô lại khóc rồi? Nghe nói minh tinh rất biết diễn kịch, hóa ra thật sự bất cứ lúc nào cũng có thể khóc à?"

Một câu nói này trực tiếp đem tội danh giả khóc dán lên người cô, Lam Mộc Vũ xoa xoa mắt cá chân mang giày cao gót của mình, truyền đến cảm giác đau nhói chân thực.

Chậc, sao không cho cô sống lại sớm hơn vài giây chứ?

Một người phụ nữ lớn tuổi bước tới, thấy Lam Mộc Vũ ngã trên mặt đất thì nhíu mày: "Sao lại bất cẩn như vậy, đi đứng thôi cũng không xong à? Để người khác nhìn thấy còn tưởng là chúng tôi bắt nạt cô, xuất thân thấp kém, chẳng trách bước chân cũng chẳng ra hồn."

Phù Dĩ Đồng cười nói phụ họa: "Thím à, thím xem cô ta căng thẳng đến mức đứng dậy không nổi luôn kìa."

Người toàn thân đeo đầy trang sức kia, chính là mẹ của Phù Dao. Có lẽ đã từng có cuộc sống cơ cực, nên sau này khi cha Phù Dao trở nên giàu có, mỗi lần xuất hiện bà đều hận không thể nói cho tất cả mọi người biết mình có tiền.

Lam Mộc Vũ nhìn quanh những người trong phòng, rốt cuộc cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình. Lúc này Phù Dao chưa phải là ảnh hậu nổi tiếng khắp cả Hoa quốc, Phù gia làm giàu từ mấy mỏ than đá, giờ đây việc khai thác than đá bị hạn chế do các chính sách quốc gia, Phù gia đang bắt đầu chuyển sang công ty giải trí Thiên Hạo.

Mấy ngày trước cô vừa nhận được giải Tân binh xuất sắc nhất, Phù Dao liền muốn đưa cô vào công ty quản lý của nhà mình. Mà ở đời trước, Lam Mộc Vũ não tàn vì yêu này đã đưa ra một điều kiện hết sức không tầm thường, đó là Phù Dao phải đưa cô đến tiệc mừng thọ của bà nội cô ta, dẫn cô đi gặp mặt phụ huynh.

Sở dĩ nguyên nhân khiến Lam Mộc Vũ có thể nhớ rõ ngày hôm nay đến vậy, cũng không phải vì người ở Phù gia sắc mặt quá mức buồn nôn, dù sao từ lâu cô đã chai lì cảm giác rồi, mà là do bạch nguyệt quang của Phù Dao, Khương Thiên Nhu về nước. Lúc trước cô theo Phù Dao chiêu đãi vị nữ biên kịch này, nhưng lại không biết Khương Thiên Nhu còn quen thuộc với Phù gia hơn cả cô.

Sau khi hiểu rõ tình hình, việc kế tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lam Mộc Vũ chậm rãi đỡ tường đứng lên, mắt cá chân vẫn còn tê dại do giày cao gót, sau đó sửa sang lại quần áo chính mình. Cô liếc nhìn Phù Dĩ Đồng một chút, rồi liền đi thẳng tới chỗ của bà lão đang ngồi đằng kia.

Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, lộ ra ngũ quan xinh xắn, mái tóc mềm mại gợn sóng tản ra sau lưng, Lam Mộc Vũ từ nhỏ đã được người người vây quanh cũng không cần cậy mạnh ngụy trang cái gì, việc hấp dẫn sự chú ý của mọi người dễ như ăn cháo, ngay cả khi lớp trang điểm diễm lệ đã mất đi sắc màu.

Cô không tới để tham gia tiệc mừng thọ, mà là muốn--- phá bung bét cái chỗ này.

Cơ mà, nên phá thế nào đây nhỉ?

Phá hoại gì đó không nhất thiết phải dùng bạo lực, một thiếu nữ ốm yếu như cô sao có thể đấu lại đám người trong phòng này?

Chậc...

Lam Mộc Vũ không khỏi có chút ảo não, vừa rồi cô bước đi như một cơn gió, giờ quay xe về có kịp hay không?

Nhưng vẫn còn có thể cứu vãn được.

Dù sao thì cũng có người diễn đến nghiện rồi, muốn dừng cũng không được.

Lam Mộc Vũ đi tới cách chỗ ngồi của Phù lão phu nhân 1 mét thì ngừng lại. Mà Phù Dĩ Đồng ở phía sau cô, vốn là đố kỵ với khuôn mặt xinh đẹp của Lam Mộc Vũ, thấy người trước mặt đã đi xa liền dụi mắt, nàng ta cảm thấy chính mình bị hoa mắt rồi, Lam Mộc Vũ xưa nay vì lấy lòng Phù gia mà luôn ăn nói khép nép, sao lại có thể hành xử thiếu hiểu biết như vậy?

