Sâu Bướm Thoát Xác

Chương 104




Những tấm ảnh được đem bán trực tiếp cho khách hàng sẽ được toàn quyền sử dụng. Hầu hết người mua hàng đều scan lại chúng lên máy tính rồi đăng trên một trang web đen dưới lớp băng của mạng xã hội. Có hai phần trong trang web ấy, một phần miễn phí và một phần tính phí.

Những kẻ biến thái muốn xem video đó buộc phải trả tiền, sau khi trả tiền, chúng sẽ nhận được một đường link và một mật mã từ khách hàng đã mua lại tấm ảnh. Điểm nguy hiểm của trang mạng đó là tính bảo mật thông tin của khách hàng quá cao nhưng bảo mật thông tin của những cô gái trong hình lại hầu như không có.

Xấp ảnh Nguyễn Công Vinh đưa cho Thẩm Quyền là một ví dụ. Trên bức ảnh ghi đầy đủ tên tuổi các cô gái và thậm chí có tấm còn chụp rõ mặt, những tên khách hàng bệnh hoạn trên trang mạng đó có thể lần ra nữ sinh trong hình và đeo bám, doạ dẫm các cô gái.

Để cản trở công việc làm ăn của thằng ranh kia rất đơn giản, gã chỉ cần đăng mấy tấm ảnh mà tên đó định bán lên phần miễn phí trên trang web. Khách hàng khi biết mình bị người bán hố, không kiếm được tiền từ những đoạn phim chắc chắn sẽ quay sang chửi mắng, đánh đập Thẩm Quyền. Một lần mất uy tín, cả đời không ngóc đầu lên được. Đó là lí do vì sao khi Thẩm Quyền vừa gửi ảnh khỏa thân của cô ả cho gã đã xoá đi ngay lập tức. Nhưng loại người như thế này, gã đã gặp rất nhiều, động tác chụp màn hình, lưu ảnh như trở thành phản xạ tự nhiên.

Thực tế, Thẩm Quyền thừa sức hại gã bởi hắn có thể làm điều tương tự đó là đăng ảnh khỏa thân của những cô gái mà gã đã bán cho khách hàng lên diễn đàn. Nguyễn Công Vinh biết hắn sẽ không làm thế bởi hắn muốn bảo toàn danh dự của những cô gái ấy. Nhưng có lẽ hắn không ngờ tới, Nguyễn Công Vinh lại bán cả bạn gái mình để dành phần ưu thế.

Vấn đề là, nếu cô ta mà biết, chắc chắn cô ta sẽ làm ầm lên.

Nguyễn Công Vinh khốn nạn nhưng khốn nạn thì cũng phải có mức độ của nó. Gã biết điều gì có thể ảnh hưởng tới lợi ích của gã và đăng ảnh lên mà không có sự cho phép của kẻ được xem là "bạn gái" mình có thể khiến bí mật mà bọn họ hằng che dấu bấy lâu nay vỡ lở, vì cô ta cũng biết.

Sau một hồi nghĩ ngợi, gã quyết định gọi cho cô ả kia.

"Không đời nào, anh thích làm gì thì tự làm đi, đừng có lôi tôi vào!"

Cô ta rít lên từ đầu bên kia điện thoại. Rõ ràng Nguyễn Công Vinh không kiên nhẫn với đám đàn em mà gã tưởng như bọn chúng luôn răm rắp nghe theo mình bằng người ngoài. Gã hơi bực bội nhưng vẫn đáp bằng giọng nhẹ nhàng pha chút trịnh trọng và bất đắc dĩ như thể gã cảm thông với ả lắm.

"Cô nghĩ kĩ một chút, những tấm ảnh đó không lộ ra trên mạng xã hội đâu, những người xung quanh cô không ai biết hết, chỉ có chúng ta mà thôi. Còn nếu tên đó mà chặn mất khách hàng của chúng ta thì tiền cô kiếm được cũng giảm, cô sẽ chẳng đủ tiền để đóng học phí chứ nói gì đến mua son phấn hàng hiệu."

"Anh thông minh lắm cơ mà! Sao không nghĩ ra cách gì khác đi?!"

"Nếu tôi nghĩ được thì đã làm từ lâu rồi nhưng thời gian có hạn, tối mai là tên đó thực hiện giao dịch rồi."

