Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Chương 23: Mẹ...




Lại làm sao?

Cô nhăn mặt định nói gì đó nhưng khi ngẫm lại thái độ của anh thì liền liền lắc đầu nói:

- Không có gì hết, em gọi vui thôi.

Vừa dứt câu ở từ cuối cùng, cô đã chạy vụt đi khiến Dương Vân Đặng đứng ngơ người khó hiểu, xong một lúc cậu cũng đóng cửa chẳng cần quan tâm tới việc cô định nói nữa.

Bên phía cô lại khác hoàn toàn, cô sau khi về phòng thì nằm ì trên giường, trong đầu vẫn luẩn quẩn nhưng suy nghĩ như cũ, không phải cô sợ anh giận mình rồi dẫn tới việc lạnh nhạt hay tránh đi lời giao tiếp cỷa mình, mà cô là đang phân vân rằng Vương Lam Nhất đang cố khiêu khích, chọc tức cô bằng cách không tranh cãi, không trả lời cô để tiến hành một kế hoạch gì đó...

Nghĩ tới cảnh mình mắc bẫy của anh, Dương Ngọc Yến lắc lắc đầu mà ngồi thẳng dậy. Nhìn một lượt xung quanh phòng, lúc này cô mới để ý chiếc điện thoại của mình đang bật sáng trưng màn hình, cô cầm điện thoại lên thì ngơ ngác trước hàng loạt cuộc gọi nhỡ và những dòng tin nhắn dài rằng rặc của Vương Lam Nhất và Đương Lãnh Hàn, lướt qua cô cũng biết hình như của anh là nhiều nhất

Dương Ngọc Yến vứt chiếc điện thoại qua một bên dường như không muốn ai làm phiền nữa. Mà cách tốt nhất là nằm ngủ. Cô nằm xuống một lúc thù đã chìm dần vào giấc ngủ bởi lẽ cả đêm qua gần như là thức trắng, mà không phải một đêm mà là rất nhiều rồi.

......

Kể từ hôm cô nhận được thông báo đỗ cho đến thời điểm bây giờ chốc cũng đã hai tháng trôi qua rồi. Với cô hai tháng này không ngắn cũng không quá dài, nhưng hàng ngày đều phải đối mặt với Vương Lam Nhất khiến thời gian vừa qua của cô lúc nào cũng như cực hình.

Nhưng hôm nay có lẽ sẽ phải đặc biệt hơn mọi khi rồi...Đúng vậy, như dự tính ban đầu, Dương Ngọc Yến thức dậy đúng bốn rưỡi sáng, thời điểm này mặt trời vẫn chưa hẳn là đã mọc. Cô chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay một cách tỉ mỉ nhất. Mặc trên người chiếc áo phông lỡ tay và chiếc quần ống xuông rộng quen thuộc tuy đơn giản nhưng lại bộc lộ rõ cá tính vốn có của cô.

Cầm theo chiếc túi xách bằng vải nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài cố gắng không phát ra một tiếng động nào. Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay cũng đã gần năm giờ sáng, cô đi trên chiếc xe đạp thuộc loại bình thường, vui vẻ tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm mai, nhưng đặc biệt hơn là trong khoảng thời gian cả thành phố vẫn đang chìm vào trong giấc ngủ.

Từng cơn gió nhẹ nhàng mát rượt thổi ngược chiều qua gương mặt cô, mái tóc cũng vì thế mà bay dựng theo làn gió ấy, nếu như cô thay bằng một mái tóc dài đen mướt thì đảm bảo rằng bây giờ cô chẳng khác nào như một nữ chính dịu dàng bước ra từ cuốn tiểu thuyết ngôn tình cả.

Đạp xe khoảng hơn hơn ba ki lô mét cũng mất gần ba mươi phút của cô rồi. Dương Ngọc Yến dừng xe tại một bờ hồ vắng tanh không lấy một bóng người qua lại, cô ngồi xuống nền đất cỏ ướt sương song hai chân thẳng ra, ánh mắt luôn nhìn thẳng về hướng mặt trời đang dần dần ló rạng, mang theo những tia nắng yếu ớt chiếu xuống mọi vật.

Cô khẽ mỉm cười, chờ mặt trời lên cao hẳn cô mới lặng lẽ đứng dậy đạp xe rời đi. Đạp một đoạn đường kế tiếp Dương Ngọc Yến dừng xe lại trước một tiệm bánh nhỏ, cô mở cửa bước vào mà lịch sự chào hỏi:



- Con chào cô!

Người phụ nữ với tuổi trung niên đang miệt mài làm bánh chốc liền quay lại mà niềm nở nói:

- Ôi chào con, con tới mua bánh sao? Hôm nay Yến nhi của ta mua bánh như thế nào?

Cô mỉm cười rồi nhìn qua một lượt bên tủ để bánh kem đủ loại to nhỏ khác nhau, sau một lúc chọn lựa, Dương Ngọc Yến chỉ tay về phía chiếc bánh nhỏ trang trí vô cùng đơn giản mà nói:

- Cháu lấy cái này nhé, cô Hạ!

Hạ Phương gật đầu niềm nở mà đi lại lấy chiếc bánh kem trong tủ lạnh mà gói cẩn thận vào hộp cho cô, xong xuôi mọi thứ, Dương Ngọc Yến cầm tờ năm mươi tệ đưa ra, không quên nói:

- Vẫn năm mươi tệ như mọi năm đúng không ạ?

Hạ Phương gật đầu nhẹ nhàng, bà xoa xoa đầu của cô mà nói:

- Yến nhi sinh thần tuổi mười tám vui vẻ nhé, sau này phải sống thật hạnh phúc biết chưa, thỉnh thoảng nhớ tới ghé nhà của ta chơi nhé!

Cô gật đầu mỉm cười tươi tắn, đây là lời chúc đầu tiên cô nhận được đầu tiên trong ngày. Năm nào cũng như vậy từ khi cô lên tám tuổi, mỗi dịp sinh nhật cô đều tới đây mua bánh nhưng chỉ vào đúng dịp sinh nhật, chính điều này khiến cô trở nên vô cùng đặc biệt với Hạ Phương.

Sau vài câu xã giao, Dương Ngọc Yến cũng bước ra khỏi tiệm bánh trên tay còn cần theo cả một món quà do bà tặng, cô nhẹ nhàng để tất cả vào giỏ xe mà rời đi.

Đạp xe một đoạn khá xa khỏi tiệm bánh, đôi chân thon dài thoăn thoắt đạp không ngừng nghỉ về phía trước, đi qua nhiều nhiều những con đường rẽ trái rồi sẽ phải, đi tới một đoạn đường nhất định, cô liền bước xuống xe mà đi bộ, càng tiến về phía trước hai bên đường nhỏ trải dài chỉ toàn một màu hoa hồng vàng.

Trước mặt cô bây giờ hiện dõ một dào chắn vòng tròn màu trắng cao khoảng một mét, ở giữa là một ngôi mộ được phủ nguyên màu trắng xóa, xung quanh chỉ toàn là cỏ ngắn bao phủ. Dương Ngọc Yến Bước vào bên trong cô nghẹn ngào mà nói nhỏ:

- Mẹ ơi...Yến tới thăm mẹ này...