Editor: Quân
“Tiểu muội, chúng ta đang đi đâu?”
“Về phủ.”
“Ồ, muội muốn tìm muội phu để thương lượng phải không?”
Hừ lạnh một tiếng. “Hừ, muội phu …”
“… Ta nói sai sao?”
“… Huynh không sai.” Người sai là cái tên ngu ngốc đáng ghét kia.
“Tiểu muội.” Sở Hoa Phong đột nhiên huých tay ta. “Đằng kia có vị cô nương …”
“Muốn làm quen với người ta thì tự đi mà làm, muội muội của huynh không có hứng thú.” Miễn cưỡng đáp một câu, ta không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước.
“Không phải, ta muốn hỏi muội là muội có biết nàng ấy không … Nếu không vì sao nàng ấy cứ nhìn chúng ta chằm chằm?”
“… Chắc tại huynh có vẻ ngoài xuất chúng.”
“Tiểu muội, đừng nói năng lung tung.” Dùng quạt gõ đầu ta một cái. “Nàng ấy thật sự biết chúng ta … Không, chính xác ra phải là biết muội. Đấy, nàng ấy đang đi về phía chúng ta kìa.”
“Rốc cuộc là ai …” Không kiên nhẫn xoay người lại, mắt ta vừa nhìn đến người nọ đã ngay lập tức trừng lên như quả chuông đồng.
Sao lại là nàng ta?!
“Đại ca.” Trốn phía sau Sở Hoa Phong, ta cuống quít thúc giục. “Đi mau!”
“Tại sao?”
“Đừng hỏi, cứ chạy đi là được.”
“Nhưng mà …”
“Tiểu tử họ Sở kia, đứng lại cho ta!!”
Ta phản hạ có điều kiện đứng khựng lại, âm thầm kêu khổ. Xong rồi, sao ta lại xui thế chứ, gặp ai không gặp lại đụng ngay vị thiên kim đại tiểu thư rắc rối này …
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, ta cúi đầu không dám xoay người lại.
“… Sao, chẳng lẽ ngươi không biết ta?”
???
Nàng đang nói chuyện với ai?
Lẳng lặng quay đầu lại nhìn, ta thấy ‘gừng tươi’ đang khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt miệt thị nhìn Sở Hoa Phong. “Ta tìm ngươi cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng.”
Trong đầu lập tức hiện ra một dấu chấm hỏi thật to. Bọn họ … biết nhau sao?
“À … vị tiểu thư này, ta nghĩ cô nhận lầm người rồi.” Đại ca ta thành thật trả lời. “Ta căn bản chưa từng gặp cô, sao biết được là phải nói cái gì cho rõ ràng?”
“Đừng có giả vờ! Ngươi không phải Sở Phong sao?”
Nghe đến đó ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là thế …
Sở Hoa Phong ngẩn ra. “Sở Phong? Cô nương thật sự đã nhận lầm người rồi, ta là Sở Hoa Phong, tuy rằng tên giống nhau nhưng ta không phải người mà cô nương muốn tìm …”
“Không phải? Ngươi định lừa quỷ chắc!!” ‘Gừng tươi’ chỉ tay thẳng vào ta. “Nha đầu kia chẳng lẽ không phải muội muội của ngươi?”
“Đây đúng là muội muội của ta …”
“Vậy còn chối!!”
“…” Nhìn mặt đại ca nửa đen nửa trắng, ta cười trộm trong lòng, bên ngoài thì làm như thấy chuyện lạ, vỗ vai hắn, ra vẻ tiếc hận: “Đại ca, trông vị cô nương đây tức giận thế này, không phải là huynh đã làm gì chọc tức người ta đấy chứ?”
“Ta …” Sở Hoa Phong nhìn ta, vẻ mặt oan uổng đến cực điểm: “Ta căn bản cái gì cũng không biết mà.”
“Vậy các ngươi cứ từ từ tán gẫu với nhau, tiểu muội ta có việc đi trước, không tiện phụng bồi …”
“Khoan đã, tiểu muội …”
“Sở Phong, ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta!”
“…” Nhún vai, ta giương lên một nụ cười gian trá, ngâm nga một khúc nhạc thong thả đi về phủ Thái phó.
Vừa vào cửa, ta đi thẳng đến thư phòng.
“Về rồi sao?” Diêm Sâm tựa vào ghế, cười với ta: “Sao trông mặt ủ rũ vậy?
Căm giận trừng mắt nhìn hắn, “Hừ, nếu không phải ngươi tùy tiện nói lung tung thì ta cũng chẳng rơi vào tình trạng không hay ho như bây giờ.”
“Không hay ho?” Đôi mắt mê hồn chợt lóe, “Ta nói cái gì khiến ngươi phải như vậy?”
“…” Ta cắn răng đáp: “Còn không phải vì ngươi nói muốn lấy ta sao.”
“Ồ … rồi sao nữa?”
“Mẹ ta đã lên đường tới đây rồi. Chết tiệt, chẳng phải bà ấy không tha thứ cho ta sao, giờ còn muốn đến làm gì …” Nhăn mặt càu nhàu, đầu ta sắp biến thành hai cái mất rồi. “Giờ ta nên làm gì đây? Mẹ ta đã nói không tận mắt thấy ta thành thân sẽ không bỏ qua.”
“Ra thế …” Hắn có chút đăm chiêu gật gật đầu.
“Có gì hay mà gật đầu, ngươi chê ta chưa đủ thảm sao?”
