Sau Ánh Bình Minh

Chương 86: Còn tôi, vĩnh viễn là thuộc về người.




  Tô Chỉ đè nén tiếng khóc của mình, gật đầu nhè nhẹ: "Cám ơn."

  Lê Lạc lấy ống tay áo lau nước mắt cho cô, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng cô, mãi cho đến khi cảm xúc cô dần dần ổn định lại thì mới buông tay ra.

  "Quay về đi, đã quá thời gian thăm hỏi rồi, nếu còn ở lại nữa thì Minh Dương sẽ đến tìm chúng ta mất."

  "Ừm."

  Lúc hai người họ vì để đề phòng bị người khác nhận ra nên chuẩn bị kính râm và nón rất là đầy đủ, hiện tại cũng coi như là có tác dụng rồi.

  Lúc Tô Chỉ trang bị đầy đủ ngồi lên xe, Đoạn Minh Dương nhìn từ kính chiếu hậu, đều không phát hiện ra chuyện gì khác lạ. Ngược lại là Lê Lạc bị phát hiện.

  "Ống tay áo anh sao lại ướt rồi?"

  "... Vừa nãy tức quá nên tạt tên đó một ly nước."

  Anh cũng không muốn nói dối, nhưng mà rõ ràng là Tô Chỉ không muốn để cho quá nhiều người biết về khía cạnh yếu đuối của mình, anh chỉ đành nói nửa thật nửa giả: "Tên khốn kiếp đó, còn muốn quay lại với Tô tiểu thư nữa, mơ mộng hão huyền."

  Đoạn Minh Dương không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Hắn ta đúng thực là rất khốn nạn, nhưng mà lần sau anh mắng hắn ta, cố gắng đừng dùng cụm từ 'Tên họ Đoạn kia' đi."

  Lê Lạc lúc này mới phát hiện ra là mình đã mắng luôn cả bạn trai của chính bản thân, bèn lè lưỡi: "Xin lỗi, tôi biết rồi mà."

  Giữa đường Tô Chỉ xuống xe quay về nhà của mình, hai người họ tiếp tục lái xe về biệt thự lớn ở ngoại ô, còn khoảng nửa tiếng đồng hồ chạy xe nữa. Đoạn Minh Dương tập trung lái xe, Lê Lạc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mở điện thoại ra, vốn dĩ còn định lướt Weibo một lát cho đỡ chán nữa.

  Kết quả là vừa mở phần hot search ra, anh sợ hãi đến mức xém chút là ném điện thoại ra ngoài.

  Trên hot search hiển thị một chữ "Nóng" đỏ bừng: [Hé lộ chuyện tình giữa Lê Lạc và Tô Chỉ.]



  Trong lòng Lê Lạc có muôn vàn con ngựa chạy qua, khói bụi bay lên khiến cho anh ho sặc sụa mấy tiếng, khiến cả Đoạn Minh Dương cũng chú ý đến anh.

  "Cảm rồi à?"

  "Không, không sao, khụ khụ!" Anh cố hết sức tỏ ra như không có chuyện gì, "Cậu tập trung lái xe đi, đừng có để ý lung tung!"

  Tạm thời cũng phân tán sự chú ý của Đoạn Minh Dương rồi, anh mới đưa bàn tay run rẩy lên mà mở hot search ra.

  Nhìn rõ nội dung xong, trong lòng chỉ muốn chửi "Mẹ nó" cả vạn lần.

  Tấm ảnh bị tung ra là ảnh chụp lén khi anh đang an ủi Tô Chỉ.

  Tư thế thân mật như vậy, bóng dáng mờ ảo nhìn không rõ kia, chỉ cần nhìn từ xa thôi thì quả thực cũng giống đôi tình nhân đó. Nhưng mà trời đất chứng giám, anh thật sự chỉ là đang an ủi mà thôi, tay cũng đặt rất là nghiêm chỉnh, không có sờ soạng gì lung tung mà!

  Nhưng mà chuyện đã đến nước này, có trách thì cũng chỉ có thể trách anh quá là vô tâm, che chắn còn chưa đủ, có biết bao nhiêu người đang quan tâm vụ án nhà họ Đoạn đến thế, trước cửa nhà tù có vài ba tên paparazzi ngồi hóng hớt cũng là chuyện bình thường, bị chụp được cũng chỉ có thể nói là do anh xui xẻo mà thôi.

