Lúc An Nhiên bưng canh giải rượu đi ra, anh đã ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Cô bước tới và đặt canh giải rượu lên bàn cà phê.
Thấy anh đang xem sách toán cao cấp của cô, cô liền giật lấy, đóng lại, "Sao anh lại xem đồ của người khác?"
"Toán cao cấp? Đến bây giờ cô mới chịu đọc sách này?"
Sắc mặt cô lạnh đi, vội vàng thu dọn sách bài tập trên bàn cà phê, đặt sang một bên.
Thanh âm lạnh lùng nói: "Lúc ở độ tuổi xem cái sách này thì tôi đang ở tù."
Khi nhắc đến nhà tù, Kiều Ngự Sâm bất giác cau mày.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh hơi cáu: "Ai bảo cô không chịu học ở cái tuổi phải học đấy".
Không chịu học?
Cô?
Anh ta có biết quá khứ của cô không, tại sao anh ta lại nói như vậy về cô?
Cô nắm chặt tay và nhìn anh với ánh mắt giận dữ.
Cô đã từng rất nỗ lực.
Nỗ lực học tập.
Chỉ để vào được một trường đại học tốt.
Có được một công việc tốt và kiếm được nhiều tiền.
Đưa mẹ của cô trốn thoát khỏi thành phố này, khỏi An gia.
Nhưng... giấc mơ này đã hoàn toàn bị nhà họ An và người đàn ông này chà đạp.
Anh nhìn thấy sự căm hận trong mắt cô, lạnh lùng nói: "Sao, động vào nỗi đau của cô à? Cô đã gieo gió gặt bão, cần gì phải làm chuyện vô ích này, giờ mới muốn học thì có ích lợi gì."
Cô nghiến răng và nuốt xuống cục tức trong lòng.
Đừng bao giờ để tên khốn này nhìn thấy nỗi đau của mình.
Cô mím môi cười: "Uống canh giải rượu đi, uống xong sẽ tỉnh táo, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô nói xong liền cầm sách xoay người đi lên lầu.
"Đứng lại."
Kiều Ngự Sâm đột nhiên gọi cô dừng lại.
Anh đứng dậy, đi tới chỗ cô, nhìn cô.
Cô cười, "Kiều tổng, còn có chuyện gì?"
Ánh mắt anh lạnh lùng, anh nhéo cằm cô: "Đừng có diễn trước mặt tôi, tôi ghét nhìn thấy sự giả tạo đấy của cô."
"Nhân sinh như vở kịch, ai mà không diễn. Nếu như anh thật sự muốn tôi thật lòng đối mặt với anh, vậy để tôi nói cho anh biết, tôi chỉ muốn giết anh, xẻ thịt anh ném ra ngoài cho chó ăn."
Khi cô nói điều này, cô vẫn giữ một nụ cười trên khóe miệng.
Nhưng Kiều Ngự Sâm cảm thấy lời nói của cô làm anh lạnh thấu xương.
Trên đời này, không ai dám nói chuyện với anh như vậy, không ai dám.
Người phụ nữ này đã thách thức giới hạn của anh hết lần này đến lần khác.
Anh siết chặt cằm cô hơn một chút.
Cô thậm chí còn không cau mày.
Không còn nơi nào để trút giận, anh cúi đầu cắn môi cô.
Mùi rượu nồng nặc truyền vào miệng cô.
Toàn bộ sách cô cầm trên tay đều rơi xuống đất, cô giơ tay vỗ vai anh.
Nhưng anh vẫn bất động, ôm chặt cô vào lòng.
Chỉ cần anh hôn là cô vùng vẫy.
Khi anh buông cô ra, cả hai người đều kiệt sức.
Cô giơ tay định tát anh, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô.
"An Nhiên, cô không cho rằng sau khi bắt đầu trò chơi này, cô còn có thể khống chế đại cục chứ."
An Nhiên tức giận đến run cả tay, anh hất cổ tay cô ra.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn của tôi, hiện tại cô là vợ hợp pháp của tôi, cho dù tôi có ép buộc cô làm chuyện kia, ai cũng đừng mong can thiệp."
An Nhiên lùi lại hai bước, cô quay người, bước nhanh đến ngăn tủ dưới sàn, cầm lấy hộp kẹo, cầm lấy một viên kẹo nhét vào miệng.
Ngọt quá, thật ngọt, ngọt đến nỗi nước mắt sắp trào ra cũng phải tan biến.
Thấy hành động kỳ lạ của cô, Kiều Ngự Sâm cau mày, không thể hiểu được.
An Nhiên nuốt một viên kẹo: "Vở diễn vẫn phải tiếp tục, nếu Kiều tổng không muốn xem thì cứ chịu đựng thêm bốn tháng nữa, sau khi hợp đồng kết thúc, chúng ta đều được tự do. Kiều tổng, anh nên đi tắm và đánh răng đi. Mùi rượu nồng chết đi được."
Cô nói xong, mỉm cười, xoay người đi lên lầu.
Kiều Ngự Sâm nhìn cô đi lên lầu.
Sao anh lại gặp một người phụ nữ như vậy.
Bướng bỉnh, mạnh mẽ và có vẻ cũng... rất mong manh.
An Nhiên, cô rốt cuộc là người như thế nào?
Anh nhìn xuống cuốn sách toán cao cấp đã được lật mở dưới chân, đó là trang bài tập.
Anh quỳ xuống và nhặt cuốn sách lên.
Sau khi xem đại khái một vài câu hỏi, anh hơi ngạc nhiên vì chúng đều ổn.
Các bài tập này rất khó, nếu không có một nền tảng toán học nhất định thì không thể giải tốt như vậy được.
Một cô gái không biết gì sẽ làm được điều này?