“… Nàng đi rồi.”
“Ừ !”
“Trông có vẻ rất thương tâm.”
“Hình như là thế.”
“Ta nghĩ nàng về sau sẽ không đến đây nữa …”
“Là vậy cũng nên.”
“Nhưng nàng bị doạ sợ cũng không vừa.” Trật khớp cằm cơ mà.
“Chắc thế.”
“Ta nói này … gia .”
“Sao ?”
“Ngươi buông lỏng tay ra được chưa ?”
Cánh tay vòng qua thắt lưng lại càng dùng sức, Diêm Sâm làm như không thấy sự tức giận của ta, mỉm cười nói : “Ta không muốn.”
“Ngươi đừng có mà được, đằng, chân, lân, đằng, đầu !” Tên này biết ta không dám phản kháng nên vừa rồi ở trước mặt ‘gừng tươi’ mới kéo ta sát vào người hắn, nói câu gì cũng phải kề vào tai mà nói, thành ra không khí trở nên cực kì ái muội …
Cũng khó trách khuôn mặt của ‘gừng tươi’ trở nên nhăn nhó run rẩy cứ như là thấy quỷ.
“Được đằng chân lân đằng đầu ?” Làn hơi ấm áp phả vào tai ta, mang theo ý trêu đùa, “Có sao ?”
“Chẳng lẽ lại không ?” Ta gằn từng chữ qua kẽ răng, dùng cánh tay phải vẫn còn có thể hoạt động tự nhiên đẩy bản mặt đáng giận của hắn ra xa, “Buông tay ngươi … A !”
Nhất thời bị mất trọng tâm, ta ngã đổ xuống.
“Ngươi … ngươi …” Ngón tay run run chỉ thẳng vào tên ‘đầu sỏ’. “Sao lại buông tay ra …”
“Là ngươi muốn ta buông mà.” – Diêm Sâm ra vẻ vô tội – “Chẳng lẽ bây giờ lại hoài niệm cái ôm ấm áp của ta sao ?”
“Ngươi …” Ta tức giận đến mức không thở nổi, “Ngươi … đi chết đi …”
Ta bảo ngươi buông tay, nhưng ngươi chẳng lẽ không để ý đến chuyện ta có thể ngã hay không sao ? Cố ý, tuyệt đối là cố ý !
“Ta đi chết ? Khó mà làm được.” Hắn mặt dày cười cười, một tay chống má, hiển lộ phong thái mỹ nhân, “Trước khi mọi chuyện chấm dứt, chủ tử nhà ngươi là ta đây không thể chết được.”
“… Tự làm bậy không thể sống.” – Ta đứng đậy, xoa xoa cái thắt lưng bị ngã đau, căm tức nói – “Ngươi cẩn thận kẻo có ngày gặp báo ứng …”
Tiếng cười khẽ thoát ra từ miệng hắn. “Báo ứng ? Yên tâm đi, nếu đây là nguyện vọng của ngươi …”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn vẫn đang cười trước mặt ta, nhưng trong đôi mắt đẹp câu hồn lại hiện lên nỗi u buồn khó nắm bắt. “Ta nghĩ, ngươi rất nhanh thôi sẽ được như ý.”
… Ừm … ta lỡ lời cái gì sao ?
Nhìn thật sâu vào mắt hắn, nhưng Diêm Sâm đã nhanh chóng đứng lên, đi thong thả ra ngoài cửa.
Báo ứng ?
Hai chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu ta. Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là ta lỡ miệng nói đến việc gì đó khiến hắn không vui rồi.
Không ! Không phải là không vui. Ánh mắt như thế … rõ ràng là bất đắc dĩ cùng bi ai, một cảm giác bi ai mà bất lực.
