Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 66: Cô Gái Bí Ẩn




Sau vụ náo loạn từ nhà tù Huyết Nội mà 1/3 tù nhân vị thành niên tại đây đã trốn thoát, còn những thành phần còn lại sớm đã bị lực lượng áp đảo và đưa lại vào phòng cách ly.

Hư tổn về cơ sở vật chất nhà tù buộc người nắm giữ khu phố này phải chi một khoản tiền lớn để bù đắp càng sớm càng tốt trước khi có cuộc bạo loạn xảy ra lần hai.

Thương tích và thương vong thì vô số kể, khi quân đội đến nơi trong cơn mưa tầm tã, họ đã phải chứng kiến máu người hòa trộn cùng nước mưa chảy lênh láng cả một vùng.

Những kẻ tâm thần tại nhà tù khi bắt gặp người trong quân đội thì cũng không ngần ngại lao tới với vẻ mặt man rợ, quân đội cũng đã nhận lệnh được phép bắn hạ những tù nhân có hành vi nguy hiểm.

Vô số những viên đạn đã được xả trực tiếp khiến vài cơ thể đã thủng lỗ chỗ, máu lại tiếp tục rơi.

Những kẻ còn lại biết điều, sợ hãi giơ hai tay đầu hàng đã bị quân đội áp giải vào trong.

Ngay sau đó, một cuộc truy nã đã nổ ra khắp thành phố, tin tức tràn lan trên khắp mặt báo, đài báo đưa tin rầm rộ, khắp nơi khắp phố đều dán ảnh của những tù nhân đã bỏ trốn cùng mức tiền hậu hĩnh cho những ai bắt được.

Đặc biệt số tiền thưởng của Vương Hải còn gấp đôi tiền của những kẻ khác, cho nên tất cả những thợ săn tiền thưởng từ khắp mọi nẻo đường, những nơi xa lạ đều nhắm tới Vương Hải là chủ yếu.

Và khi Vương Hải bị tóm gọn, anh sẽ phải nhận mức án tù chung thân vì hành động tẩu thoát, đây là ban lệnh đã thông báo.

Trong khi này tại căn trọ của Vương Hải.

Từ ngoài cửa bước vào, hai tên đàn em xách hai túi mì gói mua từ siêu thị.

Vi khuôn mặt của hai tên đều dán khắp siêu thị nên phải cải trang và cẩn thận trong mỗi bước đi vì an ninh ở đó đã nghiêm ngặt hơn trước kể từ khi ban bố điều lệnh truy nã.

Cả đám sắp xếp đồ ăn tại phòng bếp, hì hục nấu nướng cho bữa tối, mỗi người một việc cuối cùng cũng có bày ra mặt bàn đầy ắp đồ ăn.

Trong lúc ăn, mọi người đều tấm tắc khen ngon, nhất là phần chế biến cao siêu của Nhất Chí Lâm, Vương Hải cắn một miếng thịt được tẩm gia vị liền không khỏi thán phục.

Nói ra mới biết Nhất Chí Lâm trước đây có làm phụ bếp tại một nhà hàng nhỏ, dù chức vụ không mấy được thao tác đồ ăn trực tiếp nhưng Chí Lâm lúc rảnh rỗi thường hay đọc các công thức chế biến thực phẩm, lúc tan ca Chí Lâm thường là người về cuối để dọn dẹp và đóng cửa hàng, anh thường nhân lúc này tự thực hành nấu nướng đồ ăn.

Kì thực Chí Lâm rất có tài năng, đáng tiếc vì một sự cố không mong muốn xảy ra mà anh phải vào nhà tù vị thành niên.

Chí Lâm cũng quay ra hỏi ngược lại Vương Hải.

"Anh Hải, anh vẫn chưa cho bọn em biết quan hệ giữa anh và Lã Tần Đường"

Hai tên đàn em nghe vậy cũng đều đồng thanh hô:"Phải, phải đấy."

"Ừ thì Lã Tần Đường là bạn thân của ba anh, chú ấy giống như người thân trong gia đình vậy"Bắt gặp ánh mắt mong chờ như muốn Vương Hải kể chi tiết hơn, cũng phải thôi, Lã Tần Đường từng là ông trùm nổi tiếng nhất thegioingam khi cầm đầu băng đảng "Đầu Lâu Đỏ" khét tiếng một thời, quá bất ngờ khi Vương Hải lại chính là người thân của hắn. Vương Hải cũng đành bất lực chấp nhận, đây là lần đầu tiên anh kể quá khứ của mình cho người khác nghe.

