An Nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, ngạo nghễ hất cằm lên, nhìn chằm chằm vào Kiều Ngự Sâm đang ở trên người cô.
Nhưng khi cái tát của anh chỉ còn cách má cô 0,01cm, anh đột ngột dừng lại.
An Nhiên lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Sao không đánh nữa?"
Kiều Ngữ Sâm nhéo giữ cằm cô: "Cô còn muốn ép tôi."
"Kiều Ngự Sâm, nếu anh không khăng khăng đòi ở lại đêm qua, tôi sẽ không gọi cho An Tâm. Suy cho cùng, đó là trách nhiệm của hai chúng ta. Bây giờ anh đang tấn công tôi từ quan điểm của một người có đạo đức. Anh có tư cách gì?"
Cô mỉm cười, ánh mắt của cô, đầy vẻ mỉa mai.
"Tôi đã sớm nói với cô, nếu cô đã dám tìm tôi, đừng hối hận, cô đã dám cầu hôn tôi, cô nên biết tôi sẽ không buông tha cho cô, cô hiện tại chính là vợ hợp pháp của tôi, tôi và cô có ngủ với nhau thì cũng là hợp lý hợp pháp."
"Hợp pháp thì đã sao, cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài sáu tháng thôi."
"Vậy thì sao?"
"Thì sao? Tôi không muốn."
An Nhiên không kìm được nữa, tức giận gầm lên.
"Không muốn? Cuối cùng cô cũng nói ra hết lòng mình rồi. Tốt lắm, An Nhiên, cô cứ đợi đi, tôi sẽ khiến cô làm điều đó một cách tự nguyện."
Anh quay đầu, rời khỏi người cô và giận dữ bỏ đi.
Trong mắt cô chỉ có sự lạnh nhạt.
Tự nguyện? Trừ khi cô chết.
Cô đứng dậy, bình tĩnh mặc quần áo, đi xuống nhà và ăn sáng.
"Dì Tào."
"An tiểu thư, cô muốn ăn gì?"
"Những gì dì nghe và thấy ở đây, đừng nói bất cứ điều gì với bất cứ ai, kể cả Tri Thu, cháu không muốn anh ấy lo lắng."
"Vâng An tiểu thư."
Ăn sáng xong, An Nhiên lập tức đến ngân hàng, cô dùng thẻ ngân hàng của Kiều Ngự Sâm rút thêm một triệu.
Đây là hình phạt mà anh xứng đáng vì đã chọc giận cô, và anh đáng bị như vậy.
Thư ký Đàm đã đổ mồ hôi đầm đìa sau khi nhận được thông báo tin nhắn.
Anh đứng dậy gõ cửa bước vào văn phòng chủ tịch.
"Kiều tổng."
"Nói."
"Thẻ của ngài vừa thông báo hôm qua lại bị rút thêm một triệu tiền mặt. "
Tổng thư ký Đàm nói ngắn gọn, hôm nay Kiều tổng có tâm trạng không được tốt.
Ánh mắt Kiều Ngự Sâm trở nên lạnh lùng: "Lập tức điều tra tung tích số tiền đứng tên An Nhiên."
"Vâng."
Thư ký Đàm rời đi, may mắn thay, Kiểu tổng không giận cá chém thớt.
Đêm khuya, Kim Sơn club.
Trong phòng riêng ám khói, có tiếng nam nữ vui đùa.
Kiều Ngự Sâm ngồi một mình trong góc, cầm một chiếc cốc trong tay, vẻ mặt nặng nề.
Có người giễu cợt: "Kiều thiếu gia, ca phẫu thuật của An Tâm không phải rất thành công sao? Sao anh còn ủ rũ? Nào, chúng ta cùng nhau uống một ly đi."
Kiều Ngự Sâm dùng ánh mắt muốn giết người nhìn về phía bên kia, bên kia lập tức im lặng.
Hôm nay anh thực sự rất tức giận.
Ban đầu định đến đây để giải trí, để giải quyết phiền muộn.
Kết quả là bây giờ toàn bộ tâm trí anh đều nghĩ về người phụ nữ An Nhiên đó.
Đúng là đáng chết.
Trên bàn, điện thoại di động của anh vang lên, người gọi là An Tâm, anh có chút cáu kỉnh.
Hôm nay, đây đã là cuộc gọi thứ sáu mà An Tâm gọi cho anh.
Sau đêm qua, An Tâm bắt đầu thường xuyên gọi điện kiểm tra anh.
Cảm giác này khiến anh chán ghét.
Nếu không phải An Tâm trao cho anh lần đầu tiên vào đêm đó bốn năm trước, anh sẽ không để cô làm bừa như thế này.
Anh nhấc máy với giọng nghèn nghẹn, nhưng không phát ra âm thanh.
"Ngự Sâm, anh đang ở đâu?"
"Kim Sơn."
"Anh... Có tới bệnh viện không?"
"An Tâm, anh đã nói rồi, hôm nay đừng gọi điện cho anh nữa, anh sẽ không đi gặp An Nhiên."
"Ngự Sâm, thực xin lỗi, em không phải cố ý quấy rầy anh, chỉ là... chỉ là em khống chế không được chính mình, em cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, xin đừng trách em, được không." cô ta nói với giọng như sắp khóc.
Kiều Ngự Sâm cáu kỉnh: "Được rồi, tôi không trách em, An Tâm, muộn rồi, em nên đi ngủ sớm."
"Ngự Sâm, chờ một chút, anh ngày mai.... nhất định phải tới gặp em nhé?"
"Biết rồi," anh cúp điện thoại, đứng dậy và rời khỏi club.
Vừa lên xe, điện thoại lại vang lên.
Anh gần như mất bình tĩnh, nhận ra cuộc gọi là của Đàm Chính Nam.
Anh nhấc máy, giọng nói đầy kính trọng của Đàm Chính Nam phát ra từ đầu dây bên kia.
"Kiều tổng, số tiền của An tiểu thư, đã điều tra ra rồi."