Editor: Quân
“Ta nói … ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
“…”
“Ngươi muốn phong lưu khoái hoạt thì tự mình lo đi, kéo ta theo làm gì? Đệm lưng? Nói trước, trên người ta một xu tiền cũng không có!”
“…”
“Oa, xin hỏi đại gia ngươi là nhân vật tầm cỡ nào vậy? Vì sao từng cô nương ra ra vào vào đều chớp chớp mị nhãn, hôn gió với ngươi? Vừa rồi còn có cô nương cực kỳ xinh đẹp đường đường chính chính câu dẫn ngươi nha.”
“…”
“Không nghĩ tới ngươi tuy rằng lớn lên giống nữ nhân, cũng vẫn thực bình thường thôi!”
“…”
“… Ngươi … làm gì mà phải nhìn ta như vậy? Chê ta cản trở hứng trí của ngươi sao? Hừ, cũng không phải ta muốn theo tới đây, là ngươi nhất quyết kéo ta theo nha! Ta chưa nói ngươi phá hư tâm hồn trong sáng của tiểu hài tử thì thôi, đặc biệt là ta đây vừa ngây thơ, thuần khiết lại đáng yêu …”
“Ai nha, không phải Diêm công tử đó sao? Khách ít đến, khách ít đến nha! Sao hôm nay lại nhớ đến Lưu Vân các của ta mà tới thế này?” – Một thanh âm nũng nịu, mềm oặt, rõ ràng là bỏ thêm cả tá đường vào thành phần, vang lên làm ta cả kinh, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết.
Xuất hiện rồi! Tú bà kỹ viện trong truyền thuyết!
Oa, vốn tưởng rằng nghệ thuật trên TV có chút khoa trương, không nghĩ tới ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật là so với trên đó còn khoa trương hơn gấp trăm, không, gấp ngàn lần!
Thật sự muốn hỏi một câu, ngươi đeo trên đầu nhiều châu hoa xuyến ngọc như vậy mà cổ không thấy đau sao? Quần áo mặc thiếu vải như vậy, trời lại đang tháng tư, tuy nói đã nhập xuân, nhưng có đến nỗi nóng tới không chịu nổi như thế sao? Còn có khóe mắt của ngươi, trên trán lại có cái khe rãnh … làm ơn có tinh thần chuyên nghiệp một chút đi được không, hoặc chí ít cũng phải biết lấy dưa chuột mà đắp da mặt chứ. Điểm chết người là cái khăn tay kia, ta … Nôn!
“Ồ, vị cô nương này làm sao vậy, ăn phải đồ không tốt nên đau bụng sao? A! Chẳng lẽ là …”
Là cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Ta bám vào cái bàn cố gắng đứng dậy, đang muốn chửi ầm lên lại không biết từ đâu một đợt mùi nước hoa gay mũi tỏa ra từ chiếc khăn tay đập thẳng vào mặt, dịch vị trong miệng ta lại nghiêng sông đổ biển một phen … Ta trời sinh đối với các loại đồ trang điểm có mùi nồng linh tinh gì đó đã dị ứng, thoáng ngửi thấy thôi là muốn nôn.
“Ai nha nha, nhìn cô nương tuổi còn nhỏ như vậy, như thế nào lại …”
“Được rồi, Thượng Liễu! Nàng vẫn chỉ là tiểu hài tử thôi.” Mỗ nam ở một bên xem náo nhiệt tới nửa ngày, rốt cuộc cũng mở kim khẩu.
“Tiểu hài tử? Thấy thế nào cũng phải mười bốn mười lăm rồi. Ta còn nghĩ nàng là công tử ngươi …”
Đang nói thì im bặt. Ta giương mắt lên nhìn thì thấy Thượng Liễu khăn tay che miệng, một đôi mị nhãn dư vị do tồn nay hiện lên vẻ nửa sợ hãi, nửa hối hận, không dám nhìn thẳng vào mắt người nào đó.
“Hôm nay ta đem nàng đến làm quen một chút, ngươi hẳn là biết tiêu chuẩn của ta?” – Thanh âm lạnh lùng, tựa hồ thực mất hứng.
“Thượng Liễu biết.”
“Vậy …” – Diêm Sâm đứng lên vỗ vỗ quần áo, hai tay chắp sau lưng – “Ta giao nàng ấy cho ngươi.”
“Này, đợi chút!” – Ta một bước xông lên chắn ở trước mặt hắn – “Ngươi sao lại giao ta cho nàng?”
“Thượng Liễu cũng là thủ hạ của ta, nàng sẽ tận tình dạy dỗ ngươi.”
Cái gì, dạy dỗ?
Dạy dỗ cái gì?
Dạy ở kỹ viện?
“Ngươi ngươi … ngươi muốn bán ta sao?”
“Bán ngươi?” – Diêm Sâm ngẩn ra, mắt hoa đào tiện đà mị ra lượng lượng sóng mắt – “Ngươi ngây thơ, thuần khiết lại đáng yêu như vậy, ta sao nỡ bán ngươi?”
Hừ, là ngươi đùa giỡn ta còn không kịp thì có!
“Vậy vì sao …”
“Là tự ngươi nói muốn đổi hình thức trừng phạt.” – Hắn từ từ thu hồi ý cười – “Cho nên ta trước tiên huấn luyện khả năng ứng biến của ngươi một chút – bất luận phát sinh chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh suy nghĩ, cho đến khi toàn thân thoát khỏi hiểm cảnh mới thôi.”
“Ha … Đùa sao!” – Ta cả kinh đến độ cằm suýt rớt – “Nơi này là kỹ viện nha, ngươi hoàn toàn không có ý tốt!”
