Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 45: Đừng Đi




Trường Vĩ hắn không nói nửa lời, chỉ tặng cho cậu một ánh nhìn đầy mùi hiểm nguy, trực tiếp nhặt thanh sắt ở dưới đất lên đập vài cái ở tay, hắn rời chỗ ngồi mà hai chân nhún nhẩy khiêu khích tiến tới chỗ Đông Quân.

Đông Quân bấy giờ mới hiểu ra rằng Trường Vĩ bắt cóc Huyền Mỹ là để cô chứng kiến cậu bị bọn chúng nhẫn tâm chà đạp ngay trước mặt.

Cậu không đành lòng vội giãy dụa tay chân khiến đám đàn em Trường Vĩ càng giữ chặt cậu hơn.

Bước đi của hắn không dừng lại, Đông Quân vội gào thét trong bất lực.

“Dừng lại ngay… dừng lại… Trường Vĩ mày khốn khiếp…”

*Binh

“ĐÔNG QUÂN.” – Huyền Mỹ hét lên.

Tiếng gậy xúc tác với da thịt vang lên, máu từ trong miệng văng ra ngoài, bên má trái của Đông Quân bắt đầu lây lan sưng tím. Giờ cơ thể cậu đã mềm nhũn không còn thấy cựa quậy.

Một bên Huyền Mỹ ra sức buông lời sỉ nhục Trường Vĩ và đồng bọn hắn, còn một bên chỉ có một kẻ đang thích thú trước những hành động dơ bẩn mà mình đã làm.

Trường Vĩ ngồi xổm xuống, tay còn lại hắn dựng tóc Đông Quân lên để chiêm ngưỡng khuôn mặt do thành quả của hắn tạo ra. Đông Quân cố gượng mình thốt ra giọng nói yếu ớt:

“Mày hài lòng chứ? Giờ thì để cô ấy ra khỏi đây rồi mày muốn làm gì tao thì làm.”

“Chưa hết đâu.” – Trường Vĩ trả lời.

“Cái gì? Mày nói cái gì?”

“Mày tưởng tao phí thời gian bắt nó tới đây chỉ để thả về dễ dàng vậy hả? Không, không… Tao muốn mày phải chứng kiến cảnh này.”

Nói rồi hắn búng tay ra hiệu cho đám đàn em, bọn chúng như hiểu ý bắt đầu trên khuôn mặt những nụ cười đầy sự biến thái, một tá cặp mắt bắt đầu hướng sự chú ý lên thân thể của Huyền Mỹ.

Huyền Mỹ cảm thấy hoảng sợ liền lùi dịch người về sau. Đông Quân trợn mắt liền hô gào thảm thiết:

“Dừng lại, tất cả chúng mày dừng lại.” – Rồi quay sang nhìn Trường Vĩ.

“Trường Vĩ, Trường Vĩ, tao xin mày… tao van mày… đừng để bọn chúng đụng đến cô ấy… mày muốn tao làm gì cho mày cũng được… kể cả làm trâu làm bò suốt đời tao cũng cam lòng… làm ơn thả cô ấy ra.”

Thấy Trường Vĩ không hề có động thái gì, Đông Quân liền quay sang phía bọn chúng hét lớn:

“Lũ chúng mày thích đi ngồi tù chung thân hả? Xâm hại t.ình d.ục với người chưa 18 tuổi thì chúng mày xác định ăn cơm tù cả đời đi.”

Qủa thực đã có hiệu quả. Bọn chúng ai nấy đều khựng lại không dám nhúc nhích thêm nữa, Đông Quân thấy cách này đã thành công liền mới thả lỏng người gục đầu xuống.

Nhưng rồi xuất hiện trong đám bọn chúng một kẻ tự dưng phá lên cười khiến Đông Quân lại ngẩng đầu dồn sự chú ý vào hắn, rồi hai ba bốn… tên lại cười theo hắn làm cho cậu cảm thấy ngờ nghệch khó hiểu.

Bộ bọn chúng chấp nhận đi tù thật sao?

“Nghe thằng ngu này nói gì chưa kìa? Chúng ta mà phải đi tù đó… haha…” – Bọn chúng vừa cười vừa trêu chọc cậu.

Trường Vĩ khi này mới tiết lộ sự thật khiến khuôn mặt Đông Quân bỗng chốc bần thần.



“Chưa đủ 18 hả? Không có bằng chứng định vu khống bọn tao à? Mày với con nhỏ này thử hỏi ai tin. Có khi chính mày mới phải là thằng đi tù vì tội vu khống cho tao. Khì khì…”

“Mày… thằng khốn…”

“Suỵt! Im lặng nào, để tao còn chiêm ngưỡng tiết mục thú vị.”

