Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Chương 76: 3 năm




Cậu làm việc với tôi cũng lâu rồi nhỉ? Có cần tôi nhắc lại nguyên tắc của tôi cho cậu nghe không? Lo cho bản thân cậu trước đi đừng hỏi gì về chuyện gia đình của tôi! Hiểu!?Nhìn cái nhíu mày không mấy vui vẻ của Vương Lam Nhất, Quân Bải cũng chỉ biết quay người rời đi lắc đầu đầy chán nản.

Hai con người ngang lì gặp nhau kể ra cũng chẳng biết đến bao giờ mới được ngồi xem cảnh ngọt ngào, hai năm cũng không phải nhiều cũng không phải là ít nhưng hiếm thấy khi nào vụ tình cảm oái ăm này được bình thường.



Hai con người với hai dòng suy nghĩ khác nhau nhưng tâm trạng lại có chút kha khá giống.

Với Dương Ngọc Yến, mới đầu vẫn luôn cứng miệng chi rằng “tôi đây là chẳng thèm yêu anh nữa” nhưng thực tế lại chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt vào người đang bất tỉnh cả. Cả ngày chỉ biết cắm đầu vào giấy và màu, học trên trường xong cũng chẳng nghỉ ngơi mà lại đi tham gia những khoá học bổ sung ở bên ngoài, rảnh là lại thấy cô ở tiệm hoa không thì là đang làm việc tại công ty ứng tuyển…nói chung là học không ngừng làm cũng không nghỉ, suy cho cùng cô làm những điều này là vì muốn khiến bản thân thật bận rộn miễn là không rảnh, vì chỉ cần rảnh ra một chút là cô lại nghĩ đến anh…

Còn Vương Lam Nhất cũng chẳng khá hơn là mấy, miệng nói không cần để tâm nhưng thực chất là có, gương mặt trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ trong đầu, như kiểu “không nhớ nhưng lại có nhớ”.

Tình trạng này được gọi là gì? Là yêu nhưng không hiểu!



Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ dần đi vào khuân khổ mà nó hình thành trước đó, không có ai ăn mãi một món ăn trong vòng một tháng mà không thấy ngán, cũng chẳng ai khóc liên tiếp trong vài tuần mà không nghỉ. Và cả hai cũng vậy, nhớ thì nhớ nhưng đều đã cất gọn đi rồi, hiện tại cũng đều trở về bầu không khí mà nó vốn có.

Ba năm rồi, kể từ ngày hôm ấy. Ba năm trôi qua dường như nó đã lấy đi tất cả mọi thứ nhưng cũng để lại rất nhiều thứ. Ba năm không hề ít nhưng có lẽ với những người đang yêu mà phải xa cách cũng chỉ như một cái chớp mắt đầy nhạt nhẽo.

Tại Pháp, như những ngày bình thường khác, Dương Ngọc Yến khoác trên mình chiếc áo dạ màu sữa dài quá gối phối cùng chiếc quần vải trắng rộng, cổ đeo thêm chiếc khăn len che vút miệng giữa cái lạnh đến run người, mái tóc buông đen dài quá vai được làm xoăn nhẹ trông khác hoàn toàn so với Dương Ngọc Yến của trước đây, có vẻ là trưởng thành và dịu dàng hơn rất nhiều.



Bước trên con đường quen thuộc hàng ngày, hoà vào dòng người lúc đông đúc lúc lại thưa thớt cô cũng đã sớm thích nghi được rồi, một người sợ lạnh lại sống được ở một nơi mùa đông có tuyết.

Đến địa điểm đầu tiên đã định trong hôm nay, Dương Ngọc Yến theo hướng dẫn của nhân viên đi vào trong một căn phòng màu trắng có diện tích lớn, xung quanh treo rất nhiều những bức tranh to nhỏ khác nhau, đặc biệt nhất vẫn là bức tranh lớn được treo giữa trung tâm của tường phòng. Dương Ngọc Yến với gương mặt bình thản tiến lại gần…phía dưới bức tranh hiện dõ dòng chữ “hoạ sĩ Marypic” đó là tên danh của cô và tranh cũng là của cô, Dương Ngọc Yến nở ra nụ cười đầy mãn nguyện mà tự nói:

- Ồ, vậy buổi triển lãm lần này lại là tôi thắng rồi…

Không công khai, không nêu danh nhưng nhìn vào mười người thì mười người cũng đều sẽ hiểu, lý do tại sao cô lại biết mình thắng ư? Vì chỉ có bức tranh xuất sắc nhất có giá trị cao nhất qua các buổi đấu giá thì sẽ đều được treo ở trung tâm ở phòng triển lãm.

Bức tranh đó được cô thực hiện vẽ từ hai nắm trước, hiện tại cũng đã hoàn thành rồi, hôm nay bức tranh đó cũng sẽ được di chuyển đến cho người giành được nó trong buổi đấu giá này hôm qua kèm theo con số phải trả là không hề nhỏ. Dương Ngọc Yến chạm nhẹ vào khung của bức tranh mà mỉm cười:

- Sau này sẽ không được nhìn thấy trực tiếp lần nào nữa rồi, tạm biệt hai năm kì công.

Nói xong, Dương Ngọc Yến liền lập tức quay người rời đi, cô lấy điện thoại từ trong chiếc túi xách nhỏ ra, hình như là đang gọi cho ai đó, khoảng một lúc sau đầu dây bên kia mới trả lời:

- “Chị lên tầng 7 phòng số 1516 nhé, người sở hữu bức tranh Thẩm Nguyệt trong buổi đấu giá hôm qua đang chờ rồi ạ!”

Dương Ngọc Yến vừa đi vừa trả lời lại một tiếng “ừm” rồi liền cúp máy. Thuận theo thang máy mà lên tới nơi, cô nhẹ nhàng lịch sự gõ cửa rồi mới bước vào. Ở bên trong cả căn phòng đều một tông màu trắng hòa hợp với ánh đèn ấm, đồ đạc đều bày trí vô cùng tinh tế nhã nhặn.

Sau màn chào hỏi đầy sự ngạc nhiên và bất ngờ, cuối cùng cô cũng lấy lại được tinh thần mà ngồi xuống ghế, Dương Ngọc Yến nhìn người đàn ông ngồi trước mặt với ánh mắt hiền hoà nhưng sâu thẳm bên trong là sự chán ghét tột độ. Vậy người ngồi đối diện cô là ai?