Sát Thủ Quy Ẩn

Chương 47: Quyết định bỏ trốn




"Ặc, ha hả... Mẹ hai, mẹ muốn nói chuyện gì với con... Ha hả... Chuyện này..."

Mắt thấy người phụ nữ ngồi xuống bên giường, trái tim Nhã Hàm đập nhanh đến tột cùng, Gia Minh chỉ ôm bắp đùi nàng, cũng không cảm nhận được trái tim nàng đang đập thình thịch như đánh trống. Sau đó, nữ nhân đang chột dạ này vô ý thức nhích vào phía trong giường, bắp đùi đặt chéo từ cổ tới nách Gia Minh, đè hắn xuống bên dưới.

Nữ nhân ngu xuẩn này... Cổ, ngực bị bắp đùi nặng nề đè lên, hoàn cảnh vốn có thể nói là rất hương diễm song trong chốc lát Gia Minh chỉ cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, hắn rèn luyện không tồi, nhưng không có nghĩa là có thể rèn luyện cổ mình cứng rắn được như sắt thép, lập tức cảm thấy khó thở.

Mặt khác, người phụ nữ bên giường nói chuyện:

"Nhã Hàm, chúng ta biết con không thích Văn Lý, nhưng cha con đã quyết định, con cũng đừng làm ông ấy tức giận nữa, mẹ hai biết con không muốn nghe những điều này, con trước tiên đừng nổi giận..."

"Ặc, ha hả, không nổi giận, không nổi giận..."

Nhã Hàm nào biết được trạng thái của Gia Minh lúc này, thân thể chỉ từ từ nhích vào bên trong, muốn đẩy cả thân thể Gia Minh đang bị kẹp giữa hai chân của mình vào phía trong.

Gia Minh giãy dụa mấy lần mà không được kết quả gì, cánh tay đang ôm bắp đùi nàng liền đẩy mạnh lên phía trên, trực tiếp mò tới cái mông đẫy đà mà co giãn của nữ nhân kia. Thân thể Nhã Hàm căng thẳng, bắp đùi lại vô ý thức đè mạnh lên cổ Gia Minh, sau đó, Gia Minh cũng không chút khách khí nắm chặt tay lại.

"A..."

"Ồ, Nhã Hàm, con sao vậy?"

"Ha hả, không có gì, mẹ hai, mẹ nói tiếp..."

Trước đây khi nhắc đến Lưu Văn Lý chắc chắn Nhã Hàm sẽ nổi giận, hôm nay thấy thái độ của nàng như vậy, mẹ hai kia nghĩ thầm quá nửa là bị giam một hai ngày, con bé này đã cam chịu, vì vậy không hề đa nghi nữa, tiếp tục nói:

"Cha con cũng biết như vậy là không công bằng với con, nhưng mặc dù thời buổi này luôn đề xướng nam nữ tự do yêu đương, kết hôn, song làm được như vậy lại có mấy đôi. Con từ nước ngoài trở về, không chấp nhận được việc kết hôm xong mới bồi dưỡng tình cảm, nhưng từ từ rồi cũng thành quen..."

Trong chăn, bị Gia Minh nắm như vậy, thân thể Nhã Hàm bắt đầu từ từ co lại như một con tôm, bàn tay đưa xuống dưới, một cái bảo vệ mông mình, một cái nắm lấy một nắm tóc của Gia Minh giật mấy cái để cảnh cáo, bắp đùi và bắp chân cũng phối hợp kẹp Gia Minh chặt hơn để không cho hắn tiếp tục lộn xộn. Gia Minh tách ngón tay nàng ra, đẩy hai chân trần của nàng, muốn nàng buông ra.

Soạt soạt soạt soạt, trong chăn, một cuộc chiến với quy mô nhỏ mà kịch liệt xảy ra, mà ở bên giường, người phụ nữ kia vẫn tiếp tục nói.

"Cha con cảm thấy ông ấy cũng hơi không công bằng với con, vì vậy, trước kia con thích một chiếc xe thể thao, lần đó con nói muốn tự mình kiếm tiền để mua, lần này cha con quyết định mua nó cho con, tính tình con cố chấp, nhưng dù sao đó cũng là tấm lòng của cha con, con cứ nhận lấy đi. Còn nữa, hộp đồ trang sức trước đây mẹ con để lại, vốn cha con để tại chỗ mẹ hai, hiện giờ cũng có thể cho con làm đồ cưới, con xem hiện giờ lấy cho con hay là để tới ngày mai... Ha hả, đây chính là minh chứng cho tình yêu của cha và mẹ con, mỗi lần mẹ hai nhìn thấy cũng đều rất hâm mộ..."

“A, ha hả... Ngày mai đi... Hơn nữa... Mẹ hai... Nếu như không còn chuyện gì... A, ha hả..."

"Nhã Hàm, con sao vậy?"

"Ha hả, không có chuyện gì..."

"Tại sao chăn lại rung mạnh như vậy?"

"A, ồ, xấu hổ quá, mẹ hai, gần đây con bị bệnh nấm chân... Rất ngứa..."

Trong chăn, cuộc chiến giữa hai người đã đến hồi gay cấn, đôi chân Nhã Hàm trực tiếp kẹp lấy Gia Minh, thực sự giống như muốn kẹp đứt người hắn, Gia Minh cũng không dám giãy dụa quá mạnh, mỗi lần động đậy lại bị Nhã Hàm bứt rơi vài sợi tóc, vô cùng đau đớn, sau đó hắn vô ý thức đẩy người lên phía trên.



Hai người đồng thời cảm nhận được lông mềm như nhung...

Sau đó... Thế giới yên tĩnh lại...