Nàng ta la lớn: "Lam Mộc Vũ cô chạy cái gì?"

Quả nhiên chỉ một giây sau, Lam Mộc Vũ liền run rẩy mà gật đầu với Phù lão phu nhân, khóe mắt mang theo hơi nước càng làm cô lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu: "Cháu, là cháu không tốt nên mới cản đường em ấy, xin lỗi đã làm mọi người mất hứng, cháu không làm phiền mọi người nữa, xin phép đi trước ạ."

Nhìn đi, bị dọa đến mức muốn chạy trốn, chẳng trách hồi nãy đi nhanh như vậy. Đương nhiên Phù Dĩ Đồng sẽ không để cô rời đi sớm thế này, hợp đồng vẫn chưa được ký kết, lỡ như bị Phù Dao trách tội thì nàng ta cũng không có đường nào giải thích: "Hôm nay là sinh nhật bà nội, cô như vậy mà thấy được sao?"

Tựa như vừa được Phù Dĩ Đồng nhắc nhở, Lam Mộc Vũ liền mở túi xách ra, cầm chặt hộp quà nhỏ bên trong, suy tư vài giây thì dừng lại. Vòng ngọc này là cô đã nhờ một chuyên gia trang sức vất vả nhiều tháng mới cho ra thành phẩm, có tiền cũng không mua được, đời trước bởi vì không có nhãn mác mà bị coi rẻ.

Nhưng xưa nay giá trị của vòng ngọc không phải đều dựa vào nhãn mác, mà là dựa vào nó được thiết kế từ thứ ngọc gì.

Tuy rằng cô không thiếu tiền, nhưng không phải ai cũng đáng để cô tặng quà. Ít nhất nếu cô quăng cho một con chó hoang, nó còn biết vẫy vẫy đuôi để tỏ lòng biết ơn với cô.

Cô kín đáo buông chiếc hộp xuống, trước cái nhìn của Phù lão phu nhân mà rút tay không ra khỏi túi xách, vén lên sợi tóc bên tai, ngoan ngoãn nói: "Chúc bà Phù sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh sống lâu ạ."

Một chữ "Phù" đã làm mở rộng khoảng cách. Phù lão phu nhân thấy bàn tay trống không của Lam Mộc Vũ thì nhíu mày, đôi mắt vốn bị kính lão che đậy liền nheo lại thành một cái khe, vẻ mặt rất bất mãn.

Một người thanh niên bên cạnh mở miệng nói: "Cô chính là Lam Mộc Vũ mà Dao Dao nhắc tới nhỉ, lần đầu tới cửa cũng không cần chuẩn bị quà cho bà nội sao? Ba mẹ cô không dạy cô à? Thật không có quy củ."

Đó là Phù Dĩ Minh, anh họ của Phù Dao.

Ba mẹ? Nắm tay của Lam Mộc Vũ chợt siết chặt, tâm trí thoáng hiện ra hình ảnh ba mẹ trong một đêm dường như đã già hơn khi đứng trước mộ của cô, khiến cô nhất thời thất thần.

Sự phân tâm trong chốc lát này đã giúp người Phù gia có thời gian để tự mình đắp nặn lý do, Phù Dĩ Minh mở miệng: "Vừa nhìn liền biết là quên đem theo rồi, bà nội, cháu thấy người như vậy không xứng với Dao Dao của chúng ta."

Bà cụ ngồi trên ghế chủ vị nhìn về phía Lam Mộc Vũ, ánh mắt ngày càng bất mãn, bà liếc mắt ra hiệu cho đích tử vừa nói chuyện.

Lam Mộc Vũ thấy thế thì trong lòng vui vẻ: Định đuổi người à? Cuối cùng cũng được giải thoát rồi ư?

Chỉ thấy Phù Dĩ Minh sớm đã bị hói kia, duỗi cánh tay mập mạp tìm kiếm gì đó trong túi công văn, sau đó rút ra một bản hợp đồng và một tấm thẻ ngân hàng, rồi ném chúng lên cái bàn trước mặt Lam Mộc Vũ, phát ra một tiếng "bịch" vang dội.

Người này cao ngạo nói: "Trong này có 100 vạn, kí hợp đồng xong rồi vào Thiên Hạo, sau này chính là người một nhà."