Từng người một tiến gần đến Huyền Mỹ, vài ba tên đã kéo thắt lưng quần ra, Huyền Mỹ kinh hãi ra mặt vừa dịch lùi về sau vừa nói:

“Các người có còn là con người không vậy hả? Tránh xa tôi ra!”

Bọn chúng liếm mép cười, tên đi đầu đã cởi sẵn áo trên người vội cúi mình nhòm nhó khuôn mặt Huyền Mỹ rồi đến liếc dọc cơ thể từ trên xuống.

Bàn tay hắn vuốt ve mặt cô càng làm cho sự ghê tởm trong người Huyền Mỹ càng bùng phát, cô quay mặt cự tuyệt bàn tay hắn.

“Cái tính ngang ngược của em… Anh thích!”

Bất thình lình hắn bóp cằm Huyền Mỹ rồi tuyệt nhiên chà đạp lên đôi môi không thương tiếc. Hắn luồn lưỡi của mình vào khoang miệng cô khiến Huyền Mỹ một phen chấn động, cô dùng răng cắn chặt lưỡi hắn.

Cơn đau ập tới bất ngờ làm hắn phải buông cô ra, trong miệng đã chảy ra máu làm đám phía sau chạy lại hỏi han, nhưng lúc này trong ánh nhìn hắn mang theo cơn lửa giận.

Hắn trừng mắt nhìn Huyền Mỹ rồi xông tới giáng cú tát xuống bên má cô.

Đông Quân bị khống chế chỉ có thể giãy dụa và la hét, cậu không thể thoát ra khỏi sức lực của hai gã đàn ông trưởng thành.

Ngay trước mắt cậu, Huyền Mỹ đang bị bọn chúng khống chế, một tên đè lên người cô mặc cho cô có van xin van nài chúng.

Tên yêu râu xanh cởi từng nút khuy áo trên người Huyền Mỹ, cô bé tội nghiệp không thể chống cự lại vì hai tay đang bị trói ở đằng sau.

Cả khu nhà hoang bỗng chốc oang oang tiếng la hét hòa lẫn với tiếng cười cợt đến chói tai. Khu nhà này cách âm khá tốt nên tuyệt nhiên bên ngoài có ai đi qua cũng chẳng thể nghe thấy trừ khi họ ghé sát tai vào.

Huyền Mỹ nước mắt lã chã rơi xuống đất chỉ biết ngoảnh mặt sang bên mếu máo. Tên yêu râu xanh đè lên người cô được tận mắt chiêm ngưỡng thân thể nũ sinh với chiếc áo lót che đi phần nhạy cảm.

Tên nào tên nấy còn lại giờ trên người chỉ còn mỗi chiếc quần sịp. Bọn chúng định thay phiên nhau giở trò đồi bại với Huyền Mỹ.

Tên yêu râu xanh cúi người xuống vùng cổ Huyền Mỹ tạo ra những dấu hôn, tay hắn xoa nắn bầu ngực cô.

Trường Vĩ đang thích thú chứng kiến màn ái muội dơ bẩn của đàn em, hắn cảm thấy có gì đó im lặng đến lạ thường, quay ra thấy Đông Quân cúi đầu xuống không chút ngọ nguậy như ban nãy, hắn cảm thấy thất vọng vội giật tóc cậu lên chỉ thấy khuôn mặt Đông Quân không còn tỉnh táo, gần như suy sụp.

Hắn vội nói cái giọng mỉa mai:

“Dậy đi, tao muốn mày phải chứng kiến đến hết.”

Thấy Đông Quân chưa có động tĩnh, Trường Vĩ bực tức vội dùng tay định tát vào má cậu, tay chưa kịp chạm tới da thịt thì Đông Quân ngay lập tức bừng tỉnh, dùng răng ngoạm chặt lấy tay Trường Vĩ đến mức rỉ máu. Hắn liền hô gào đau đớn.

Đám cấp dưới hắn đang khống chế Đông Quân liền buông lỏng cánh tay cậu để giúp đại ca chúng. Khi cánh tay được giải phóng cũng là lúc Đông Quân dùng hết sức bình sinh thụi cho hai tên đàn em hắn vào ngay phần hiểm, bọn chúng chẳng thể làm gì ngoài việc ôm lấy thằng nhỏ đang đau điếng.

Những kẻ đang bâu xung quanh Huyền Mỹ bị tiếng ồn làm lay động sự chú ý, hàng tá con mắt đang nhìn đại ca chúng và hai tên đang nằm dưới đất. Bên cạnh Trường Vĩ, Đông Quân cầm trên tay chiếc điện thoại đang giơ lên trước mặt. Bọn chúng biết cậu ta đang định làm gì, lập tức mặc lại quần áo, tên nào tên nấy cuống cuồng tranh nhau quần áo đang chồng chất lên nhau.