Nhã Hàm cảm thấy lông mềm như nhung, đương nhiên là cảm nhận được tóc của Gia Minh, về phần Gia Minh, chính là...

Gia Minh lập tức cứng người lại, mà Nhã Hàm cũng giống như đột nhiên mất hết sức lực. Sau một lát, trong chăn truyền ra giọng nói khó xử của Nhã Hàm:

"Ặc, ha hả... tốt rồi... không ngứa nữa..."

Sau đó lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn nho nhỏ của mẹ hai, dường như trong lúc vô tình đã ngồi lên thứ gì đó, tiếp theo đó, ti vi được mở lên.

"A, đau quá... Thật thoải mái... Chủ nhân... Tha mạng..."

Lúc trước Nhã Hàm đã tắt ti vi nhưng vẫn chưa tắt đầu VCD, lúc này ti vi đột nhiên bị bật lên, cảnh tượng bốc lửa lập tức xuất hiện. Trong chớp mắt, trừ tiếng rên rỉ cùng cảnh dâm loạn trong ti vi, không khí trong phòng dường như cũng đọng lại.

Một lát sau, hai nữ nhân quay lại nhìn nhau, mẹ hai kia quơ điều khiển TV lên, cười xấu hổ:

"Ặc, ha hả... Chuyện này... Ồ... thực ra xem cũng không sao... không sao..."

"Ặc, đúng vậy... Không sao, ha hả..."

Lúc này khuôn mặt Lưu Văn Lý cũng không xuất hiện trên ti vi, mẹ hai cũng chỉ cho rằng đó là bộ phim khiêu dâm bình thường, lại cầm điều khiển tắt ti vi đi, nàng muốn tỏ ra thân mật, vì vậy lại bò lên giường, vươn tay vỗ lên chăn.

"Ha hả, chuyện đó... Nhã Hàm này... Ồ, đây là cái gì..."

"Vù" một tiếng, một bóng đen lao ra từ trong chăn lông, người phụ nữ kia còn chưa kịp lên tiếng đã bị đánh mạnh vào sau gáy, sau đó ngất xỉu ở trên giường.

Một lát sau, xác định người phụ nữ này đã hôn mê, Nhã Hàm đá mạnh về phía Gia Minh, trong lúc Gia Minh rơi xuống cũng hung hăng đá vào mông nàng.

"Tại sao em có thể làm như vậy..."

"Nữ nhân ngu xuẩn chị rốt cuộc muốn thế nào..."

Hai người đồng thời gầm nhỏ, lần này, giọng nói của Trương Nhã hàm còn mơ hồ mang theo tiếng nức nở:

"Chị... Chị xem em như bạn bè, tưởng rằng chẳng qua em cũng chỉ hơi háo sắc, tại sao em có thể làm ra chuyện vừa rồi..."

Nàng uất ức, Gia Minh cũng không yếu thế chút nào:

"Vừa rồi em có làm gì sao? Em còn muốn hỏi chị, em khổ cực chạy đến cứu chị chứ không phải để chị giết chết!"

"Chị muốn giết em lúc nào!"

"Chị có biết vừa rồi bắp đùi chị kẹp cổ em rất chặt hay không!"



"Chị chỉ muốn đẩy em vào bên trong một chút!"

"Vào trong một chút!"

Gia Minh tàn bạo đá lên đùi nàng, sau đó cũng bị Nhã Hàm không chút yếu thế đá bay lại,

"Chị cho rằng em chỉ muốn nhìn đôi chân gợi cảm của chị sao, hai thứ đó thiếu chút nữa đã vắt em thành bánh quai chèo!"

"Nhưng em cũng không nên như vậy..."

"Vậy em phải làm thế nào? Đường đường chính chính bò dậy phát thông điệp sao? Em đã cảnh cáo chị nhưng chị vẫn làm mạnh hơn!"

"Em đâu có cảnh cáo!"

"Em đưa tay lên phía trên, chính là cảnh cáo nếu chị lại kẹp chặt em sẽ nắm!"

"Đó là em ăn đậu hũ của chị, chị đương nhiên phải kẹp chặt!"

"Chị muốn mưu sát em, em đương nhiên phải nắm chị!"

Gia Minh cũng không quá quan tâm đến thân thể của nữ nhân. lúc này đương nhiên không có chút đau lòng nào, hai người nằm trên giường không chút yếu thế trừng mắt nhìn nhau, một lát sau lại đá về phía đối phương một cước rồi mới xem như bình tĩnh trở lại:

"Bây giờ làm gì với bà ấy..."

Nhìn người phụ nữ thành thục mặc áo lót gợi cảm trước mặt, Nhã Hàm nhìn Gia Minh, dùng chăn đắp cho nàng. Gia Minh lắc đầu:

"Liên quan gì đến em!"

"Nhưng nếu như bà ấy không đi ra, sẽ có người lập tức tiến vào."

Nhã Hàm buồn bã nói:

"Còn cả cuộn băng hình kia nữa, bên ngoài căn bản không có đồ để mở, trong nhà thường xem chiếu bóng, phải đổi lại thành đầu quay phim nhựa mới xem được."

"Nói đùa gì vậy, nhà chị tại sao lại có thể lạc hậu như vậy?"

"Mấy lão gì kia thích cảm nhận điện ảnh rõ nét nhất, thường xuyên ở ngoài sân chiếu phim, chị có thể làm gì được!"

"Không thể làm gì khác..."

Nhã Hàm suy nghĩ một lúc lâu rồi mới ngơ ngác nhìn Gia Minh,

"Bây giờ chúng ta chỉ có thể bỏ trốn..