Phù Dĩ Đồng cách đó không xa cũng tiến lên, cầm thẻ ngân hàng lắc lư trước mặt Lam Mộc Vũ, sau đó lại ném lên bàn: "Thấy nhiều tiền như vậy liền ngốc rồi hả, còn không mau mau cầm đi? Nếu không phải cô có quan hệ với chị Dao, thì làm gì có cơ hội cầm nhiều tiền như vậy, cô cũng nên biết đủ đi."

Đời trước cô đã kí bản hợp đồng này rồi, cô sẽ được chia 10% cổ phần trong đó, đồng thời phải phối hợp với giải trí Thiên Hạo lôi kéo người mới vào, cũng tương đương với giấy bán thân sâu không thấy đáy.

Chỉ bằng 100 vạn này?

Nếu không phải đã học qua lớp quản lý biểu cảm trên mặt dành cho diễn viên, Lam Mộc Vũ liền muốn bật cười. Rốt cuộc đời trước Phù Dao đã cho cô bộ kính lọc tình yêu gì, mà lại khiến cô không cảm thấy số tiền này quá vô lý?

100 vạn, còn chưa nhắc tới tiền tiêu vặt lúc trước cha mẹ cho cô, chỉ riêng tiền lương từ một bộ phim cô đóng thôi cũng đã nhiều hơn rồi, rốt cuộc là ai cho người Phù gia dũng khí cao cao tại thượng mà quăng ra tấm thẻ này?

Lam Mộc Vũ miễn cưỡng nhìn quanh một vòng, đầu ngón tay thon dài không nhanh không chậm kẹp tấm thẻ lên, cụp mắt vuốt ve mặt thẻ.

Người Phù gia thấy thế liền không nhịn được mà trào phúng vài câu: "Nhìn xem, loại người xuất thân thấp kém, thấy tiền liền không dời mắt được."

"Cũng chẳng biết Dao Dao thích điểm nào ở cô ta, làm sao bằng Khương..." Người kia bị người bên cạnh chạm vào, đột nhiên ngậm miệng lại và nhìn về phía Lam Mộc Vũ, thấy cô không chú ý tới liền thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ một giây sau, Lam Mộc Vũ cầm thẻ ngân hàng trong tay, hỏi: "Vậy... Đây bồi thường thêm cho tôi sao?"

"Đúng."

"Nhiều tiền vậy luôn à?" Lam Mộc Vũ gật gật đầu, đôi mắt hơi nheo lại, trước cái nhìn xem thường của người Phù gia, liền "răng rắc" một tiếng, thẻ ngân hàng vỡ nát, sau đó còn ném vào người Phù Dĩ Minh, những mảnh vụn rơi đầy trên đất.

Như vẫn chưa hả giận, cô còn mạnh mẽ dùng chân giẫm đạp.

Sảnh tiệc tức khắc im lặng như tờ.

Lúc Phù Dĩ Đồng định động thủ, Lam Mộc Vũ liền tiến lên một bước tới trước mặt Phù lão phu nhân, cô cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Cháu, cháu đối với Dao Dao là thật lòng, cháu, cháu không cần tiền."

Phù lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt trầm thấp liền dịu lại đôi chút, bà hất cằm lên: "Phù gia chúng tôi không có bắt nạt cô, đưa thì cô cứ nhận đi."

Một tấm thẻ ngân hàng thứ hai được đặt vào tay Lam Mộc Vũ.

Lam Mộc Vũ run rẩy xua tay, toàn thân co rúm lại, cứ như tấm thẻ kia sẽ ăn thịt người vậy, cô hoang mang lùi về sau: "Nhưng, nhưng cháu thật lòng yêu Dao Dao, chị ấy, chị ấy đâu rồi? Có phải chị ấy nghĩ cho cháu tiền rồi liền không cần để ý cháu nữa hay không?"

Nhận được tín hiệu từ Phù lão phu nhân, Phù Dĩ Minh đưa tay chặn đường Lam Mộc Vũ lại: "Cô đừng vội, chỉ là trên đường đi Dao Dao bị kẹt xe mà thôi."

Lam Mộc Vũ mờ mịt nhìn Phù Dĩ Minh: "Thật sao?"

"Thật." Phù Dĩ Minh tham lam nhìn Lam Mộc Vũ ở khoảng cách gần, nuốt một ngụm nước bọt, hắn cầm lấy bình rượu trắng bên cạnh, rót đầy rượu vào ly rồi đưa tới, "Em gái mới tới, uống một ly thay lời xin lỗi nhé. Ban nãy chỉ là khúc dạo đầu ngắn mà thôi, chớ chọc bà nội nổi giận, em cũng không muốn Dao Dao vì em mà bị trách cứ đâu đúng không?"

