Chương 138 Sửa chữa lại trí nhớ
Cảm xúc của Phong Thần Nam chấn động quá kịch liệt, dẫn đến tác dụng thôi miên không lớn, Diên Mạnh Tùng quay đầu dặn dò nói: “Tăng lượng thuốc, mau”
Lâm Bảo Tâm không do dự, đưa nó qua cho.
anh ta.
Phong Thần Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi tiêm và chìm vào giấc ngủ, Diên Mạnh Tùng đã điều chỉnh dụng cụ, nhưng lần này chỉ là kết nối anh ta với Phong Thần Nam.
“Bật nguồn lên”
Tay Lâm Bảo Tâm cứng đờ giữa không trung, “Cậu chủ Tùng, anh đây là đang muốn …. ?”
“Từng người từng người một, nửa tiếng nữa sau đánh thức tôi: “Hả? Anh không phải là đang nghiêm túc đấy chứ? Điều này đối với tỉnh thần của anh sự tiêu hao càng lớn hơn!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau bắt đầu đi”
Diên Mạnh Tùng lạnh lùng ra lệnh, Lâm Bảo.
Tâm chỉ có thể ngoan ngoấn nghe lời, trong lòng rất lo lắng.
Dựa theo cách nói của Diên Mạnh Tùng, anh †a là muốn vào giấc mơ của Phong Thần Nam trước, dò xét tập hợp tất cả các ký ức, sau đó chuyển sang giấc mơ Thời Ngọc Diệp tiến hành sửa chữa.
Phương pháp này nghe có vẻ rất đơn giản, có thể thực hiện nhiều lần liên tiếp, nhưng đây là một phương pháp cực kỳ tiêu tốn tinh thần đối với chính chuyên gia tẩy não.
Đầu tiên, anh ta phải tuyệt đối tỉnh táo và trung lập, không bị ký ức của người khác điều khiển, không được tiến hành bóp méo, để có thể đạt được một sự chỉnh sửa hoàn hảo.
Phải biết rằng, bộ não của mọi người đối với ký ức của bản thân, ít nhiều sẽ cộng thêm sự sửa đổi và tưởng tượng hóa, vì vậy thông tin chắc.
chắn sẽ khác nhau, thậm chí có thể không phù hợp với sự thật xảy ra trong tình huống thực tế.
Tiếp theo, khả năng kiểm soát tỉnh thần của anh ta phải mạnh đến mức giữ được tỉnh táo ngay cả khi chuyển đổi giữa các mức độ ý thức của nhiều người.
Cái này đối với người bình thường mà nói, gần như không thể làm được, ngay cả Diên Mạnh Tùng được tiếp nhận huấn luyện từ chuyên gia của gia tộc, cũng là một nhiệm vụ khó khăn.
“Cầu trời phù hộ, cầu xin ông trời hãy phù hộ cho cậu chủ Tùng! Nếu không tôi không chịu được áp lực và sự trừng phạt của nhà họ Diên bên đó đâu…”
Lâm Bảo Tâm nhìn mấy người nằm la liệt trong phòng thí nghiệm, chỉ có thể chờ đợi kết quả.
Nửa giờ trôi qua.
Diên Mạnh Tùng bị Lâm Bảo Tâm đánh thức bằng thiết bị điện giật chuyên nghiệp, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt rất ngưng trọng.
“Cậu chủ Tùng, hay là anh nghỉ ngơi một chút đi?
Anh ta nhìn Thời Minh Triết còn đang ngủ say, không nói lời nào lại điều chỉnh thiết bị: “Không thể dừng lại, thuốc của anh ta sắp hết tác dụng, tôi phải tranh thủ thời gian. Nếu không bọn họ còn phải đợi hai tư tiếng sau mới có thể dùng lại được thuốc thôi miên”
Lâm Bảo Tâm lo lắng, nhưng chỉ có thể tuân theo.
Đều nói bác sĩ có tấm lòng của cha mẹ, anh ta cảm thấy Diên Mạnh Tùng còn đang đặt tính mạng của bệnh nhân lên trên cả bản thân rồi, đúng là khiến người ta sốt ruột chết mất.
May mắn thay, ở mức độ ý thức của Thời Minh Triết, ký ức của anh ta và em gái không phức tạp chút nào.
Diên Mạnh Tùng tự động thức dậy trước ba mươi phút, nhưng anh ta vẫn tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
“Cậu chủ Tùng!”
“Đưa tôi sang phòng bên. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút”
Lâm Bảo Tâm nhanh chóng đìu người sang phòng khác. Anh ta ngồi trên nệm cói, không quên dặn dò trước khi bước vào trạng thái thiền định: “Chờ bọn họ tỉnh lại, bảo bọn họ về nhà, không cần đợi ở đây. Việc điều trị này sẽ mất nhiều thời gian”
“Vâng”
Rốt cuộc là ai đã tiến hành tẩy não Ngọc Diệp?
