Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 50: Con Át Chủ Bài




Nhưng còn chưa bước chân ra khỏi cửa giam, một tên đàn em sống chung với Vương Hải vác trên người Nhất Chí Lâm và một tên khác đã bất tỉnh nhân sự hớt hải ngã xuống, tay bám víu lấy chân cậu. Vương Hải vội cúi người đỡ lấy đàn em dậy cất tiếng hỏi han: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tên đàn em trên khuôn mặt đều vết thâm tím như vừa bị ai đó đánh, hắn lắp bắp thở không ra hơi, nói không rõ thành tiếng.

“Đại ca… hộc hộc… đại ca…”

“Bình tĩnh, nói cho tao nghe có chuyện gì?”

Tên đàn em nuốt nước bọt, cố lấy hơi mà nói:

“Là bọn tay sai của Lã Tần Đường, bọn em và Lâm nhị ca đang vào nhà vệ sinh thì bị cả đám bọn chúng nhảy bổ vào úp sọt. Chúng còn nói sẽ không dừng lại cho đến khi đại ca chấp nhận lời đề nghị của Lã Tần Đường.”

Nghe xong, Vương Hải nhìn vào vết thương trên mặt và toàn thân của Nhất Chí Lâm, nhất thời không kìm nén được cơn thịnh nộ, vội vàng dùng tay không đấm nát tường, mảnh tường rơi từng mảnh in một hình tròn, bàn tay Vương Hải chảy từng giọt máu tươi.

“Con mẹ nó Lã Tần Đường, tao phải đi băm nát nó.”

Vương Hải kéo từng thân thể đang nằm dưới đất vào trong, Kang Ji Woo cũng ra phụ một tay. Sau khi lật lại chiếc giường và đặt đám đàn em nằm gọn, Vương Hải mới quay người rời đi.

Kang Ji Woo cũng định xung phong theo cậu nhưng Vương Hải đã ngăn anh ta lại.

“Không, anh hãy giúp tôi ở lại đây chăm sóc bọn họ, việc này tôi muốn chỉ mình tôi được giải quyết.”

“Vương Hải, lỡ như đây là một cái bẫy.”

Vương Hải mỉm cười.

“Không sao đâu, tôi còn từng mắc bẫy nhiều rồi, bọn chúng đã là gì. Hãy ở lại chăm sóc họ kẻo đám người của Lã Tần Đường tìm tới.”

Kang Ji Woo sau cùng cũng an tâm khi để cậu đi, với thân hình lực lưỡng thế này thì Vương Hải chắc sẽ ổn thôi.

Nói rồi cậu bước ra khỏi phòng, hít lấy một hơi thật sâu, xé một mảnh áo tù quấn lấy bàn tay đang bị thương.

Đã rất nhiều lần Vương Hải đã cố phớt lờ hắn, phớt lờ cái lời đề nghị vô nghĩa mà hắn đề ra. Vương Hải chỉ muốn yên ổn trong này 2 năm tù rồi tự do khỏi đây. Nhưng xem ra, giờ cậu đang thực sự muốn ra tù ngay bây giờ.

Đã động tới những đàn em trung thành của Vương Hải này thì xác định kẻ đó nên cầu nguyện cho ngày hôm nay đi.

Một lúc sau, Vương Hải đã đứng trước phòng tù nhân đặc biệt, thực sự nơi này quá ư là rộng rãi, cả mười người ở chung cũng còn thừa.

Có hai kẻ từ bên trong bước ra chầm chậm, một kẻ bước tới có ý muốn đưa cậu vào trong. Đi theo sự chỉ dẫn của hai tên đàn em hắn, Vương Hải đã bước vào trong sào huyệt của Lã Tần Đường.

Trước mặt cậu, Lã Tần Đường đang nâng tạ đơn với hai viên đá to bằng cái mâm, đám đàn em xung quanh hắn nhiều vô số kể đứng một cách trang nghiêm, một tên chỉ dẫn cho Vương Hải bước tới gần Lã Tần Đường, ghé sát vào tai hắn nói:

“Thưa đại ca, Vương Hải đến rồi.”

Lã Tần Đường dừng đẩy tạ rồi đặt lên kệ, hắn ngửa người ngồi dậy, cả thân hình chảy đầy mồ hôi bóng loáng, từng múi cơ khổng lồ xiết lại trông hắn như lực sĩ tráng kiện. Một tên đàn em mang khăn ra lau khắp cơ thể hắn.

Lã Tần Đường đứng dậy vươn vai người, hắn chưa tiếp chuyện với Vương Hải vội mà bình thản mặc áo. Thấy vậy, sự kiên nhẫn của Vương Hải đã đạt đến giới hạn:

“Mày đừng có làm trò nữa.”