Lam Mộc Vũ khó hiểu nhìn Phù Dĩ Minh, nhận ra ánh mắt hắn đang lưu luyến dừng trên ngực mình, cô đè xuống sự khó chịu trong lòng. Cô chớp mắt một cái, lộ ra mấy phần ý cười, giống như thật sự đã xem Phù Dĩ Minh là Đấng cứu thế, Lam Mộc Vũ vốn vì tiệc mừng thọ mà ăn mặc tỉ mỉ, hiện tại cười lên càng thêm đẹp đẽ.

Cô nhẹ nhàng hỏi lại: "Chỉ cần tôi uống, mọi người sẽ không trách Dao Dao sao?"

Phù Dĩ Minh bị giọng nói này mê muội, thấy Lam Mộc Vũ ngoan ngoãn phối hợp như thế, hắn sao có thể nhớ được bản thân đang làm gì? Hắn liên tục gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên, bà nội yêu thương tôi nhất, tôi đương nhiên có thể làm chủ rồi."

Phù Dĩ Đồng ở bên cạnh lập tức khuyên nhủ: "Anh nói cái gì vậy, cứ vậy mà thả cô ta đi sao?"

"Đều là người một nhà cả, Tiểu Đồng em đừng nghịch nữa." Rõ ràng Phù Dĩ Minh càng hiểu giá trị của Lam Mộc Vũ hơn Phù Dĩ Đồng, hắn lần nữa nâng ly rượu về phía trước và ra hiệu cho Lam Mộc Vũ, ánh mắt kia càng ngày càng tham lam, như thể hắn đã say trước dáng vẻ của mỹ nhân này.

Rượu tạ lỗi mà rót đầy như vậy, Lam Mộc Vũ sống hai đời cũng là lần đầu nhìn thấy, cô có nên khen một câu Phù gia thật lớn mạnh và giàu có hay không?

Lam Mộc Vũ nhận lấy ly rượu rồi nhẹ nhàng lắc lắc, ý cười ngọt ngào trên mặt càng sâu hơn: "Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì..." Phù Dĩ Minh chưa kịp nói xong, Lam Mộc Vũ liền có chút lảo đảo, cứ như lại bị Phù Dĩ Đồng ngáng chân.

Cùng lúc đó, ly rượu trong tay Lam Mộc Vũ cũng bị nghiêng về trước và hất thẳng vào mặt Phù Dĩ Minh, trông hắn hết sức chật vật.

Lam Mộc Vũ hoang mang che váy của chính mình, mặc dù chỉ dính vài giọt rượu, nhưng lại làm như cả bộ váy đều ướt đẫm: "Tôi, tôi không cố ý, tôi thật sự không phải cố ý."

Tiệc mừng thọ của Phù lão phu nhân còn mời những người khác, chuyện mất thể diện như váy của một cô gái bị ướt thế này là không được xảy ra, Phù lão phu nhân nhíu mày: "Còn không mau mau đi xử lý?"

Lam Mộc Vũ đáp một tiếng rồi liền chạy ra ngoài.

Sự việc xảy ra quá nhanh, lúc các khách mời còn chưa kịp phản ứng lại, Lam Mộc Vũ đã chạy ra khỏi sảnh tiệc.

Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, Lam Mộc Vũ chạy tới một ngã rẽ, sự rụt rè trên mặt dần tan biến, nghĩ đến cảnh Phù Dĩ Minh cả người đầy rượu, trước khi bỏ đi còn kéo theo Phù Dĩ Đồng, cô liền ôm bụng cười sặc sụa.

Cô nặng nề thở ra một hơi, lần này sống lại, cảm giác cũng không tồi lắm.

Đời trước, thời điểm bị đám người kia chặn đường lại, nếu cô nhớ không lầm thì cũng là lúc Phù Dao đang ôm mỹ nhân trong lòng.

Khóe môi Lam Mộc Vũ nhếch lên mang theo vài phần châm chọc, rốt cuộc tại sao cô lại rơi vào tình cảnh hỗn loạn đến mức này?

Tuy nhiên, Lam Mộc Vũ vốn định rời đi lại chợt dừng bước, khóe mắt liếc nhìn hai bóng người quen thuộc----- Phù Dao và Khương Thiên Nhu, lằng nhà lằng nhằng, bộ dạng người trốn kẻ đuổi theo, hình như sắp hôn nhau ngay tại chỗ luôn rồi.

Nếu đã dâng tới tận cửa, thì cô cũng nên chuẩn bị một phần quà lớn cho Phù Dao chứ nhỉ?