Khoảng 10 năm về trước...

"Chú Bảooooo"

Một thằng nhóc bé con chạy tới bất ngờ ôm chầm lấy cổ của một người đàn ông.

Người đàn ông có tấm lưng vững chãi như tỏa ra một khí thế ngút trời, với ánh mắt sắc lẹm trên khuôn mặt đã khắc lên sự kinh hoàng khiến kẻ thù cũng phải dè chừng. Ấy vậy mà tên nhóc này lại chẳng có vẻ gì sợ sệt, ngược lại còn ôm lấy cổ người đàn ông này rất thân thiết.

Người đàn ông quay mặt về phía sau, hai tay ẵm bé con, khuôn mặt đã trở nên hòa dịu từ lúc nào, vui đùa cười nói.

"Chú đã nói bao nhiêu lần là tên chú không phải là Bảo, là Đường biết chưa?"



"Cái tên đó xấu xí, cháu không thích nên đặt tên chú là Bảo."

"Cái thằng nhóc này." - Lã Tần Đường vừa cười vừa giật giật con mắt.

“Chú ấy trong mắt của anh khi đó là một con người hiền lành và đáng ngưỡng mộ, có thể trên chiến trận chú Bảo rất đáng sợ trong mắt kẻ thù nhưng trước mặt anh, chú luôn che giấu đi khuôn mặt bặm trợ đó và tô bày ra một khuôn mặt vui tươi. Anh nhớ có một lần....

Khi Vương Hải trốn ra sau vườn nhà để bắt côn trùng, cậu bé bất ngờ bị dụ dỗ bởi một người đàn ông lạ mặt phía sau hàng rào sắt, vì tính tò mò ngây thơ mà Vương Hải không chút đề phòng liền tới gần người đàn ông đó, bất ngờ hắn ta bám mạnh vào tay rồi kéo thật mạnh, sức lực của gã đàn ông khiến cậu bé đau đớn và sợ hãi khóc gào lên.

Từ phía sau, một thân hình tráng sĩ vung một cái bạt tai chỉ tựa như lông nhưng sát thương lại chẳng khác nào viên gạch đập thẳng vào má khiến đối phương bất tỉnh nhân sự.

Người ở bên trong bấy giờ mới chạy ra vì nghe thấy tiếng khóc, ôm chầm lấy cậu nhỏ đang mếu máo, Vương Hải ở bên ngoài hàng rào thì la mắng đám người vô tích sự, nhận ra đây là thủ lĩnh của Đầu Lâu Đỏ, ai ai cũng phải e sợ mà cúi đầu.

“Chú Bảo là vậy đấy, coi anh như con ruột của mình, dù biết rằng ba anh và chú có nhiều xích mích nhưng chú chưa bao giờ la mắng anh.

“Vậy tại sao hai người lại xa cách?” – tên đàn em lên tiếng.

Câu hỏi của tên đàn em đã tác động lên kí ức ám ảnh nhất của cuộc đời anh, Vương Hải liền rơi vào hỗn loạn, cơn ác mộng đó bắt đầu xuất hiện trong tâm trí anh khiến Vương Hải gào thét mất kiểm soát, anh ôm lấy đầu rồi hét lớn.

Cả đám xung quanh hoang mang liền lao tới hỏi han càng làm anh kích động hơn, anh lật đổ bàn khiến thức ăn vương vãi khắp sàn nhà. Nhất Chí Lâm liền nhanh trí đè thân Vương Hải xuống đất, hai tên còn lại khống chế hai tay của anh.

Dưới sức ép của 3 người đàn ông, Vương Hải dần trở nên bình tĩnh hơn, hô hấp của anh đã bắt đầu ổn định. Tính gặng hỏi nhưng Vương Hải đã bất tỉnh ngay tức thì.

Sau khi đưa Vương Hải nằm nghỉ ngơi trên giường, cả đám liền túm quanh nhau mà xì xào xôn xao.

"Rốt cục đại ca làm sao vậy?"

"Tao không biết?"

"Mày nói vớ vẩn làm đại ca thành ra thế này đấy."

"Con mẹ mày, tao đâu có biết."

"Là hội chứng ám ảnh."