Lã Tần Đường nhoẻn miệng cười, hắn hít một hơi thật sâu rồi sau đó quay người đối diện với cơn thịnh nộ của Vương Hải. Cậu ta nhanh như cắt lao tới định cho Lã Tần Đường ăn một cú nện nhưng phản xạ hắn cực kì nhạy bén đã kịp thời né tránh.

Vương Hải không dừng lại mà cứ tiếp tục vung nắm đấm mà Lã Tần Đường thì cứ né chứ không đáp trả.

Sau khi đã mải mê cợt nhả Vương Hải khiến cậu ta mất kiểm soát, Lã Tần Đường mới hạ chốt, nhấc cậu ta lên dễ dàng rồi vật cả thân thể cường tráng đó xuống đất, Vương Hải bị bầm dập mạnh khiến nội tạng trong người cậu đau đớn, Vương Hải khạc ra máu.

Bàn tay của Lã Tần Đường đang bám lấy vai cậu đã bị để ý, nó có một vết bớt khá to, làm gợi nhắc Vương Hải nhớ tới kí ức năm xưa sau cái chết của cha mẹ cậu. Vương Hải nhớ tới một người năm đó đã cứu cậu nhưng mãi cho tới tận bây giờ vẫn không thể nhớ nổi khuôn mặt vị ân nhân đó là ai.

Lã Tần Đường rời tay khỏi vai Vương Hải để cậu nằm im đấy, hắn sai gọi đàn em mang điếu thuốc ra châm lửa cho hắn hút. Sau khi nhả khói khỏi miệng, hắn lại tiếp tục đưa ra lời đề nghị trước đây.

“Đúng ba giờ chiều mai, chúng ta sẽ hẹn ở sân tập trung. Nếu mày không đến hoặc đến muộn dù chỉ một phút, thì đừng hòng sống yên ổn trong cái nhà tù này hai năm, kể cả là đám trẻ ranh của mày.”

Lã Tần Đường ra hiệu: “Lôi nó ra ngoài.”

Vương Hải bị dập cho tê tái cả người, không thể khựng dậy nên cả đám tay sai của Lã Tần Đường đã phải lôi cậu về hẳn phòng tù.

Chúng ném cậu vào trong, Kang Ji Woo thấy thân thể nằm gọn dưới đất liền chạy tới đỡ lấy, ngoảnh đầu lên nhìn bọn chúng với ánh mắt bắn ra viên đạn.

Kang đỡ lấy tấm thân to lớn vác lên giường, đặt cậu ngay ngắn nằm im.

Đám người của Lã Tần Đường thờ ơ đáp:

“Nhớ lấy, ngày mai đúng giờ chúng mày phải có mặt, không thì bọn tao sẽ đập gẫy chân chúng mày để khỏi phải đi nữa.”

“Lũ khốn, chúng mày…”

Kang định lao tới nhưng đành phải lui vì số lượng chúng khá đông. Anh chỉ ấm ức nghiền chặt bàn tay mình.

Sau khi chúng rời đi, Kang mới xem xét tình trạng của Vương Hải, anh đặt tay lên mũi cậu vẫn còn hơi thở. Vậy là ổn rồi!

Bỗng nhiên khuôn mặt Vương Hải trở nên tái nhợt, nhíu mày một cách khó chịu, cậu cứ lay qua lay lại không ngừng khiến Kang phải cố ngăn cậu ngã xuống giường.

“Hải, có chuyện gì vậy? Tỉnh dậy đi… Hải…”

Vương Hải chìm đắm trong giấc mơ của mình, phải nói giấc mơ này không thực sự hạnh phúc, cậu đang trải qua đêm định mệnh ấy một lần nữa.

Cậu thấy mình đang bị mắc kẹt bởi một khúc gỗ, mọi thứ xung quanh đang cháy rụi, vài tấm gỗ rơi xuống chặn mọi lối đi. Vương Hải nghe thấy tiếng ba mẹ mình ở phòng bên đang cầu cứu, còn cậu chỉ biết khóc vì mọi thứ xung quanh rất đáng sợ, lửa đang rất gần, mọi thứ nóng đến bức bối, khói nồng nặc làm cho Vương Hải sắp không còn hơi thở.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, Vương Hải không thể nhìn rõ mặt ông ta vì đen xì. Người đàn ông ấy vươn tay đỡ lấy cậu.

Vương Hải hốt hoảng tỉnh dậy thở hổn hển, khuôn mặt và lưng cậu lã chã mồ hôi ướt hết cả áo, đôi mắt cậu trợn tròn vì cơn ác mộng vừa rồi. Đã lâu rồi, từ lúc nào mà cậu không còn mơ thấy cơn ác mộng này. Nay tự dưng nó lại xuất hiện, Vương Hải lại nhớ tới vết bớt trên tay Lã Tần Đường.