Cô ả dùng dằng, không chịu nổi mà hét lên:

"Sao nó không quay anh mà đi quay tôi làm cái gì chứ?!"

"Cô nghĩ có bao nhiêu người sẽ bỏ tiền ra để mua ảnh tôi." Nguyễn Công Vinh chau mày: "Trước đây cô đặt camera vào nhà người khác thành thạo lắm cơ mà, bây giờ bị đặt thì chột dạ à?"

"Địt mẹ, chẳng lẽ tôi làm một mình? Mấy con đó có xứng đéo đâu, chúng nó chỉ là mấy con điếm."

Nguyễn Công Vinh nghĩ:

Cô cũng chẳng khác chúng là bao.

Gã lấy lại bình tĩnh, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nhất có thể, nói:

"Tôi đăng lên chỉ để khách hàng của nó nhìn thấy thôi rồi xoá ngay. Không ai trên trang web đó quen chúng ta ngoài đời cả, hầu hết bọn họ còn chẳng sống ở Việt Nam. Ảnh của cô không bao giờ bị lôi lên mạng xã hội thật. Cô nghĩ lại đi, nếu nó càng ngày càng thành công, chúng ta sẽ mất khách hàng, đến lúc mất khách hàng thì chỉ còn có đất mà ăn thôi."

Thú thực, Nguyễn Công Vinh có thể thuyết phục cô ả dễ dàng hơn nếu gã đồng ý mua cho cô ta chiếc túi hay mĩ phẩm hàng hiệu mà không đụng chạm đến tiền lương của cô ta thì cô ta sẽ dao động ngay. Nhưng gã lại là loại người bao giờ cũng nghĩ tới lợi ích của mình trước tiên, chẳng chịu hi sinh một chút để lấy phần lợi hơn. Nguyễn Công Vinh vòng vo nửa ngày cuối cùng cũng đồng ý với cô ả sẽ tăng gấp ba tiền lương của cô ta trong 2 tháng tới. Nhà ả nghèo, ả biết rõ người không có tiền khốn khổ ra sao và mẹ mình cũng bởi vì không có tiền nên mới đi làm gái. Cô ta rất xem trọng vật chất, sau khi nghe điều kiện từ chính miệng Nguyễn Công Vinh, ả chửi thêm vài câu nữa rồi tắt máy.

Con người dễ xao nhàng nhất là khi họ vui vẻ và thỏa mãn.

Đúng vào 10 rưỡi tối ngày hôm sau, trên diễn đàn xuất hiện một bức ảnh khỏa thân nhìn rõ nửa mặt, được đăng bởi một tài khoản đã đăng kí được 2 năm. Thẩm Quyền đặt cốc trà nóng trên tay xuống, lướt xuống phần bình luận. Hầu hết những người vào xem đều là đàn ông, Nguyễn Công Vinh cũng không giải thích gì thêm. Gã đang chờ, chờ vị khách hàng ngu ngốc kia phát hiện ra rồi cho người đến đánh Thẩm Quyền.

Rồi gã sẽ hiểu ra chính gã đã tự chặn đường lui của mình.

Trên diễn đàn, Thẩm Quyền đã trả tiền và tìm được những cô gái bị quay lén ở trường hắn, cả danh sách gồm có 8 người, tính cả cô gái lần trước nhờ hắn về nhà cùng là 8. Địa chỉ IP của người đăng hiển nhiên là không tra ra được cũng không có bất cứ thông tin nào, tất cả những gì Thẩm Quyền biết được là vị khách này sống ở Việt Nam, tương đối cao lớn, vai rộng, tuổi trung niên, nhỉnh hơn hắn một chút. Người cao như thế không nhiều, chắc hẳn là ông ta có đi tập thể hình, cộng thêm gen tốt. Ông ta có tiền và kiếm tiền trên diễn đàn đen, ông ta rất cẩn thận, không hề lưu lại dấu vân tay cũng như bóng trong camera, làm việc cẩn thận, quần áo trên người không đắt lắm nhưng cũng không tính là rẻ, giày hàng hiệu.

Loại quần áo như vậy bán rất ít ở thị trấn, chắc hẳn ông ta là người thành phố hoặc ít nhất là hay tới thành phố. Ông ta không phải người miền Nam cũng không ở quá xa địa điểm đã hẹn trước, quần áo phẳng phiu và lịch thiệp như một thói quen, có lẽ vị khách này là ông to bà lớn hay ít nhất là luôn giữ mặt mũi cho bản thân và gia đình.