“Chờ sau khi ngươi có thể bình an vô sự về phủ rồi hẵng oán giận. Đến lúc đó ta nhất định sẽ chăm chú lắng nghe.” – Hắn cười, vòng qua ta hướng đại môn mà đi – “Cố lên nha, nhóc con Sở Huyền.”
“Ngươi …”
Ta vừa muốn tiến lên thì cửa “cạch” một tiếng đóng lại. Dùng sức đẩy, xong rồi, sao lại vững chắc thế này chứ, ta dù có ba đầu sáu tay cũng không mở ra được a! Tên Diêm Sâm chết tiệt, trừng phạt cái gì chứ, rõ ràng là muốn đùa chết ta! Hắn … hả, vì sao sau lưng đột nhiên lại lạnh buốt thế này?
Vừa quay lại nhìn thì thấy có vài ánh mắt mang vẻ đáng khinh đang chặt chẽ dính trên người ta, trong đó cũng bao gồm cả Thượng Liễu.
“Ngươi ngươi …. Các ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha, đã lâu không có loại sự tình này để làm rồi. Thật sự là đã lâu rồi a!”
“Nói đúng nha, từ lần cuối cùng là Bạch Tinh đến đây, có lẽ cũng được hai năm rồi!”
Gì, Bạch Tinh? Chuyện này thì liên quan gì đến Bạch Tinh?
“Ta … ta … ta cảnh cáo các ngươi, đừng có mà xằng bậy …”
“Tiểu muội muội, ngươi yên tâm đi, niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ lại không có võ công, lần này chúng ta chỉ dùng năm người thôi. Ngươi thấy thế nào?”
“Thế nào cái đầu quỷ nhà ngươi! Ai ta cũng không cần.”
“Chuyện này khó lắm nha. Diêm công tử yêu cầu không được dưới năm người, ta đã cho ngươi tiêu chuẩn thấp nhất rồi đấy. Ngay cả Bạch Tinh lần đó cũng phải tới bảy người a!”
“Đừng có nhắc tới cái tên “gay” khốn kiếp đó trước mặt ta.”
“Tiểu muội muội, ngươi thật sự là không biết nghe lời …”
“Không cần, ngươi đừng có lại đây … bằng không ta dù có thành quỷ cũng không buông tha ngươi … bảo ngươi đừng tới đây, ngươi không nghe thấy sao? Ta không … a!!”
…
Trống điểm canh ba, bóng đêm dày đặc.
Ta thở hồng hộc tựa người vào đại môn sơn son, dùng sức nuốt nước miếng, còn chưa nâng tay đập cửa thì đại môn lại không hề báo trước mở ra. Bất ngờ không kịp chuẩn bị, ta lập tức mất đà ngã xuống.
“Huyền Huyền!” – Tiếng nói quen thuộc của Ngọc Nương vang lên bên tai, vừa mừng vừa sợ – “Ngươi như thế nào đã trở lại?”
“Sao?” – Ta thở hổn hển trừng mắt nàng – “Ngươi hy vọng ta chưa về được?”
“Đương nhiên không phải! Nói thực ra thì loại huấn luyện này chẳng khác nào tra tấn người ta, hơn nữa ngươi lại không có võ công, cho nên ta nghĩ …”
“Hắn …” – Nàng không đề cập tới thì thôi, nhắc đến là ta lại tràn ngập tức giận cùng khuất nhục không chỗ phát tiết – “Cái tên yêu nhân chết tiệt kia đâu? Chết ở chỗ nào rồi?” Cô nãi nãi phải đem hắn ra bằm thây vạn đoạn, không, dù có nghiền xương thành tro cũng không đủ!
“Nhóc con Sở Huyền?”
Hừ, đi ra chịu chết đi!
“Nhanh thật, mới nửa ngày đã giải quyết xong rồi sao?” – Diêm Sâm đi về phía ta, con ngươi tinh thúy tràn ngập ý cười – “Chiến quả (kết quả chiến đấu) như thế nào?”
“Ngươi … ti bỉ vô sỉ hạ lưu dơ bẩn biến thái không biết xấu hổ! Ngươi … ngươi cư nhiên …” – Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vẻ mặt nhàn nhã của tên “đầu sỏ” gây nên mọi chuyện, ta hận không thể đi lên cắn hắn mấy phát cho hả giận.
“Ha ha …” – Hắn không giận mà mừng, cười cứ như thể ta đang khích lệ hắn vậy – “Ngọc nương, đưa nàng đến thư phòng đi.”
“Hả? Thư phòng?”
Không nhìn đến ta đang trố mắt, Diêm Sâm ngược lại còn cúi thấp xuống làm ta đứng không vững, chỉ có thể tựa người vào Ngọc nương mượn sức cho khỏi ngã. “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể bình an vô sự về phủ thì ta sẽ chăm chú lắng nghe ngươi oán giận. Cho nên, nếu ngươi cảm thấy mệt thì ta có thể cung cấp cho ngươi chỗ nghỉ ngơi. Hay là ngươi muốn đứng ở chỗ này mà nói?”
Ta không nói lời nào, chỉ mở trừng trừng hai đôi mắt to mà nhìn cái bản mặt đáng ghét của hắn.
Hừ, mệt? Ai mệt? Quá xem thường ta rồi!
Đây là ngươi tự tìm phiền toái. Tối hôm nay, cô nãi nãi ta không ngủ thì ngươi cũng đừng mơ được ngủ! Ta mà không lấy nước miếng dìm ngươi chết đuối thì không phải là ta!!