Sát Vách Yêu Em

Chương 23: Chiếc ghế đó là của em ấy




Đám côn đồ cười khẩy, tiếng cây gậy sắt cọ xát với sàn nhà vang lên. Khuôn mặt Giang Nhi tái nhợt lại, câu nói đùa của mình có tác hại nhanh vậy sao.

Đám người chuẩn bị lên, tiếng còi xe cảnh sát từ phía sau truyền vào. Thẩm Gia chạy vào trong, đám côn đồ đều bị bắt, ánh đèn soi chiếu không gian tối mịt. Vị Trạch cầm lấy tay An Hạ bước ra, thấy hai người không sao mọi người thở phào.

"Chuyện cứu được An Hạ từ hãy truyền ra, tên đại ca của bọn chúng vẫn còn giá trị sử dụng."

Trong công ty, Cố Vị Lan nhận được lời nhắn của đàn em cười thích thú. Khuôn mặt tự đắt chờ buổi họp diễn ra. Cổ đông đã đến đông đủ, chờ từng phút trôi qua nhưng không thấy Cố Vị Trạch đến, tiếng bàn tán vang lên.

"Giám đốc Cố chưa đến sao, cậu ta đang muốn làm gì đây..."

Cố Vị Lan cười khẩy, nhìn qua mọi người đứng dậy nói:

"Nếu cậu ta đã không đến thì buổi họp này cứ diễn ra như bình thường."

Một phần lớn cổ đông đồng ý với quyết định này, phiếu bầu cũng được bỏ vào trong hộp. Ngày này cũng đến, vị trí từng mất đi giờ đã quay trở lại.

"Sáu phiếu đồng ý, 3 phiếu không và 3 phiếu trắng."

Cố Vị Lan vui vẻ đứng lên phía chức vụ chủ tịch, bà ta ngắm nhìn chiếc ghế bản thân từng ngồi. Cánh cửa chính mở rộng ra, bóng người quyền lực bước vào bên trong, trên tay anh cầm theo một tập giấy.

"Buổi bổ nhiệm này bị bãi bỏ."



Câu nói đanh thép ấy làm Cố Vị Lan giật mình quay lại nhìn, bà ta tròn mắt nhìn Cố Vị Trạch bình thản bước vào.

"Cậu đừng có mà ăn nói hồ đồ."

Cố Vị Trạch cười khẩy tiến gần lại.

"Tôi là cổ đông lớn nhất sao không có quyền lên tiếng."

Cố Vị Lan cười nhạt, cổ phần của bà mới là lớn nhất nhưng giờ lại bị một đứa chưa trải sự đời lên nói chuyện. Vị Nguyên đứng sau cau mày lại, ánh mắt cậu thất vọng nhìn về phía mẹ mình.

"5% cổ phần của con đã chuyển nhượng cho anh ấy."

Nụ cười tự đắc của Vị Lan chìm xuống, khuôn mặt cũng không còn tươi cười như ban nãy được nữa. Không khí trong phòng hội đồng sôi nổi hơn, Diêu Diêu cầm lấy tệp hồ sơ chuyển cho ban hội đồng.

"Những việc xấu của bà đều ở trong này."

Cố Vị Lan đứng không vững, tay bám vào thành ghế, ánh mắt không biết lỗi mà bật lại.

"Cậu đừng quên An Hạ ở trong tay tôi."

Hai vị cảnh sát bước vào, tay cầm theo giấy bắt giữ về tội biển thủ công quỹ. Cố Vị Lan quát lớn nhìn Vị Trạch.

"Con bé đấy..."

"Bà lo cho tôi thế sao."

Chưa nói hết câu, An Hạ bước vào đứng cạnh Vị Trạch, trên người không có vết thương nào vậy bức ảnh đàn em chụp cho bà là giả sao. Hạ Hạ tiến lại nói nhỏ.

"Chuyện ăn cắp bản quyền bà cũng nên chuẩn bị sẵn đi."



Cố Vị Lan tức giận tiến lên dơ tay tát cô nhưng đã bị ngăn cản lại.

"Phiền bà đi theo chúng tôi."

Vị Lan vừa bị bắt đi vừa kêu oan, sự việc náo động cả công ty. Tiểu Nhi đứng bên ngoài nghe chủ quản bị bắt khuôn mặt sợ hãi mau chóng ẩn đi, Di Di đứng bên trong khuôn mặt bần thần nhìn An Hạ.

"Tôi chỉ nghe theo lệnh của bà ta, tôi...tôi."

Hạ Hạ cười nhẹ tiến lại xoa vào vai Di Di.

"Không sao đâu, giờ cô có thể nghỉ việc được rồi."

Di Di ngồi xuống, ánh mắt thờ thẫn nhìn cục diện trước mặt mình. Diêu Diêu chạy vào nói nhỏ với Thẩm Gia.

"Tiểu Nhi chạy trốn rồi."

Buổi bổ nhiệm cũng kết thúc, Cố Vị Trạch nhìn Vị Nguyên ánh mắt thâm tình nhìn cậu em nhỏ của mình.

"Vị trí kia đã giành cho em từ lâu, làm tốt công việc của mình nhé."

Khuôn mặt cậu sượng lại, cuộc vui đã tàn rồi sao, nhìn bóng lưng hai anh chị rời đi Vị Nguyên rơi vào tuyệt vọng nhìn vị trí cao nhất trong ban quản trị lắc đầu không muốn nhận. Giang Nhi tiến lại xoa nhẹ vào vai Vị Nguyên.

"Cố Vị Trạch cũng quá mệt mỏi rồi, nhưng em còn có chị mà đừng lo."

Vị Nguyên buồn tủi cúi xuống gục vào vai Giang Nhi để nhận được sự an ủi. Cô nhẹ nhành vuốt lưng anh, xung quanh cũng dần im lặng.

Trong quán ăn quên thuộc, sáu người cùng nhau cạn ly vì chiến thắng ngày hôm nay. An Hạ uống một cốc rượu, khuôn mặt cô nhăn lại.

"Sao nó chát quá vậy."

Cố Vị Trạch bật cười đưa cốc nước để bên cạnh An Hạ, anh nhớ đến lần gặp sau 10 năm cô ấy cũng nói câu như thế. Hạ Hạ cầm thêm cốc nữa nhưng tay anh nhanh chóng cầm lấy.

"Hừm, em đừng uống nữa."

An Hạ bĩu môi nhìn Vị Trạch.

"Không, dù hơi chát nhưng uống nhiều sẽ quen mà."

Cuộc trò chuyện thú vị của hai người làm bốn người ngồi một góc hóng dưa. Diêu Diêu lắc nhẹ đầu, giọng điềm đạm nói.

"Hai người họ là trời sinh một cặp nhở."

Thẩm Gia xoa đầu Diêu Diêu.

"Chính ta là trời sinh có nhau."

Vị Nguyên dùng hành động phản bác lại, Thẩm Gia vụt tắt nụ cười đánh nhẹ vào lưng cậu em của cả nhóm. Giang Nhi quay sang lườm bác sĩ Thẩm, ánh mắt sắc bén nói.

"Em ấy là của tôi, đừng đụng vào em ấy."

Diêu Diêu mỉm cười quay sang nhìn Thẩm Gia đang ấm ức. Bầu không khí ấm cúng hơn, ánh đèn vàng soi chiếu căn phòng cùng những cốc rượu được uống cạn...