  Việc quan trọng trước mắt là, làm sao có thể ém nhẹm cái hot search này đi trước khi bị Đoạn Minh Dương phát hiện.

  Vì thế anh liền nhanh chóng nhắn tin trước cho Tô Chỉ: [Hot search cô đừng hành động gì cả! Để tôi xử lý!]

  Tiếp đó, lại tức tốc nhắn cho Kim Nhân một tin: [Cậu xử lý hot search ngay cho tôi! Không được báo cáo lại với Giám đốc Đoạn! Không để cho bất kỳ ai báo cáo với Giám đốc Đoạn!]

  Làm xong hai chuyện này, trái tim của anh mới xem như là bình yên, sau đó anh bấm theo những cái hot search đó, muốn xem xem là trên mạng có bình luận như thế nào. Có lẽ là trước kia anh bị tung ra quá nhiều chuyện "tình yêu", cho nên độ hot cũng chỉ có thể duy trì được trong chốc lát mà thôi, không bao lâu thì chẳng cần làm gì thì tin đồn cũng tự tan biến.

  Tuy nhiên có điều bất hạnh là, có thể quá lâu anh đã chẳng còn tin đồn gì cả, lần này fan của anh và những người hóng hớt trên mạng đều khá là tích cực và hưng phấn.

  Những fan only thì có thể nói là vui vẻ hoan hỷ:

  [Anh Lạc cuối cùng cũng có tình yêu mới rồi! Nickname của tôi vẫn chưa thất bại! Người đâu, mau đỡ tôi dậy, tôi còn có thể xếp hàng thêm một vạn năm nữa!]

  [Ha ha, đã nói là anh Lạc nhà tôi không thể nào chỉ vấn vương mãi một bụi hoa được, fan CP còn cố gắng xây dựng hình tượng chung tình cho anh ấy nữa chứ, tỉnh lại đi, người đó không phải là anh Lạc, hãy chấp nhận sự thật rằng anh Lạc là một người đào hoa vạn người mê đi có được không?]

  [Mấy tháng trước còn đang rất là bức bối, trơ mắt nhìn fan CP chuẩn bị hò hét đến cả trước mặt anh Lạc luôn ấy chứ, anh Lạc còn chưa chịu tung ra tin đồn tình yêu mới, tôi còn từng muốn thoát fan nữa cơ, hôm nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt rồi!! Anh Lạc tiến lên!! Xây dựng uy phong!!]

  Người qua đường hóng hớt đa số đều tán đồng với quan điểm của fan only: Lê Lạc quả thực đào hoa, hình tượng này không bao giờ vỡ. Đồng thời người qua đường còn thảo luận trọng điểm là Tô Chỉ nữa:

  [Tô Chỉ mới ly hôn chưa được bao lâu đi? Sao lại thành đôi với Lê Lạc rồi? Hai người có tiếp xúc gì với nhau sao?]

  [Có chứ, quên rồi sao, em trai của của chồng trước của Tô Chỉ là ông chủ lớn của Lê Lạc mà, chuyện yêu hận tình thù đấy khúc mắc của giới thượng lưu này đúng là quá hấp dẫn mà, đến cả phim truyền hình còn chẳng dám viết kịch bản như vậy.]

  [Trước kia còn có tin đồn về "Khó lòng chia xa", hóa ông chủ lớn cũng chỉ là công cụ truyền thông thôi sao?]

  [Đột nhiên cảm thấy tình yêu chị em cũng được đó chớ, nếu như có thể kiên trì được hơn một tháng thì tôi sẽ gia nhập chiến tuyến.]



  Những người khác đều đang thảo luận khá là sôi nổi, chỉ có mỗi fan CP là khóc than sướt mướt nói muốn thoát fan. Lê Lạc phát hiện, có vài fan CP của anh và Đoạn Minh Dương đều đã đóng nick, không tham gia nữa rồi.

  Điểm này thì anh cũng không lo lắng lắm, lời đồn thì sớm muộn gì cũng được chứng thực thôi, đến lúc đó chỉ cần rải chút ngọt ngào là fan CP sẽ quay trở lại. Điều anh khá lo lắng là, chuyện này có ảnh hưởng đến danh dự của Tô Chỉ và ảnh hưởng đến mức độ quan tâm về vụ án của ba anh hay không thôi.