Hơn nữa không chỉ là một lần”
Câu hỏi này, tất cả mọi người đều bó tay rồi.
Trong số những người họ biết, không ai biết tẩy não, và hoàn toàn không biết được Thời Ngọc.
Diệp rốt cuộc đã đắc tội tới người nào.
Phong Thần Nam im lặng một lúc rồi mới cất giọng trầm ngâm.
“Người đó có liên quan gì đó với Diên Mạnh Tùng”
Mọi người ngước nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên, còn Thời Minh Triết thì bối rối: “Sao anh biết?”
“Wì người đó, tôi cũng biết”
Ở bên khác.
Diên Mạnh Tùng lấy lại năng lượng sau khi nghỉ ngơi một giờ, nhưng không lập tức chữa trị cho Thời Ngọc Diệp, thay vào đó, anh ta tìm Lâm Bảo Tâm để lấy một chiếc máy tính, ghi lại tất cả thông tin anh đã thu thập được.
“Cậu chủ Tùng, anh chuẩn bị cái này, là bởi vì tỷ lệ thành công là rất thấp?”
“Chỉ là làm tốt kế sách chu toàn mà thôi”
“Tôi là lo lắng anh có phải sẽ giống như lần trước, vừa chữa bệnh cho người khác là tinh thần Sẽ…
“Anh còn còn lảm nhảm nhiều hơn cả phụ nữ”
Sau khi Diên Mạnh Tùng ghi âm xong, anh ta ném cuốn sổ cho Lâm Bảo Tâm, sau đó chỉ đạo các nhân viên khác giúp sắp xếp thiết bị, và chuẩn bị một vài các loại thuốc có màu sắc khác nhau bên cạnh anh ta.
Vì hôm nay tiêm thuốc đặc trị, anh ta phải đợi 24 giờ mới được tiêm lại, nên lần này anh ta chỉ có thể đi vào trạng thái mơ thông qua thôi miên.
Nhưng ngay trước khi Lâm Bảo Tâm bước tới, cầm đồng hồ chuẩn bị thôi miên anh ta thì đã bị cắt ngang.
“Không cần, trực tiếp đi tiêm thuốc đi”
“Một ngày tiêm thuốc thôi miên đặc biệt hai lần không tốt cho cơ thể đâu, cậu chủ Tùng!”
“Chỉ có như vậy mới có thể dễ dàng đi vào tầng ý thức sâu thẳm của cô ấy. Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh đi. “
Lâm Bảo Tâm Ngôn tiêm cho anh ta một cách run rẩy, một phút sau, anh ta cuối cùng cũng tiến vào giấc mơ của Thời Ngọc Diệp.
“Bà nội, đầu cháu đau quá”
Trong căn nhà gỗ ẩm thấp, cô gái nhỏ chạm vào chiếc bàn gỗ, lảo đảo đi tới ghế sô pha, than thở với một bà lão tóc bạc, vẻ mặt đầy sự tủi thân.
Bà cụ đưa tay ra ôm đứa trẻ vào lòng, lại xoa bóp thái dương, “Đừng sợ, bà nội ở đây, bà xoa cho cháu một chút là khỏi thôi: “Bà ơi…
“Sao vậy?”
“Bà ơi, cháu rất muốn về nhà, nhưng cháu không thể nhớ ba mẹ mình là ai…”
“Từ từ nghĩ, đừng vội, cho dù cháu không nhớ ra được, bà cũng có thể nuôi cháu cả mà”
“Nhưng cháu nhớ ba mẹ nhiều lắm” Cô bé lẩm bẩm, hốc mắt đọng lại những giọt nước, như có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.
Một tia xót xa hiện lên trong mắt bà cụ, bà đưa bàn tay nhăn nheo của mình ra lau những giọt nước mắt.
“Đừng sợ, cả đời này bà sẽ nuôi cháu.”
Bên cạnh cánh đồng lúa ở làng Kỳ Long.
Hai đứa trẻ đang cầm cành cây, đùa nghịch những giun trong đất, giọng điệu cô bé rầu rĩ.
“Mạnh Tùng, tớ không nhớ ra được ba mẹ.”
Cậu bé dừng lại ngước nhìn cô bé, không nói gì, nhưng trong mắt đầy nghỉ ngờ.
“Thật đó, mấy ngày nay tớ cảm giác, tớ có lẽ sắp không nhớ ra được mất bản thân mình là ai rôi.
“Vậy phải làm sao?”
“Nếu có một ngày tớ không nhớ ra được, cậu nhất định phải giúp tớ nhớ tên của mình, tớ họ Thời, tên là Ngọc Diệp.”
“8”
“Đây là một bí mật, cậu nhất định không được nói ra.”
“Được”