Buồn bã thở dài, ta biết hắn nhất định có một đoạn quá khứ không muốn để người khác biết. Ví dụ như chuyện hắn và Ngu Khiếu Kình như thế nào lại kết thù với nhau vậy. Vì sao lại có một căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi kia, vì sao lại có một sơn trang đào tạo toàn sát thủ, vì sao hắn nắm trong tay quyền thế lớn như vậy, và vì sao chỉ có những người được xưng là gia phó không hơn không kém ở trong này làm bạn với hắn … Tất cả mọi chuyện, tuy làm người ta rất tò mò, nhưng hắn không muốn nhắc tới, ta đương nhiên cũng sẽ không truy vấn.
Động chạm đến vết sẹo trong tim của một người, thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng … ‘như ý’ ?
Siết chặt lòng bàn tay, ta nghiến răng ken két. Cái tên đại ngu ngốc luôn tự cho mình là đúng này, chẳng lẽ hắn nghĩ trên đời này tất cả mọi người đều xấu xa như hắn sao ? Cho dù ta nói hắn đi chết, cũng không có nghĩa là ta thật sự hy vọng hắn chết a … Một chút tế bào hài hước cũng không có !
À … hình như cái này không được tính là hài hước thì phải ?!
… Mặc kệ, dù sao ta cũng không phải thật sự muốn hắn chịu báo ứng mà chết, cùng lắm thì trở về nói lời xin lỗi, bảo hắn đừng buồn bực nữa là được chứ gì. Nhưng … phải nói thế nào đây ?
“Huyền Huyền …”
Hình như có chút khó khăn …
“Huyền Huyền ?”
Ta phải mở miệng thế nào đây, chung quy không thể …
“Huyền, Huyền !”
“Dạ ?!”
Ngọc nương đứng trước mặt ta, hai tay chống nạnh, biểu tình có chút bất mãn, “Thất thần cái gì, ngủ mơ giữa ban ngày sao ?”
“Không … không có gì …” Chậc, lại chọc tới người không thể chọc rồi.
“Không có gì thì tại sao lại đứng trước sạp hàng bán rau nhà người ta mà mặt nhăn mày nhó ? Ngươi có ý kiến với ta hay là bất mãn với đại thẩm bán rau ?”
“A … gì cơ ?” Phục hồi lại tinh thần, ta mới nhận ra mình đang đứng trước sạp hàng bán rau xanh, mà đại thẩm bán rau đối diện ta đang trợn mắt mà nhìn.
“À …” – Ta cuống quít giải thích – “Ta … xin lỗi, ta đang nghĩ đến chuyện khác nên không để ý …”
Nghe vậy, đại thẩm bán đồ ăn bĩu môi nhìn ta vẻ xem thường, còn Ngọc nương thì liếc mắt nghiêm nghị :
“Theo ta ra ngoài mua đồ ăn thì phải tập trung vào, nếu cứ suy nghĩ lung tung chẳng thà về nhà nằm trong ổ chăn mà mơ mộng hão huyền đi.”
“Dạ dạ …” – Ta bày ra vẻ mặt cầu xin, rối rít gật đầu. Ta đây là tự rước hoạ vào thân sao?
“Ồ, Ngọc nương ngươi nhìn kìa, phía trước hình như có gì đó rất náo nhiệt nha !” Đi được vài bước, ta đột nhiên phát hiện phía trước, ở bảng dán thông cáo tụ tập rất nhiều người bàn tán chỉ trỏ.
“Đúng vậy … chẳng lẽ triều đình xảy ra chuyện gì ?”
Đứng ở ngoài bức tường người dày đặc, ta liều mạng kiễng chân, nhưng chỉ nhìn thấy một góc giấy của tờ thông cáo. “Thông … cái gì kia …”
“Lệnh truy nã.”
“Thông … Cái gì ? Lệnh truy nã ?”
“Ừ !” – Ngọc nương gật đầu – “Tuần bổ tư đầu … nhất định là có phạm nhân quan trọng nào đó đào thoát rồi.”
Phạm nhân quan trọng ? Ai là phạm nhân quan trọng ?
“Cho nhờ chút, làm ơn tránh ra.”