  Cách giảm độ hot thông thường nhất không biết có hiệu quả không nữa, nhưng cứ phải thử mới biết được, sau này dần dần dẫn dắt dư luận theo hướng khác, hóa giải hiểu lầm là được.

  Anh tính toán rất chu đáo, nhưng mà đáng tiếc là người tính không bằng trời tính.

  Vừa về đến nhà cùng Đoạn Minh Dương, mới bước vào cửa thì đã nghe thấy giọng nói khoan khoái của Lê Chính Hoành vang lên từ trong phòng khách rồi:

  "Con trai! Con lên no.1 hot search rồi kìa! Sức hút khá cao nha!"

  Dư âm vang vọng, vang mãi trong căn phòng khách.

  Lê Lạc: "... Ba, sao ba lại biết dùng phần mềm này vậy..."

  Lê Chính Hoành: "Chú Phùng của con tải cho ba đó, nói là con nổi tiếng trên đó lắm, ba còn theo dõi con nữa, nhớ theo dõi lại đó!"

  Lê Lạc nghẹn lời không còn gì để nói.

  "Hot search gì?" Đoạn Minh Dương cau mày mở điện thoại lên, nhìn một cái liền quay đầu về phía anh, lạnh giọng chất vấn, "Mọi người dám giấu tôi chuyện này?"

  Lê Lạc nóng lòng: "Sao có thể chứ! Cậu cũng biết là tôi không thể nào gian díu với Tô Chỉ được mà!"

  Đoạn Minh Dương: "Tôi không có nói cái này. Ý tôi là, cô ấy khóc, thì sao hai người lại phải giấu tôi? Sao anh lại giấu tôi chuyện hot search nữa? Không tin sự tin tưởng mà tôi dành cho anh sao?"

  Lê Lạc sắp bị vòng vèo đến chóng mặt: "Không phải, không phải."

  Anh nắm lấy tay Đoạn Minh Dương kéo ngồi lên ghế sofa, giải thích từng chuyện một: "Tính cách của Tô Chỉ cậu cũng biết mà, cô ấy không muốn người khác nhìn thấy khía cạnh yếu đuối như vậy, nên tôi chỉ đành giấu thay cô ấy thôi. Còn về chuyện hot search... Tôi thừa nhận, là tôi có chút sợ bị cậu giận, tôi biết là cậu có lẽ sẽ không xem là thật, nhưng mà ai biết cậu có thù vặt hay không chứ..."

  Lê Chính Hoành ở bên cạnh nghe thấy, cau mày giận: "Cậu còn dám thù vặt con trai tôi à?"

  "... Con không có." Giọng điệu của Đoạn Minh Dương đột nhiên trở nên cung kính nghiêm chỉnh, "Bác trai, con chưa từng thù vặt gì anh ấy."

  Lê Chính Hoành: "Chưa kết hôn thì đừng gọi thân mật như thế, trước kia không phải cậu gọi tôi ông Lê sao?"

  Lê Lạc: "Ba, thường thường cậu ấy cũng gọi con là anh Lê, gọi ba là ông Lê nữa thì dễ nhầm lẫn lắm."

  Lê Chính Hoành: "Hả? Hai đứa con còn xưng hô xa lạ như vậy sao? Mấy đứa nhỏ bây giờ không phải là đều thích gọi cục cưng, ông xã gì sao? Ba thấy cậu ta đối với con... chậc chậc, chẳng ra làm sao, không đáng để gửi gắm cả đời."

  Lần này đến lượt Đoạn Minh Dương nóng lòng rồi, tay hắn nắm chặt thành quyền rồi lại thả ra, trên mặt lộ ra tia lo lắng mà hiếm khi thấy được. Lê Lạc thấy vậy thì cười: "Ba, ba đừng có chọc cậu ấy nữa, cậu ấy đối với con ra sao trong lòng ba cũng biết rõ mà. Được rồi, ba tiếp tục nghiên cứu sử dụng như thế nào đi, con với cậu ấy ra ngoài vườn dạo đây."

  Lê Chính Hoành hừ một tiếng: "Nhớ theo dõi lại đó."