Nhưng dù ông ta có chuẩn bị kĩ càng tới đâu cũng không qua mắt được ông trời.

Phương Hằng từng nói, nhà trường bắt cô phải xoá bài vì lấy lí do rằng bài đăng ấy chẳng liên quan gì tới trường, trùng hợp sau khi các nữ sinh tìm tới Thẩm Quyền và Phương Hằng để thông báo về việc có camera trong nhà vệ sinh và Nguyễn Công Vinh lôi Thẩm Quyền đi.

Giống như họ đã bao quát cả ngôi trường.

Các thầy cô đứng đầu nhà trường rất hiếm khi đăng ảnh trên Facebook, hầu hết bài đăng của bọn họ là về kiến thức trên trường, chia sẻ bài liên quan tới điểm thi đại học và các sự kiện trong trường. Đó là lúc khả năng đọc vị của Thẩm Quyền phát huy tác dụng. Hắn đã dành cả ngày để tìm kiếm và quan sát những tấm ảnh của từng thầy cô một trong trường, tới bức gần cuối mới khựng lại.

Người phụ nữ trong tấm ảnh để tóc xoăn, khuôn mặt tròn vằng vặc, mái tóc ánh vàng ôm lấy khuôn mặt, nếp nhăn hằn rõ trên khoé mắt mỗi khi bà mỉm cười. Bà ta không thực sự là người tham gia trực tiếp, nhưng bà ta bao che. Hắn không nhìn thấy kết cục tốt của người này, kết cục ấy gây ra bởi sự tham lam và nhát cáy của bà.

Thẩm Quyền biết bà ta không phải người hắn đang tìm nhưng hắn đã nhìn ra mối quan hệ giữa bà với người đàn ông kia. Nhưng trước tiên, hắn có rất nhiều việc phải làm.

Hắn chụp lại màn hình những tấm ảnh trên diễn đàn dù biết điều này là không được phép và có thể bị tóm nếu hắn tuồn ra ngoài, lại mất công đi hỏi những người hắn quen để tìm tài khoản Facebook của những cô gái bị hại. Sau một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm đủ 8 người, cầm điện thoại nhắn tin cho từng người một.

Chờ tới lúc bọn họ trả lời đã hơn 11 giờ đêm.

Khi nhìn thấy những tấm ảnh đó, hầu hết bọn họ đều rất hoảng loạn mà Thẩm Quyền không thể nhắn tin an ủi 8 người cùng một lúc được bèn nói với họ rằng còn rất nhiều nữ sinh khác bị hại rồi yêu cầu bọn họ tham gia vào một nhóm chat trên Messenger.

["Trước tiên hãy nghe tôi nói đã, tuy anh ta đã lấy lại camera để theo dõi cô gái tiếp theo nhưng tôi không chắc nó đã thực sự bị gỡ ra chưa. Bây giờ, các chị hãy vào phòng tắm, kiểm tra lại tất cả các vật dụng có lỗ, bao gồm cả chai lọ trong nhà vệ sinh. Sau đó hãy vào phòng ngủ kiểm tra tiếp, để cho chắc, các chị kiểm tra cả nhà cũng được. Khi thấy một chấm đỏ phát sáng bé xíu nằm trong lỗ đen, hãy báo với tôi, đừng đập vội."]

Một chị khoá trên hỏi:

["Tại sao không được đập vội?"]

["Khi chị đập, hình ảnh cuối cùng sẽ được lưu vào bộ nhớ của chúng. Để chúng biết chị là người đã phá đồ của chúng thì phiền lắm, bọn nó sẽ tìm đến và đánh đập, quấy rối chị. Em đã phá 2-3 cái camera của chúng rồi, chúng cũng biết em rồi, có ghi thêm vài lần nữa cũng chẳng mất gì."]

Nghe vậy, cô gái không hỏi nữa. Phòng chat vừa trở nên sôi nổi bỗng lặng cả đi, Thẩm Quyền chắc mẩm là bọn họ đang đi kiểm tra, hắn cũng kiên nhẫn chờ bọn họ. Sau hơn nửa tiếng, Thẩm Quyền nhận được câu trả lời.

["Không thấy."]