Chỉ còn lại Huyền Mỹ, cô chỉ vội lấy áo che cơ thê, nước mắt nước mũi lấm tấm trên mặt vội lau đi.

Đông Quân với điện thoại trên tay, ra lệnh:

“Một là cút ra khỏi đây, còn hai là từng thằng một đều đi tù. Chọn đi.”

Nhìn thấy đại ca của mình nằm dưới đất, chúng biết không thể làm bậy liền từng người một chạy thục mạng khỏi đây, vài kẻ chưa mặc kịp quần áo chỉ vội cầm lên rồi rời khỏi tránh ống kính điện thoại.

Khi xung quanh khu nhà đã vắng tanh người, Đông Quân mới ném chiếc điện thoại xuống đất, vội chạy tới cởi trói cho Huyền Mỹ.

Hai bàn tay được tự do, Huyền Mỹ quàng tay sau gáy Đông Quân mà khóc lớn.

“Đông Quân… hức hức… bọn chúng… hức hức… tôi sợ quá…”

“Không sao, bọn chúng đi hết rồi, không ai làm hại cậu đâu.” - Cậu cố gắng an ủi.

Cả hai ôm chầm lấy nhau mà không hề biết Trường Vĩ đằng sau đã đứng dậy từ lúc nào, hắn nổi cơn thịnh nộ cầm cây gậy trên tay trực tiếp lao tới.

Huyền Mỹ nhìn ở sau phía Đông Quân thấy hắn chuẩn bị vung gậy, cô vội đẩy người con trai ra, hứng trọn cú vung gậy của Trường Vĩ vào thái dương.

Đông Quân bất ngờ nhoài người dưới đất, cậu quay đầu lại thì đã phải trợn tròn mắt chứng kiến cảnh tưởng trước mặt.

Huyền Mỹ nằm bất động ở dưới đất, cô cố gắng nhìn hình ảnh Đông Quân lần cuối trước khi đôi mắt khép lại. Cô thấy Đông Quân há miệng như gào lên nhưng không thể nghe thấy.

Trường Vĩ cũng sửng sốt, mục tiêu của hắn là Đông Quân chứ không phải cô, không ngờ Huyền Mỹ sẵn sàng chịu trận thay cho cậu.

Đông Quân đứng phắt dậy nhào bổ lên người Trường Vĩ vung quyền đập túi bụi vào mặt hắn.

Trường Vĩ có chống trả dùng gậy đập mạnh vào người Đông Quân nhưng có vẻ cậu ta đang cố chịu cơn đau, vì giờ đây chẳng còn thứ gì khiến Đông Quân đau đớn nữa.

Hắn nhìn thấy đôi mắt cậu ta nhuốm chàm sự điên cuồng, khác hẳn với đôi mắt sợ hãi trước đây.

Trường Vĩ bị đè dưới đất, Đông Quân không ngừng động tay, vừa đánh cậu vừa la hét như muốn xé hết nội tạng trong tâm can ra.

Không dừng lại, Đông Quân chiếm lấy cây gậy trên tay Trường Vĩ tiếp tục giã lên mặt hắn cho đến khi khuôn mặt lấm lép máu tươi, hai con mắt sưng lên không thể mở to để nhìn.

Cuối cùng cơn thịnh nộ đã hạ, Đông Quân ném cây gậy ra xa, rời khỏi người hắn rồi đến gần người con gái đang nằm bất động phía trước.

Cậu nhìn vào phần thái dương của cô đã rỉ máu mà trong lòng đau xót không thôi.

Hai tay cậu nhẹ nhàng nâng đỡ Huyền Mỹ đặt lên đùi mình, đặt trán mình vào trán cô mà nước mắt không khỏi rơi xuống.

“Huyền Mỹ, tỉnh lại đi, xin cậu hãy tỉnh lại… Đừng rời bỏ tôi… tôi không thể sống thiếu cậu… cậu phải mở mắt ra để biết được rằng tôi yêu cậu đến nhường nào. Nếu cậu đi rồi thì tôi còn sống làm gì cơ chứ? Tôi sẽ lại trở về cái sự cô đơn trước đây của mình… tôi không muốn thế… làm ơn hãy mở mắt ra nhìn tôi đi…”



“Phạm nhân: Hứa Đông Quân - 16 tuổi - tuyên cáo phạt tại trại cải tạo thanh thiếu niên 3 năm - tội cố ý giết người.”

Trường Vĩ - Sau lần đó hắn ta đã trút hơi thở cuối.