Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
An nhiên như nghĩ ra điều gì: "À đúng rồi"
Anh dừng lại, quay người nhìn cô.
Nhưng cô vẫn không di chuyển.
"Bữa ăn cảm ơn anh nợ tôi, khi nào thì anh định mời tôi đây?"
Anh lạnh lùng nhìn, đây là lúc để nói về những điều này?
Cô nhàn nhạt nói: "Nếu anh chưa nghĩ ra, thì theo thời gian tôi chọn đi."
Anh mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh.
An Nhiên nhíu mày, tự giễu cười nhạo.
Cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Diệp Tri Thu.
"Tri Thu, dự án còn thiếu bao nhiêu?"
"Này... như hố sâu không đáy ý"
"Thật à" cô do dự một lát: "Em hiểu rồi, hình như em đã nghĩ ra một cách để huy động tiền."
"Em lại muốn làm gì?"
"Anh đừng hỏi nhiều, chỉ cần giúp em một việc thôi."
Ở cửa, Kiều Ngự Sâm tìm bác sĩ: "Đi kiểm tra cho An Nhiên đi, vết thương của cô ấy hình như không ổn lắm."
"Vâng Kiều tổng, đúng rồi, hôm nay An Nhiên tiểu thư nói muốn xuất viện."
Kiều Ngự Sâm cau mày: "Cô ấy có thể xuất viện với tình trạng hiện tại không?"
"Không thích hợp lắm."
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: "Vậy anh nói với tôi điều này làm gì?"
"Cái này......"
"Để một bệnh nhân chưa thể xuất viện xuất viện thì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
"Vâng, Kiều tổng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để An tiểu thư xuất viện."
Bác sĩ vừa nói xong liền rời đi.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Kiều Ngự Sâm hiện đang có tâm trạng không tốt.
Anh chàng bác sĩ không dám đắc tội.
Ngày An Nhiên xuất viện, tâm tình cô gần như rất tốt.
Buổi sáng cô dậy rất sớm để thu dọn đồ đạc.
Sau khi kiểm tra lần cuối, cô mới xách túi lên chuẩn bị rời đi.
Mở cửa phòng bệnh ra, cô thấy Kiều Ngự Sâm đang đẩy An Tâm xuất hiện ở cửa phòng.
An Tâm sắc mặt tái nhợt nhìn cô: "Nhiên Nhiên, ba mẹ nói hôm nay em sẽ xuất viện."
An Nhiên không nhìn Kiều Ngự Sâm đối diện, giơ chiếc túi trong tay lên.
"Không sai, giờ đi liền đây."
"Chị còn chưa kịp cảm ơn em, cảm ơn em đã cứu mạng chị."
"Không cần, chỉ cần chị biết cách báo đáp ân tình là được rồi."
An Tâm cụp mắt xuống, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Nhiên Nhiên, xin lỗi."
Kiều Ngự Sâm sắc mặt lạnh lùng: "An Nhiên, chú ý lời nói của cô, cô làm việc này miễn phí à?"
"Nói sai rồi? Vậy tôi sẽ nói lại, chị không cần cảm ơn, dù sao thì gia đình chị cũng đã dùng 10 triệu để mua mạng của chị rồi."
An Tâm ngước mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy bi thương: "Nhiên Nhiên, em đừng như vậy, chị rất đau lòng. Chị sẽ vĩnh viễn không quên lòng tốt của em."
An Nhiên bĩu môi: "Được nha, vậy chị nên nhớ cho kỹ, là tôi cho chị cuộc sống mới, về sau, những thứ tôi muốn thì chị đừng có mà tranh với tôi, nếu chị thực sự muốn, thì đợi... tôi chơi chán rồi khồng cần nữa đã rồi lại nói."
Khi cô nói, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào Kiều Ngự Sâm.
Cô biết hai người đối diện đều là người thông minh, biết cô đang nói cái gì.
Kiều Ngự Sâm lo lắng nhìn An Tâm, lạnh lùng nói: "An Nhiên, cô quá ngang ngược."
An Nhiên nhún vai cười: "Kiều tổng cảm thấy đau lòng à, chị An Tâm, chúc mừng chị đã tìm được một chỗ dựa tốt."
An Tâm thở dài: "Ngự Sâm, đừng như vậy, em ấy từ nhỏ đã thích đùa, nói gì cũng không thể coi là thật."
"Câu nói vừa rồi không phải là nói đùa, để không phá hỏng cuộc vui của hai người, tôi xin cáo lui trước. Chúc chị mau chóng bình phục."
Nói xong, cô đeo cặp lên vai, đi về phía cuối hành lang.
Kiều Ngự Sâm nghiêng đầu nhìn bóng dáng gầy gò...
Một vài cảm giác khó tả đang lan tỏa trong lòng anh.
Đôi mắt cô ấy giống như một cái hố không đáy, lạnh lùng và không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng anh thấy rõ ngày đó cô đã cười thật đẹp trước mặt Diệp Tri Thu.
An Tâm ngẩng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt anh lưu luyến nhìn An Nhiên.
Nắm tay dưới tấm chăn siết chặt lại.
"Ngự Sâm." Kiều Ngự Sâm định thần lại và cúi xuống nhìn cô ta.
Giọng cô ta đáng thương: "Ngự Sâm, em nợ An Nhiên một mạng, anh nói xem, sau này em có trả nợ ân tình này được không?"
"Gan của cô ấy không phải hiến tặng miễn phí đâu. Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đưa em về phòng bệnh."
An Tâm cười khổ gật đầu. Sau khi rời mắt khỏi Kiều Ngự Sâm, ánh mắt cô ta ngay lập tức bị thay thế bởi sự lạnh lùng.
An Nhiên......
Đáng chết.