Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 57: Thời Đại




20 năm trước…

Cuộc chiến giữa các băng đảng tại Nam Thành nổ ra, hàng ngàn người từ các phe phái khác nhau đổ dồn vào thành phố khiến nơi này trở nên hỗn loạn, người ta đặt tên cho thành phố này là sứ giả của địa ngục.

Có tới 5 băng nhóm xã hội đen, mỗi băng đảng có tới 200 đến 500 người, bọn chúng làm những công việc như: bảo kê, mua bán, giao dịch… tuy nhiên tất cả đều là bất hợp pháp và chưa được thông qua giấy phép ban hành của nhà Nước.

Nơi đây đã từng rất yên bình nhưng từ khi những cuộc xung đột hay cạnh tranh trở nên gay gắt, băng đảng này luôn muốn chiếm lấy địa bàn của băng đảng khác.

Cuộc chiến đầu tiên đã nổ ra giữa hai băng nhóm Phượng Hoàng Đen và K.A 370, đứng đầu là Trưng Dương và Tùng Lâm… vì cả hai muốn tranh chấp mảnh đất lớn tại Nam Thành nhưng không thể hợp tác hòa thuận, đỉnh điểm là khi K.A 370 đã cử người ám sát thành viên của Phượng Hoàng Đen. Bên đó hay tin cũng ngầm hiểu K.A 370 đang muốn khiêu chiến.

Trận chiến đã phát giác tới những băng đảng còn lại: Đại Vương Hội, Ngự Thiên và Đầu Lâu Đỏ. Bọn chúng đều có nghe nói đến miếng đất mà Phượng Hoàng Đen và K.A 370 đang tranh giành, chúng cũng thèm khát nơi đào ra vàng đó nên cũng nhảy vào cuộc chiến.

Trận chiến thật tàn khốc, máu của những người chết đổ ra như suối, những cánh tay bàn chân bị đứt lìa khỏi cơ thể rải rác khắp các mặt đường, có những kẻ khát máu đuổi đánh những tên bỏ cuộc đang trốn chạy, mất mát quá lớn khiến Ngự Thiên và Đại Vương Hội là hai băng đảng bị xóa sổ đầu tiên vì quân lực ít và không đủ hung khí.

Đầu Lâu Đỏ do Hắc Thủ cầm quyền khi đó đã nhận thấy quân lực quá ít, tình hình hiện tại lại không ổn để gây chiến nên đành lánh tạm một thời gian, để cho hai băng nhóm còn lại càn quét nhau đến khi chỉ còn lại một bên sống sót.

Phượng Hoàng Đen và K.A 370 đều không nhận ra ý đồ của Hắc Thủ vì bọn chúng chỉ có ý định diệt trừ đối phương.

Quả không ngoài dự tính, trong khi hai bên vẫn đang xâu xé nhau thì Đầu Lâu Đỏ nhân cơ hội thâu tóm thêm nhiều nhân lực mới. Chẳng mấy chốc, số lượng Đầu Lâu Đỏ đã trở về như trạng thái ban đầu, thậm chí chỉ trong vòng hơn 3 ngày, tỉ lệ thành viên trong băng đảng gấp 10 lần so với hiện tại.

Sau một thời gian dài chinh chiến, hai bên đã nhận thấy ý đồ của Hắc Thủ nên chúng đã hoãn cuộc chiến và tạm thời bắt tay nhau để triệt tiêu Đầu Lâu Đỏ đầu tiên.

Nhưng bây giờ đã là quá muộn…

Số lượng thành viên của hai băng đảng đã giảm đi một cách đáng kể do dư âm từ trận chiến, vả lại nếu cả hai cùng hợp lực thì không để đấu chọi lại với quân lực đã vượt quá giới hạn về số lượng.

Phượng Hoàng Đen và K.A 370 cũng chẳng còn thời gian để tuyển thêm người, Hắc Thủ đã nắm được đằng đuôi trực tiếp cho quân xông lên.

Và kết quả đã không ngoài dự đoán, Phượng Hoàng Đen và K.A 370 đã chính thức bị xóa sổ, mở đường cho Đầu Lâu Đỏ nắm giữ toàn bộ địa bàn tại Nam Thành, mở ra một thời kì đen tối đến đẫm máu với cái tên “Thế giới ngầm”.

Chỉ sau có vài tháng, Hắc Thủ trở thành ông trùm khét tiếng bậc nhất Nam Thành, hắn ta trở nên tàn độc hơn bao giờ hết khi vơ vét của cải của người dân, thẳng tay giết hại những kẻ dám đứng lên chống lại hắn.