  "Biết rồi mà!"

  Bước vào vườn từ phía cửa sau, hai người họ chầm chậm đi về phía trước, Lê Lạc đi dọc theo con đường, hái bừa một cành hoa hồng trắng mà nhà mình tự trồng, đưa cho Đoạn Minh Dương: "Nè, tặng cậu đóa hoa, đừng giận tôi nữa."

  Đoạn Minh Dương nhận lấy hoa: "Không giận."

  Lê Lạc: "Vậy là ghen rồi?"

  Đoạn Minh Dương: "Tôi ghen với Tô Chỉ làm gì. Tôi chỉ hy vọng, sau này nếu có chuyện như vậy nữa thì đừng giấu tôi, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết."

  "Tôi gặp phiền phức thì cậu cùng nhau giải quyết với tôi. Còn cậu gặp phiền phức thì lại tự mình giải quyết. Vậy cũng hai mặt quá nha?" Lê Lạc cười nói, "Trước kia không biết là ai, còn sợ là tôi cũng bị vướng vào mớ bòng bong, hết lần này đến lần khác giấu diếm tôi, bây giờ hiểu được cảm giác của tôi chưa?"

  Đoạn Minh Dương im lặng không nói gì, tay hắn cầm lấy cành hoa hồng, cúi đầu, đi thêm một đoạn nữa, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

  "Trước kia không phải đã nói rồi sao, mong anh bỏ qua cho những lỗi lầm to lớn mà tôi từng phạm phải."

  Lê Lạc cũng bị giọng điệu mang theo chút ấm ức của hắn làm cho bật cười: "Được, vậy thì chuyện cũ cũng không tính, sau này nếu như có vấn đề gì thì chúng ta cũng phải thẳng thắn với đối phương đó?"

  "Ừm." Đoạn Minh Dương lấy điện thoại ra, "Tôi gọi thêm người đi hạ hot search đó xuống."

  Hoàn thành hết công việc, hai họ cũng vừa lúc đi đến trung tâm của khu vườn. Bốn phía xung quanh đều bị nhiều loại hoa tươi tranh nhau đua sắc bao vây, hương thơm quyến rũ, thợ tỉa cắt cành trong vườn thấy hai người họ liền tự giác đi đến nơi khác.

  Đoạn Minh Dương cầm lấy cái kéo của thợ sửa vườn, cắt tỉa những gai nhọn trên cành hoa hồng, đột nhiên hắn mở miệng nói: "Có một chuyện, hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi.

  Lê Lạc đang ngắm hoa, nghe vậy quay đầu lại: "Hả? Chuyện gì?"

  "Hôm nay nhìn thấy tin đồn của anh với Tô Chỉ... làm tôi nhớ đến một tin đồn khác trong năm ngoái của anh."

  "Tin đồn nào?"

  Đoạn Minh Dương rũ mi, tiếp tục cắt tỉa: "Cùng với Triệu San San đó."

  Lê Lạc hơi ngây ra, đối tượng tin đồn của anh nhiều vô số kể, Triệu San San lại không phải là người có độ thảo luận sôi nổi nhất, cũng chẳng phải là người có những động tác thân mật nhất, tại sao Đoạn Minh Dương lại nhớ đến cô ấy chứ?"

  "Tôi và cô ấy có gì sao?" Anh hỏi.

  Đoạn Minh Dương: "Anh cùng ăn tối với cô ấy."

  Lê Lạc thở hắt ra một hơi: "Tôi còn tưởng có chuyện gì, chỉ là ăn một bữa tối thôi mà, có phải là cậu xem tin tức mà phương tiện truyền thông thêm mắm dặm muối vào không? Đều là giả hết. Hôm đó cô ấy..."

  Anh nói được một nửa, đột nhiên nhớ đến lý do vì sao hôm đó mình đồng ý ra ngoài ăn tối cùng với Triệu San San rồi.

  Bởi vì ngày hôm đó anh không muốn ở một mình.

  Bởi vì ngày hôm đó là sinh nhật của Đoạn Minh Dương.

  "Cậu... thấy rồi?" Lê Lạc cẩn thận hỏi.

  Đoạn Minh Dương gật gật đầu.

