Editor: Quân
“Không phải chứ, lại là chỗ này?”
Mở mắt ra, nhìn đến sắc điệu âm trầm của sự vật chung quanh cùng cái mặt quỷ cả đời không thể quên được, mặt ta lập tức trắng bệch: “Địa phủ các ngươi đều triệu gọi người ta như thế sao?” Chuyên môn xuống tay vào buổi tối, nhân lúc người ta đang ngủ.
“Sở cô nương, lâu rồi không gặp.” – Minh phủ phán quan cười hì hì hành lễ – “Bản quan theo như ước định đã đón Sở cô nương trở về Địa phủ, sau đó đưa đi hoàn hồn.”
“Ta không muốn!”
“Ngươi không … cái gì?” – Hắn kinh ngạc nháy mắt mấy cái – “Sở cô nương, vừa rồi ngươi nói là … ngươi không muốn?”
“Đúng vậy.” Chỉnh trang lại quần áo, ta thành thật ngồi xuống trước cái bàn, nhìn thẳng vào hắn nói từng chữ một: “Ta muốn ở lại Thiên vương triều.”
Vẻ mặt quỷ phán quan càng ngày càng hoảng, hắn cuống quít xua tay lắc đầu liên tục: “Không được! Không được! Điều này sao có thể! Sở cô nương, ngay từ đầu chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi, sao ngươi lại đột nhiên đổi ý?”
“Ta … Bởi vì ta đã gả cho một người, mà tương công nhà ta lại rất thương ta. Ta không thể bỏ rơi hắn.” Diêm Sâm là điều duy nhất ta lưu luyến. Nếu không thử nỗ lực làm cái gì đó mà đã ngoan ngoãn hoàn hồn trở về dương thế, ta nhất định sẽ hối hận.
Cho dù ta biết rõ năng lực của quỷ là không gì không làm được.
“Cái gì? Tướng công?!” – Cái cằm của phán quan như sắp trật khớp đến nơi – “Sở cô nương, sao ngươi có thể … Hoang đường! Quá hoang đường! Ngươi có biết làm như vậy sẽ khiến cho lịch sử vốn có bị đảo lộn không?”
“… Ta biết.” Có lẽ ta đã đoạt đi vị trí của nữ tử mà Diêm Sâm vốn dĩ phải lấy … Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi ta rời đi, hắn sẽ theo quỹ đạo của lịch sử, lấy một cô nương khác là định mệnh của mình, lòng ta lại ngập đầy lửa giận, khó chịu vô cùng.
Cái đầu của phán quan như muốn rơi xuống. Rồi đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, mặt hắn biến sắc như là bị khủng hoảng: “Không biết Sở cô nương cùng tướng công nhà ngươi đã có … con nối dòng hay chưa?”
Ta sửng sốt: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi …” – Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thì thào tự nói – “Không phải bản quan không hiểu nhân tình, mà đây là vấn đề nguyên tắc của toàn bộ sinh giới cùng tử giới. Vậy nên Sở cô nương à, bất kể là vì chính ngươi hay vì tướng công của ngươi, nghe lời ta, trở về đi thôi. Trở về với niên đại quen thuộc của ngươi, đó mới là mái nhà chân chính của ngươi.”
“…” Ta cắn môi suốt nửa ngày, mãi sau mới thản nhiên nói: “Phán quan.”
“Sở cô nương?”
“Nếu ta nhất quyết muốn ở lại bên cạnh tướng công … ngươi có cách gì có thể giúp ta không?”
Mắt hắn bỗng trợn trừng lên: “Sở cô nương, ngươi …”
“Ta chỉ muốn ngươi đưa ra ý kiến thôi, còn tự ta sẽ hành động.” Không kiên nhẫn ngắt lời hắn, ta bắt đầu có chút bực mình. Giờ này chắc là đã đến lúc rời giường rồi. Không biết Diêm Sâm sau khi tỉnh lại nhìn thấy ‘ta’ không còn hô hấp sẽ có vẻ mặt gì nữa …
Ta phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng trở về mới được.
Giật mình một lúc lâu, quỷ phán quan bất đắc dĩ thở dài: “Từ xưa đã có bao nhiêu đôi nam nữ si tình, quả đúng như vậy … Xem ra nếu ta cứ tiếp tục ngăn trở thì e cũng không hay.” – Lại thở dài thêm một hơi nữa – “Biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện này chính là có được sự cho phép của một trong Thập điện Diêm vương, khi đó ngươi mới có thể trở về như ước nguyện của mình.
“Thập điện Diêm vương?”
“Đúng vậy. Bởi vì họ là những người nắm giữ toàn bộ sự vận hành của Địa phủ, hơn nữa cũng có đủ năng lực thay đổi lịch sử. Chỉ là …”
“Bọn họ đều không dễ thương lượng?”
Phán quan ngẩn ra, lập tức cười khổ gật đầu: “Hơn nữa chín trong số mười vị đã bước vào vòng luân hồi đi đến nhân gian, hiện tại ở đây chỉ còn lại Nhị điện Diêm vương tính cách cổ quái nhất. Muốn đả động được ngài quả thực so với lên trời còn khó hơn.”
“Thế … chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?” – Ta không tin, hỏi.