Hắc Thủ còn man rợ đến mức sau khi giết chết nạn nhân sẽ treo đầu người chết ngay trước nhà của họ, như một lời cảnh tỉnh cho những ai cả gan.

Không chỉ dừng lại tại Nam Thành, Hắc Thủ mở rộng địa bàn làm ăn của mình ra Đại Thành - nơi được coi là thành phố hái ra tiền. Hắn xây dựng ở đó vài chi nhánh và những cơ sở làm ăn phi pháp nhưng được bọc trong vỏ bọc của những nhà hàng hay quán bar.

Dù là vậy, bản thân Hắc Thủ thực chất là một sát thủ thuê hành nghề lâu năm, hắn vẫn miệt mài với đam mê của mình là được thuê để giết một ai đó.

Cảnh sát ở Nam Thành được ví như những kẻ phản bội chính nghĩa, bọn họ bị những đồng tiền dơ bẩn của Hắc Thủ mua chuộc nhằm che giấu tội ác của hắn.

Chẳng bao lâu Nam Thành cũng đã giảm thiểu dân số vì họ không thể chịu đựng được áp bức, nơi này chỉ còn chất chứa những kẻ đại gia nhiều tiền để “hợp tác” với Hắc Thủ.

Lã Tần Đường (20 tuổi) - thành viên cấp D - thấp nhất của Đầu Lâu Đỏ.

Trong cuộc chiến đối đầu với hai băng nhóm còn lại, sau tàn dư, Lã Tần Đường và những tên lính cấp D được phân giao nhiệm vụ tìm kiếm những kẻ còn sống sót để thủ tiêu.

Khu rừng nơi giao chiến…

Lã Tần Đường bị đám lính cùng cấp bắt nạt, bắt ép anh phải tự mình tiến vào khu rừng tìm một mình, còn bọn chúng ở ngoài nhậu nhẹt.

Lã Tần Đường vì bản tính nhút nhát, sợ hãi cùng với dáng người nhỏ con nên không dám cãi lại, tự mình vác súng vào rừng sâu.

Tại đây, Lã Tần Đường chứng kiến những xác chết nằm rải rác tại những con suối khiến dòng nước nhuộm một màu đỏ son, có cái xác bị vắt lên cành cây, có xác đứt lìa tứ chi,… khiến một chàng thanh niên khờ khạo chỉ biết run lẩy bẩy bước qua.

Phải, Lã Tần Đường không tham gia trận chiến mà anh chỉ có nhiệm vụ tiếp tế hay cứu chữa đồng đội nên không được ai coi trọng, bị coi là một tên yếu ớt.

Bỗng nhiên nằm sâu trong bụi rậm, Lã Tần Đường nghe thấy một tiếng thở dốc, tiếng thở của một người đàn ông, Lã Tần Đường căng thẳng cầm súng tay run bần bật tiến nòng súng hướng thẳng vào bụi cây.

Tay anh vén bụi cây ra, phát hiện một thành viên mang kí hiệu Phượng Hoàng Đen trên cổ áo, anh ta đang bị thương ở chân nên không thể đứng dậy.

Người đàn ông đó phát hiện tiếng động đằng sau, quay ra đã thấy Lã Tần Đường vội trợn mắt đầy run run, anh ta thấy nòng súng cùng gương mặt căng thẳng đang hướng vào mình.

Hai tay anh ta giơ lên tỏ ý vô hại.

“Làm ơn đừng giết tôi.” - Người đàn ông nói trong lo sợ.

Lã Tần Đường cầm chắc tay khẩu AK, tỏ ra cứng rắn, mạnh miệng nói:

“Im mồm, mày… mày là kẻ thù… tao phải giết mày để lập công.”

“Hãy rủ lòng thương, tôi muốn trở về gặp mẹ tôi, anh cũng có mẹ phải không? Nếu anh giết tôi, tôi sẽ không thể được gặp bà ấy.”

Lã Tần Đường thơ thẩn, đầu óc anh phút chốc lại nhớ tới người mẹ của mình, do gia đình đang túng thiếu tiền bạc vả lại mẹ đang ốm nặng, là trụ cột duy nhất trong gia đình nên Lã Tần Đường đã xin gia nhập Đầu Lâu Đỏ, vì đó là nơi kiếm tiền duy nhất trong cái Nam Thành này.

Nhìn người đàn ông trước mặt run lẩy bẩy cầu xin, lòng từ bi trong người Lã Tần Đường lớn mạnh, anh ngả nòng súng xuống. Cả hai đều trầm ngâm, người đàn ông kia biết mình được tha cũng hạ hai tay xuống.