Đẩy đám người, cố lách mình đi lên trước, ta kinh ngạc nhìn đến cái tên của phạm nhân bị phát lệnh truy nã cư nhiên là …
Hạ Hầu Ý ?!
“Gia !”
“Làm sao vậy ?” – Diêm Sâm dựa người vào ghế gỗ lim, khoé miệng khẽ nhếch.
“Hạ Hầu Ý … hắn vì sao lại bị truy nã ? Lần trước không phải đã điều tra rõ hắn vô tội sao ?” Hơn nữa Hạ Hầu gia, trừ bỏ Hạ Hầu Kiệt ra thì mọi người đều được thả, tài sản cũng không bị sung công.
Hắn hơi nheo mắt lại, “Đúng, hắn không phạm phải tội danh phản nghịch.”
Ta khó hiểu hỏi : “Vậy vì sao ..”
“Ngươi đã nhìn kỹ lệnh truy nã chưa ?”
“… Chưa.” Lúc ấy ta vừa nhìn đến tên Hạ Hầu Ý đã hoảng, làm gì còn tâm trí đâu mà cân nhắc từng câu từng chữ nữa ?
“…” Diêm Sâm nhìn chằm chằm ta một hồi, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói : “Yên tâm đi, hắn không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Sở dĩ bị truy nã là vì hắn đã đắc tội thiên kim của Trầm đại nhân.”
Hả ? “Trầm Trữ sao ?”
“Phải !”
Quả nhiên ! Ta vẫn luôn thắc mắc lúc ở bên hồ mình có nhìn lầm không, chẳng ngờ ‘hắn’ thật sự là ‘nàng’ … Nhưng Trầm Trữ vì sao lại muốn ‘truy nã’ Hạ Hầu Ý ?
“Hạ Hầu công tử không phải là đã làm gì Trầm gia đại tiểu thư chứ ?” Ngả người ra ghế, Diêm Sâm cầm chén trà mân mê. “Nghe nói tiểu thư Trầm gia tính nết khác hẳn người thường, từ nhỏ đã thích nữ phẫn nam trang, còn học được một thân võ nghệ, hành vi cử chỉ luôn không kiềm chế được. Cách đây không lâu, hình như còn …” Khoé miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy ý trêu đùa của hắn liếc nhìn về phía ta, “Còn ở bên đường trêu ghẹo một cô nương.”
“…” Không nghe, ta không nghe thấy gì hết.
“Nhưng mà ba ngày trước, Trầm gia đột nhiên phái người đến cầu hôn Hạ Hầu gia, còn nhờ cả Hoàng Thượng làm hậu thuẫn, muốn Hạ Hầu Ý phải lấy Trầm Trữ.” – Hắn cười thật vui vẻ – “Cho nên Hạ Hầu Ý vào lúc ban đêm đã thần không biết quỷ không hay trốn đi. Ngày hôm sau, Trầm gia phát ra lệnh truy nã, phải ‘bắt’ sống hắn, mà Trầm đại tiểu thư cũng tự mình xuất mã, đi khắp nơi tìm kiếm ‘vị hôn phu’ chạy trốn.”
“Hai cái kẻ dở hơi này …” Thật đúng là âm kém dương sai. Lúc trước bởi vì ta bị Trầm Trữ hôn, hai người ra tay quá nặng, không ngờ bây giờ lại … A ! Đúng rồi, sở dĩ Trầm Trữ khăng khăng muốn gả cho Hạ Hầu Ý, chẳng lẽ là vì Hạ Hầu Ý đã phá thân nữ nhi của nàng ?
Nhưng … khoé miệng ta run rẩy vài cái. Hai người bọn họ, một người bề ngoài xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ mềm mại, bộ dạng ẻo lả ; một người lại chuyên môn giả làm nam nhân đi đùa giỡn nữ nhân. Xứng đôi như vậy … quả là không giống người thường !
Phen này Hạ Hầu Ý phải chịu số khổ rồi. Mười phần thì có đến tám chín phần là chạy không thoát …