Tại sao nhìn vào vết bớt trên tay hắn khiến cậu nhớ lại kí ức đau buồn đó.

Trước mặt Vương Hải, Nhất Chí Lâm và đám đàn em nhìn thấy đại ca mình tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhất Chí Lâm lay người Vương Hải.

“Đại ca, anh có sao không? Bọn chúng đánh anh có đau không? Để em cho bọn nó một trận.”

“Đừng lo cho tao, lo cho tụi mày trước đi.”

Vương Hải phất tay Chí Lâm ra, cậu nhấc chân xuống giường nhưng ngay bất ngờ cơn đau từ ngực ập tới khiến Vương Hải đau đớn bóp víu lấy.

“Đại ca, anh có sao không?”

“Tao không sao, tránh ra.”

“Không lo cho sức khỏe chính mình là không tốt đâu.”

Kang Ji Woo đứng tựa ở một bên mép tường khoanh tay, khuôn mặt trầm tư, điệu bộ hết sức bình thản.

“Tôi đã nghe bọn nó nói về thời gian ngày mai, có thật là cậu đã đồng ý hay không?”

Nghe vậy, Nhất Chí Lâm hí hửng hỏi Vương Hải:

“Thật hả đại ca, đám bọn chúng muốn khiêu chiến bên ta sao? Vậy đại ca có đồng ý không?”

Vương Hải không đáp chỉ gật đầu. Thấy vậy, Kang không khỏi bất ngờ.

“Sao cậu lại vội vàng như vậy? Ngày mai thì lấy đâu ra quân bây giờ, ít nhất cũng phải một tuần để tôi chiêu mộ thêm người chứ? Tôi đã nói với cậu là quân số của Lã Tần Đường là gần như bao phủ cả cái nhà tù này - là gần một trăm người đó cậu có biết không?”

“Anh không đi thì mặc xác anh, còn tụi mày nếu muốn chiến đấu với một trăm thằng thì theo tao không thì cứ ở trong này đến mai, tự tao sẽ giải quyết.”

Nhất Chí Lâm và đàn em ngay lập tức lắc đầu, từ chối trước câu nói của Vương Hải.

“Đại ca có chết bọn em nguyện chết theo. Đấu với một trăm thằng, dù có gãy tay dập chân em cũng không nề hà.”

Vương Hải trên môi nở nụ cười đắc ý, ánh mắt cậu nhìn sang Kang Ji Woo.

“Thế nào anh cảnh sát, ý anh thế nào?”

“Cậu có hoàn toàn chắc trăm phần trăm mình sẽ thắng không?”

“Điều này không thể nói trước được, nhưng mà không thử sao biết được. Nếu ta cứ tiếp tục sợ hãi mà không đứng dậy tìm một lối thoát thì ta vẫn sẽ mắc kẹt trong cái mê cung của sự sợ hãi đó.”

Kang bị thuyết phục trước lí trí và sự kiên cường của Vương Hải, anh chấp nhận tham gia.

“Đội hình bây giờ là sáu người.”

“Sáu? Ở đây chỉ có năm thôi! Còn ai nữa?” - Kang đếm từng người rốt cuộc cũng chỉ có năm.

“Con át chủ bài của tôi.”

“Át chủ bài?”

Vương Hải dẫn tất cả mọi người lên sân thượng, mới chỉ bước chân cầu thang cách cửa một khoảng khá gần, họ nghe thấy tiếng thụi tiếng bịch phát ra như thể ai đó đang đấm một thứ gì đó.

Vương Hải đi trước mở cánh cửa ra, bên trong là Đông Quân đang quấn khăn ở hai tay đấm liên tục vào bao cát phía trước. Dù mồ hôi có chảy ra như suối, hai bàn tay có chút rỉ máu cũng không thể khiến Đông Quân dừng lại.

Mọi người đều ngỡ ngàng trước dáng vẻ mới này của cậu ta. Không còn là Đông Quân của những ngày tháng trước, gầy gò và ốm yếu, giờ đây cậu ta như thay một cơ thể mới, to khỏe, mạnh mẽ và đầy sinh khí.

Đông Quân vẫn mải hăng say không biết có bao nhiêu cặp mắt đang dán vào mình. Chợt cậu ta dừng lại để nghỉ uống nước, lấy sức để tiếp tục.

Vương Hải ở đằng sau lên tiếng gọi:

“Giờ cũng biết mệt hả?”

“Anh Hải.” - Đông Quân húp một ngụm rồi trả lời.

Vương Hải giơ tay về phía trước Đông Quân nhìn mọi người:

“Xin giới thiệu, đây là con át chủ bài của tôi.”