“E là vậy …”
“Không thể như thế được!” – Ta hét lớn lên – “Ngươi là Minh phủ phán quan cơ mà, sao lại không còn cách nào khác?”
“Kẻ nào to gan dám làm loạn ở U Minh Địa phủ?”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. Ta quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có một nam tử tuổi chừng ba mươi đang dựa người vào tảng nham thạch, đang nhìn không chuyển mắt về bên này.
“Hắn là …”
“Hạ quan tham kiến Sở Giang vương!”
Quỷ phán quan hô to một tiếng làm ta biết được, nam tử nhìn qua có vẻ nhàn nhã tự tại trước mặt này chính là Nhị điện Diêm vương hỉ nộ vô thường mà hắn vừa nhắc đến – Sở Giang vương.
“Dân nữ khấu kiến Sở Giang vương.” Chưa ăn thịt lợn không có nghĩa là chưa thấy lợn chạy bao giờ. Ta làm giống như đúc với lễ nghi trước mặt quân vương vẫn thường thấy trên tivi.
Hắn hơi nhướn mày: “Nhà ngươi không ngoan ngoãn tuân theo sự sắp xếp của phán quan, lại còn làm loạn tại Địa phủ như thế, chẳng lẽ muốn bị nguyên thần tẫn tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh hay sao?”
“Sở Giang vương …”
“Câm miệng! Ta muống nghe nữ nhân này trả lời.”
“… Dạ!” Sau một hồi khó xử, quỷ phán quan nhìn ta với vẻ đồng tình rồi lẳng lặng lui ra một bên.
Ta cảm kích gật đầu với hắn, rồi xoay người lại đối diện với Sở Giang vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Dân nữ không phải muốn làm loạn gì cả, chỉ là muốn trở về nơi mình muốn ở mà thôi.”
“Nơi ngươi muốn ở?” – Trong ánh mắt của Sở Giang vương toát lên vẻ lạnh lùng, tăm tối – “Quỷ hồn thì không có ‘nơi muốn ở’, chỉ có ‘nơi nên ở’ mà thôi. Kẻ không phục tùng mệnh lệnh thì chỉ có con đường chết.”
“Nhưng ta …”
“Nữ nhân, ngươi đừng có không biết điều. Ta cho phép ngươi trở về nhân gian đã là ân huệ lớn nhất rồi, đừng được đằng chân lân đằng đầu, chỉ mang lại phiền toái cho bản thân mà thôi.” Hắn quay mặt sang nhìn quỷ phán quan: “Lập tức đưa nàng trở về.”
“Không! Ta tuyệt đối không quay về!” – Ta cố chấp chống cự – “Ta chỉ quay về Thiên vương triều, những nơi khác chỗ nào ta cũng sẽ không đi!”
“Ồ?” – Ánh mắt của Sở Giang vương bỗng trở nên nguy hiểm – “Một hồn phách vô dụng như ngươi lại dám ra điều kiện với vị quân vương của Địa phủ như ta đây? Có phải chán sống rồi không?”
“…” Lùi về phía sau vài bước, ta cảnh giác nhìn hắn. “Ngươi muốn lạm sát kẻ vô tội?”
“Ha ha …” Hắn phá lên một tràng cười, gương mặt đoan chính kia cũng vì thế mà trở nên có chút tà mị, làm ta không khỏi nhớ đến Diêm Sâm.
“Ngươi cười cái gì?”
“… Ta đang nghĩ nếu nhốt ngươi tại Minh ngục cho đến chết,” – Nụ cười bỗng chốc lạnh như băng – “Thì ngươi còn có thể cố chấp như vậy nữa hay không?”
…
“Ti bỉ! Vô sỉ! Hạ lưu! … Hắn dựa vào cái gì mà có thể nhốt ta lại?”
Quyền đấm cước đá với cái vách tường, ta hận không thể đập thủng ra một lỗ lớn. Cái tên tự cho mình là đúng kia, không phải chỉ là một trong Thập điện Diêm vương thôi sao. Có khi chỉ là cái gối rách nát, không xem được cũng không dùng được.
“À … ngươi …”
Giọng nói nhút nhát, e lệ truyền vào trong tai, ta kỳ quái quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cô nương mặc quần áo rách nát, hai tay siết chặt vào nhau, trông có vẻ rất bất an. Mà gương mặt của nàng … ta lại rất quen thuộc –
“Ngươi ngươi …. ngươi là … tiểu khất cái?”
Nàng khi nhìn đến ta cũng là vẻ mặt ngỡ ngàng kinh ngạc: “Ngươi … Sao cô nương lại biết ta?”
“Ha ha, thật ra lần đầu tiên khi ta nhìn thấy mặt ngươi, ta cũng rất kinh ngạc!” – Ta cười cười – “Không ngờ thân thể mà ta tá túc lại có cùng dung mạo với ta.”
“Ký thể (*)?” – Nàng khó hiểu hỏi lại.
“Hà, xem ra ta phải nói với ngươi một chút …”
Chú thích:
(*) ký thể: như mọi người đều biết, có một số loài vật buộc phải sống ký sinh, và loài sinh vật mà chúng ký sinh vào thì được gọi là ký thể. Ở đây cũng có thể hiểu đại khái như vậy, thân thể của tiểu khất nhi là ký thể còn linh hồn của Sở Huyền được xem như động vật sống ký sinh.