Giọng nói của một người phụ nữ cất lên, sáu con mắt liền hướng tới người đang đứng ở cánh cửa chính.

"Cô là ai? Sao cô vào được đây?"

Nhất Chí Lâm ngạc nhiên khi cửa đã khóa nhưng sao cô gái này lại mở từ bao giờ.

Cô ta liền nhấc chìa khóa ở trong tay giơ lên lắc lắc.

"Tôi là chủ nhà, sao tôi lại không vào được."

Nhìn qua cô gái này, có lẽ cũng chẳng phải bà cô, nhìn còn rất trẻ chỉ ngoài độ tuổi 20.

"Cô không vào đây để bắt tụi tôi chứ?"

Hai tên liền vào thế phòng ngự khi Nhất Chí Lâm cất giọng. Nhưng người phụ nữ này chẳng quan tâm gì tới 3 người đàn ông, một mực định tiến thẳng vào trong phòng nơi Vương Hải đang nằm nghỉ.



Đám bọn chúng cũng chẳng nề hà gì đàn bà phụ nữ chân yếu tay mềm không do dự lao lên, nhưng đâu phải phụ nữ con gái nào cũng mỏng manh, cô ta là điều ngoại lệ.

Tất thảy cô gái này một mình tránh né những đòn tấn công một cách dễ dàng, hai tay cô vắt chéo hai cánh tay của hai người đàn ông ra sau lưng rồi đạp thẳng cẳng nằm sõng soài dưới đất.

Nhất Chí Lâm nhìn hai đàn em nằm dưới sàn mà có chút dè chừng, nhưng nghĩ rằng để thua một đứa con gái thì thật chẳng đáng mặt nam nhi.

Nhưng cuối cùng chính hắn cũng phải nhận một kết cục còn tệ hơn hai tên đàn em, mặt của hắn in hằn dưới sàn tím tái.

Dọn dẹp xong 3 gã đàn ông, cô gái bước qua chúng bình thản mà tiến thẳng vào phòng nơi mà Vương Hải đang nằm tĩnh dưỡng.

3 kẻ ở ngoài liền chống tay với tay khựng người dậy, chúng không ngờ người phụ nữ này nhìn thì có vẻ mỏng manh nhưng võ nghệ lại thật kiên cường, hẳn cô ta có một phản xạ nhạy bén thì mới có thể né hết tất cả đòn của chúng.

Nhưng giờ không phải lúc để tán dương, người phụ nữ này đang có ý định gì với Vương Hải, cả đám dìu nhau lết thân cố để giải cứu đại ca mình.

Người phụ nữ trẻ trung nhìn Vương Hải với đôi mắt khác lạ, thật trìu mến mà vô cùng nhớ nhung. Cô ghé sát vào tai anh thì thầm.

"Này, cô định làm gì thế hả? Dừng lại ngay.

Nhất Chí Lâm đứng bên ngoài cửa hét lên. Bỗng dưng, hai con mắt Vương Hải khẽ mở, anh mơ màng nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc từ tai mình truyền thẳng vào tâm trí, thật dịu dàng mà êm ru.

Đây là giọng nói anh đã lãng quên từ lâu nhưng sao giờ nó lại xuất hiện, có phải là người ấy.

Chợt khuôn mặt cô gái đối diện với Vương Hải, anh mới mở to đôi mắt hơn để nhìn thật kĩ, đôi môi ấy đang mỉm cười với anh.

"Chị, là chị phải không?"

"Ừ, là chị đây."

Cả đám đứng bên ngoài cửa nhìn hai con người phía trước mà ngoác hết cả mồm, quá nhiều câu hỏi cần phải lí giải ngay bây giờ. Người phụ nữ này với Vương Hải thực chất là gì của nhau.

Nhất Chí Lâm lao tới liền đẩy người phụ nữ kia ra rồi mặt đối mặt với Vương Hải.

"Anh... anh tỉnh rồi à. Anh có làm sao không?"

"Lâm, bỏ chân xuống khỏi người tạo"

"À em xin lỗi."

Nhất Chí Lâm vội vàng nhấc chân xuống rồi dìu Vương Hải ngồi dậy, lấy gối dựng thẳng đứng để anh tựa lưng vào.

"Anh thấy trong người thế nào?"

"ổn rồi"

Nhất Chí Lâm liền quay sang chủ đề chính.

"Anh, em muốn hỏi."

"Sao thế?"

"Người phụ nữ này là ai?"