Diêm Sâm nhìn chăm chú vào ta, khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười. “Không phải, ta muốn nói là nếu ngươi có gì cần ta hỗ trợ thì cứ nói, không cần khách khí. Nếu không sau này ta thành thân rồi thì muốn giúp ngươi cũng khó.”
“Vậy còn nghe được … mà khoan,” Phục hồi lại tinh thần, ta kinh ngạc nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn.
“Gia, ngươi muốn thành hôn?”
“Ừ.”
“Thật tốt quá!” Ta được giải thoát rồi.
“Ừ.”
“Tân nương là ai vậy?”
“Ngươi không biết sao?”
“Không biết.” Cũng không phải ta thành thân.
“Ừm … Bộ dạng bình thường, tính cách cũng không tệ lắm.”
“Ồ!”
“Rất sáng sủa, nhưng đôi khi thật ngốc nghếch …”
“À … Hả?”
“Nàng ở chung với chúng ta, ngươi cũng biết nàng …”
“Gì? Vậy …”
“Nàng cùng họ với ngươi, tên cũng độc một chữ Huyền.”
“Hả?” Chẳng lẽ là …
Ta?!
Nhìn ta trợn mắt há hốc mồm, Diêm Sâm cười ha ha: “Sao, vui quá đến choáng luôn à?”
“…” Người này đang nói thật sao? Hắn thật sự muốn lấy ta sao?
“Nhóc con Sở Huyền?” Bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mắt ta. “Ngươi có khóe không?”
“À … ờ …” Tránh khỏi tầm mắt của hắn, ta ấp úng: “Chuyện này … gia …”
“Sao?”
“Ta … ta nói rồi, ngươi … ngươi không nhất thiết phải giúp ta …” Lấy người khác thì còn có thể chiếu cố ngươi cả đời, lấy ta thì … ngay cả ta cũng không biết mình còn có thể ở bên ngươi bao lâu nữa.
“Ta không phải giúp ngươi.” – Diêm Sâm lời ít mà ý nhiều nói – “Ta đang tự giúp mình.”
Sao?!
“Ngươi đã gặp Phạm Nhược Khương rồi chứ? Hôm nay nàng ta lại tới nữa, còn chỉ tên gọi họ muốn gặp ngươi.”
Kết quả lại tìm tới đại ca đáng thương của ta.
“Ba ngày trước, phụ thân của nàng cũng chính là phủ doãn phủ Thuận Thiên – Phạm Bưu – đã tới tìm Hoàng Thượng, hy vọng người có thể hạ chỉ đem Phạm Nhược Khương gả cho ta.” Hắn cười nhợt nhạt. “Sau đó Hoàng Thoạng lại tìm ta, hy vọng ta suy nghĩ một chút.”
“Nàng ấy muốn ép hôn?” Ta chớp chớp mắt.
“Đại khái là vậy. Nhưng ta đã nói với Hoàng Thượng là ta có hôn ước với nữ tử khác rồi, chỉ chưa quá môn thôi.”
Trán ta bắt đầu nổi hắc tuyến. “Này … nữ tử mà ngươi nói chẳng lẽ là …”
Hắn gật đầu, “Chính là ngươi, nhóc con Sở Huyền.”
“…” Ta thật sự hết cách với hắn rồi. “Ta nói này đại gia, ngươi nói với đại ca của ta còn chưa tính, giờ sao lại chạy đi nói với Hoàng Thượng? Hắn là thiên tử nha, vạn nhất làm thật thì ta đây chẳng phải là …”
“Cho nên trừ bỏ gả cho ta, ngươi không có lựa chọn nào khác.”
“…” Hung hăng dùng ánh mắt lăng trì hắn cả ngàn lần. Cái tên lòng dạ đen tối này!!
“Kỳ thật ngươi gả cho ta chẳng phải rất tốt hay sao?” Trên gương mặt tuấn dật của Diêm Sâm hiện lên nụ cười đắc ý như đã thực hiện được gian kế. “Không chỉ bình ổn phong ba bên Sở lão phủ nhân, ngươi còn thêm được cái danh ‘Thái phó phu nhân’ nữa … À, tiện đây nói luôn, trừ những nhứ đó ra còn có rất nhiều phúc lợi mà người thường không được hưởng, thí dụ như bổng lộc hàng tháng của ta chẳng hạn …”
“Này này này” Ta nghiêm mặt ngắt lời hắn: “Ngươi thật sự nghĩ ta là cái loại yêu tiền đến mức tùy tiện gả cho người khác sao?”
“Phì … Ha ha …” Hắn rốt cuộc nhịn không được mà bật cười ha hả, mị nhãn như tơ, ngũ quan nhu hòa hàm chứa vẻ tà mị làm người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
“Sao thế?” Phát hiện ta đang nhìn hắn, hắn ngước mắt nhìn lại, khóe môi ẩn hiện ý cười. “Có phải đột nhiên phát hiện tướng công nhà ngươi rất mê người không?”
“… Phi!” Mặt ta đỏ bừng, quay phắt đi không thèm nhìn hắn. “Cuồng tự kỷ!”
“Vậy quyết định như thế được rồi chứ?”
“… Có thể.” Con mắt vòng vo một hồi. “Nhưng ta có điều kiện.”
Hắn hơi nhướn mày.
“Chúng ta là vì nhu cầu của đôi bên nên đây chỉ xem như giả thành thân. Ngươi … không thể có ý nghĩ không an phận với ta.”
“…” Lẳng lặng nhìn ta một lát, Diêm Sâm đột nhiên nhếch miệng cười. “Ý nghĩ không an phận? Còn chưa biết là ai với ai đâu.”