Anh nói xong lạnh lùng liếc cô một cái rồi quay người bỏ đi.
"Cho tôi biết mật khẩu."
"Ba số đầu và ba chữ số cuối của số thẻ."
An Nhiên nhìn xe anh rời đi, cười không nói nên lời.
Cho nên...hiện tại đây là tiền từ trên trời rơi xuống?
Cô đặt mấy cuốn sách ở ghế sau, lên xe, khởi động xe rồi rời đi.
Khi đến ngân hàng, cô dò hỏi một chút, đây là loại thẻ không giới hạn.
Vì vậy, cô đã trực tiếp rút 1,01 triệu tiền mặt.
Lấy tiền xong, cô không trực tiếp về nhà mà đi đưa tiền cho Diệp Tri Thu, cô chỉ giữ lại 10.000 tệ.
Khi cô về đến nhà, màn đêm đã buông xuống.
Sau khi đỗ xe, cô bị thu hút bởi bờ biển lung linh phản chiếu trong ánh hoàng hôn, và đi bộ về phía bãi biển.
Cô cởi giày, ngồi trên bãi cát mềm và ngắm cảnh.
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Kiều Ngự Sâm đột nhiên từ phía sau truyền đến.
"Cô định ngồi đây bao lâu?"
An Nhiên giật mình, quay đầu nhìn anh: "Kiều tổng? Sao anh... lại ở đây?"
Khuôn mặt của Kiều Ngự Sâm đen lại, đáng sợ đến dọa người.
"Cô nghĩ sao?"
"Tôi... không biết."
"Tôi cho cô một cơ hội nữa, nhớ lại vừa rồi đã làm sai chuyện gì, nếu như nhớ không được, tôi tự mình tới giúp cô nhớ lại."
An Nhiên nhìn mặt anh, nhất định không phải nói dối.
Cô mím môi: "Chẳng lẽ là... chiều nay tôi rút tiền của anh?"
"Cô không phải biết rất rõ à."
An Nhiên cười tủm tỉm: "Kiều tổng, anh không phải nói tôi cần tiền thì rút từ thẻ của anh ra à, tiêu tiền của đàn ông khác sẽ làm anh mất mặt. Bây giờ tôi rút một ít tiền từ thẻ của anh thì anh lại giận?"
"Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào rút 1,01 triệu tiền tiêu vặt một lúc. Nói đi, cô định sử dụng số tiền này vào việc gì?"
An Nhiên bĩu môi: "Còn phải nói tiêu tiền vào đâu à."
"Cô cho là tôi sẽ vô vị giữ bên mình cái hố hút tiền không đáy à?"
"Tôi không thể nói cho anh biết tôi tiêu tiền vào đâu, nhưng tôi sẽ không tiêu tiền của anh một cách vô ích. Tôi sẽ dùng đồ trao đổi với anh."
"Trao đổi?"
Cô mở túi và lấy ra một chiếc ví thêu tinh xảo.
Cô lấy trong ví ra hai chiếc nhẫn và đưa cho anh chiếc lớn hơn một chút.
"Nè, tặng anh."
Kiều Ngự Sâm không cầm lấy, mà chỉ bất động nhìn chiếc nhẫn.
Cô mỉm cười: "Yên tâm đi, chiếc nhẫn này không giấu vũ khí gì cả. Nó là bảo vật gia truyền từ đời bà cố của tôi truyền lại. Tính ra, nó cũng là đồ cổ từ thời Trung Hoa Dân Quốc."
Vừa nói, cô vừa đứng dậy, đi đến trước mặt anh, chủ động nắm lấy tay trái của anh, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
Thấy động tác nhẹ nhàng của cô, anh nhất thời thất thần.
"Oa, tuyệt quá, ngón tay anh có cùng kích thước với ông cố của tôi."
"Vậy nên, cô định đổi chiếc nhẫn bạc này lấy một triệu của tôi?"
"Kiều tổng, anh nói xem, theo logic, với thân phận địa vị hiện tại của anh, anh nên tặng cho vợ mình một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng ngỗng khi kết hôn. Tôi nghe nói có thể dễ dàng tiêu tốn mấy chục triệu. Tôi đây, là đang giúp anh tiết kiệm số tiền đó, nhẫn cưới dùng của hồi môn, số tiền chiều này coi như là... tiền nhẫn cưới."
"Nói như đúng rồi."
Cô mỉm cười và không tranh cãi với anh.
Cô lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ khác và đeo nó vào ngón áp út của mình.
"Kiều tổng, anh nhìn xem, đây là nhẫn đôi dành cho vợ chồng, có nhẫn thì mới có thể coi là vợ chồng, đã diễn thì phải diễn trọn bộ chứ đúng không?"
Vợ chồng......
Anh nhìn cô, nụ cười trên khuôn mặt cô... thật đẹp.
"Kiều tổng, anh đừng làm mất chiếc nhẫn này, nó rất quan trọng với tôi."
Mẹ tôi từng nói, cặp nhẫn cưới này rất thần kì, nếu đeo nhẫn qua hai thế hệ, sẽ ân ái không rời, đầu bạc răng long, hạnh phúc viên mãn.
Đáng tiếc là cả đời này cô không gặp được người phù hợp nên chiếc nhẫn không được trao ở thế hệ của cô.
Cô à? Đời này cô cũng không tìm nổi người yêu mình, nên trao cho ai cũng chẳng sao.
Kiều Ngự Sâm nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, quay người đi về phía sau mà không gây ra tiếng động.
An Nhiên mím môi: "Kiều tổng, anh đi cẩn thận, tôi không tiễn anh nữa."
Kiều Ngự Sâm quay đầu nhìn cô: "Ai nói tôi muốn đi, đêm nay không đi, tôi ngủ ở đây."
An Nhiên sửng sốt, ngủ ở đây?
Kiều Ngự Sâm tà ác nhếch môi: "Vừa rồi cô đã nói rồi mà, đã diễn thì diễn cho trọn bộ, lần trước cô đã thoát được, cô không nghĩ rằng lần này có thể trốn thoát được chứ?"