Để không cho đối phương đổi ý định, người đàn ông đã mở lời trước.

“Tôi là Vương Thành Nam, còn đằng ấy.”

“Lã Tần Đường.”

“À! Vậy anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi 20”

“Vậy tôi hơn anh 2 tuổi đấy.” - Vương Thành Nam cười. “nhưng mà hai ta cứ coi nhau như bạn bè cho thân thiết.”

“Bạn bè ư?”

Đây là hai từ quá xa vời với Tần Đường, anh trước nay không có một người bạn nào, từ nhỏ chỉ sống với người mẹ ốm yếu bệnh tật, hàng xóm không ai giúp đỡ thành ra Tần Đường chỉ quanh quẩn trong nhà từng ngày kiếm chút tiền.

“Cả hai chúng ta đều bán mạng mình vào trận chiến vô nghĩa cũng chỉ vì mấy đồng tiền. Tôi nghĩ hai ta nên bỏ trốn sang Đại Thành, cả hai ta sẽ kiếm tiền tại đó.”

“Tôi không thể.” - Lã Tần Đường vội từ chối. “Vậy còn gia đình chúng ta thì sao? Mẹ tôi ốm yếu không thể đi đâu được.”

“Hãy mang bà ấy đi cùng, gia đình tôi cũng đang dần di cư sang đó rồi. Hẹn anh vào ngày mai.”

Và thế là Lã Tần Đường rời khỏi khu rừng, giấu kín bí mật chuyện Vương Thành Nam còn sống.

Ngay đêm hôm đó, anh nộp đơn xin nghỉ tới Hắc Thủ. Hắc Thủ ngoài mặt tỏ rõ sự thờ ơ, hắn đồng ý rồi ném số tiền mà anh đã phục vụ cho băng Đầu Lâu Đỏ.

Lã Tần Đường cầm lấy số tiền, lủi thủi bước đi một mình dọc con phố đến bệnh viện A - nơi mẹ anh đang điều trị tại đó.

Bước vào trong sảnh lớn, Lã Tần Đường với số tiền trong tay tính sẽ chi trả viện phí cho mẹ, nào ngờ khi anh hỏi nhân viên thu ngân, Tần Đường bàng hoàng khi nghe câu trả lời từ cô ta.

Mẹ anh đã qua đời…

Bà được chuẩn đoán tử vong do mắc một số tác dụng phụ của thuốc, liều lượng quá mạnh khiến cơ thể bà không thể chống đỡ nổi.

Lã Tần Đường như chết đứng, anh buông lỏng túi tiền trên tay rơi vương vãi dưới đất tứ tung.

Những người đi lại trong bệnh viện thấy tiền là mắt sáng cả lên, thi nhau tranh giành từng xu một không cần quan tâm chủ của nó là ai.

Bệnh viện bỗng trở nên hỗn loạn khiến bảo vệ phải ra mặt can ngăn.

Ở giữa sự hỗn loạn đó, chỉ có bóng dáng của chàng thanh niên mảnh khảnh chầm chậm bước ra khỏi đám người đang đùn đẩy nhau.

Lã Tần Đường đi thang bộ lên tầng 2 - phòng 20 - nơi mẹ anh đang điều trị.

Khi đến nơi, từ trong phòng bệnh 20 xuất hiện hai vị bác sĩ kéo ra một chiếc giường đang có tấm vải phủ kín một ai đó.

Lã Tần Đường không muốn tin vào sự thật, anh bước gần tới chiếc giường đó, hai vị bác sĩ thấy chàng thanh niên liền nhận ra ngay đây là con trai của tử thi.

“Chúng tôi rất tiếc.” - Bác sĩ nói thanh âm trầm.

Lã Tần Đường không để ý lời bác sĩ nói, từ từ hai tay kéo tấm màn ra. Bộ tóc dài cùng khuôn mặt lạnh như băng đã khiến Lã Tần Đường chấn động.

Anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang tối dần đi, chỉ có thi thể người mẹ trước mặt và đằng sau là hàng loạt kí ức trước đây khi mẹ vẫn khỏe mạnh.

Từ đằng nhau, linh hồn của người mẹ liền ôm lấy từ phía lau lưng Lã Tần Đường, an ủi với giọng nói ấm áp quen thuộc khiến hai đôi mắt anh đã ngấn lệ.

“Đừng khóc con yêu, mẹ chỉ đi một lát rồi mẹ sẽ quay trở về.”

“Nhưng một lát là bao nhiêu… mẹ cũng muốn rời xa con như bố đã làm sao?”