  "Đó là một nhà hàng do người nhà họ Đoạn mở, tôi bước ra từ trong phòng riêng... thì thấy hai người."

  Lê Lạc không cần đoán cũng biết được tâm trạng lúc đó của Đoạn Minh Dương rồi.

  Anh lại nhớ đến nội dung mà tài khoản phụ của Đoạn Minh Dương đăng lên ngày hôm đó:

  [Bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa rồi, lại một năm nữa trôi qua.]

  Cho dù tận mắt chứng kiến người mình yêu đi ăn tối cùng với người phụ nữ khác ngay trong chính ngày sinh nhật của mình, Đoạn Minh Dương vẫn kiên quyết chờ đợi tin nhắn chúc phúc của anh. Mãi cho đến khi ngày hôm đó thực sự đã trôi qua rồi, mãi cho đến khi cả tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn bị dập tắt.

  "Lúc đó cậu... nhất định là rất hận tôi nhỉ."

  "Tôi từng nói, đã hận anh một hai ngày, thực ra chính là lúc đó." Đoạn Minh Dương không hề phủ nhận, đặt cái kéo trong tay xuống, "Ngay từ đầu tôi đã nói là anh sẽ nuốt lời, sẽ không đón sinh nhật cùng tôi nữa, nhưng mà anh cứ nhất định cho tôi hy vọng, cho tôi một lời hứa."

  "Sau đó phá vỡ hy vọng của tôi, phản bội lại lời hứa của chính anh."

  "Số điện thoại của tôi chưa từng thay đổi, nguyện vọng sinh nhật năm nào cũng là có thể nhận được tin nhắn của anh, nhưng mà kết quả vẫn giống hệt như vậy... thần không bao giờ nhìn thấy tôi."

  "Tối ngày hôm đó, có thể chính là cọng cỏ cuối cùng đè chết tôi, tôi nhất thời xúc động, liền ra lệnh, cho phong sát anh."

  Đoạn Minh Dương cúi đầu, tựa như là đang chăm chú tận hưởng hương hoa, lại tựa như là đang hối hận.

  "Tuy nhiên rất nhanh sau đó liền hối hận, nhưng mà tôi lại nghĩ với tính cách của anh, bị phong sát chắc chắn sẽ đến tìm tôi để đàm phán, nên tôi cũng không thu lại lệnh phong sát."

  "Sau này tôi biết được đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, nhưng mà lại không qua được vướng mắc trong lòng mình, cũng có thể là cảm thấy bản thân mình giận quá mất khôn khá là mất mặt. Cho nên mãi đến bây giờ mới xin lỗi, mong anh tha thứ.

  Hắn đưa cành hoa hồng đã được cắt tỉa cẩn thận lại cho anh.

  "Có điều, xin lỗi thì xin lỗi, tuy là khi nãy tôi đã đồng ý với anh sẽ thẳng thắn với nhau, nhưng mà nguyên tắc trong phong cách làm việc của tôi sẽ không thay đổi."

  "Hoa hồng anh cứ cầm lấy, gai nhọn, tôi sẽ tỉa đi cho anh."

   Lê Lạc nhận lấy hoa, hít một hơi thật sâu, hương thơm lượn lờ, anh nở nụ cười nhẹ với người trước mặt, đôi mắt trong suốt như hổ phách: "Được thôi, cậu làm thợ tỉa hoa cho tôi, nhưng mà tôi vẫn là chủ nhân của cậu, đừng hòng thoát khỏi sự bảo vệ của tôi."

  Đoạn Minh Dương khẽ cười một tiếng, nhấc tay lên, đặt lên gương mặt trắng nõn của anh: "Nếu đã như vậy thì anh Lê, không tuyên bố quyền sở hữu của tôi sao?"

  "Được thôi."

  Lê Lạc lấy điện thoại ra, mở máy ảnh lên, giơ cành hoa hồng trắng lên tựa như hòa tan vào tầng mây trắng xóa trên bầu trời, chụp lại cảnh bầu trời xanh mát, lấp lánh ánh sáng.

  Tiếp đó anh đăng hình lên Weibo, kèm theo dòng trạng thái:

  [Hoa hồng thuộc về tôi, ánh mặt trời cũng thuộc về tôi.]

  [Còn tôi, vĩnh viễn là thuộc về người.]