Một giọng nói trong trẻo mang thêm chút tà mị vang lên: "Đứng dậy đi!" Cùng với tiếng nói đó là một thân ảnh mặc y phục đỏ đáp xuống cạnh Lan Nhược cùng Hàn Nghiên.
Liên Thận cùng người của Tiên Các nhìn thân ảnh kia đến xuất thần. Hai mắt Liên Thận từ không thể tin đến đỏ ngầu tức giận. Thật không ngờ, thật không ngờ, người mà ông ta nhận làm nghĩa nữ, người mà ông ta dốc lòng bồi dưỡng lại chính là Các chủ của Quỷ Các: "Lãnh Cơ Uyển, ngươi dám phản bội ta?"
"Sai rồi, ta chưa từng theo ông, sao lại có thể nói là phản bội ông?" Kha Nguyệt nhếch khóe môi nói.
"Ngươi đã nhận ta làm nghĩa phụ, ngươi không thấy mình bất nhân bất nghĩa sao?" Liên Thận nghiến răng nói. Người Tiên Các lúc này mới hoàn hồn, ra sức mắng Kha Nguyệt.
Nghe những lời chửi mắng này, Kha Nguyệt vẫn thản nhiên như không, hướng Liên Thận phía trên nói: "Liên Thận, ta đã từng nhận lời làm nghĩa nữ của ông chưa?"
Câu hỏi này của Kha Nguyệt nói ra khiến những người đang mắng chửi cô cùng lúc yên lặng, đồng loạt nhìn lên Liên Thận. Liên Thận cũng bị câu hỏi này làm cho khó mở lời, xong như nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta nói: "Lần trước ta hỏi ngươi nghĩ xong xuôi chưa? Ngươi lại trả lời rất muốn làm nghĩa nữ của ta, vậy không phải ngươi đồng ý rồi sao?"
"Haha, Liên Thận, suy nghĩ của ông thật tốt đó. Ta chỉ nói rất muốn, chứ ta có nói rằng ta đồng ý nhận ông làm nghĩa phụ hay sao?" Kha Nguyệt cười đến xinh đẹp nhìn về phía Liên Thận. Thật ra nụ cười này của cô rất đẹp, nhưng lại kết hợp cùng với đôi mắt đen láy không chút ý cười kia. Làm cho cả người Kha Nguyệt toát ra lãnh ỹ khiến người khác không dám thở mạnh.
"Vậy lúc nãy ngươi nhận quỳ lạy của người trong Các, thì ngươi tính sao?" Liên Thận trừng mắt nhìn Kha Nguyệt, như muốn bằm vằm cô ra thành trăm mảnh mới hả được cơn giận trong lòng ông ta.
"Ta thấy họ quỳ xuống gọi tên ta, nên ta động lòng thương bảo họ đứng lên mà thôi. Liên Thận, ngay từ đầu ta cũng chưa bao giờ nhận ông làm nghĩa phụ. Chỉ là do ông hiểu nhầm hết lần này đến lần khác mà thôi." Kha Nguyệt cười nói.
"Hahaha, Lãnh Cơ Uyển, ngươi được lắm, được lắm. Ta cùng ngươi xưa nay chưa từng gặp mặt, vậy mà hôm nay ngươi lại dám lừa ta, muốn hủy diệt Tiên Các của ta sao? Hahaha, lên." Hắn cười vang một tiếng rồi ra lệnh cho mọi người xông lên đánh người của Quỷ Các cùng Thiên Điện. Tống Hàm lúc này cũng đã ngồi dậy, ánh mắt của hắn nhìn Kha Nguyệt cũng là tràn ngập oán khí.
Lúc này Kha Nguyệt liền để Tiểu Ngọc đưa mọi người trong Ngọc Thạch Ấn ra bên ngoài. Bỗng dưng trên trời xuất hiện thêm nhiều người khiến người trong Tiên Các cả kinh. Phong Cẩn bên trên nhìn Liên Thận nói: "Liên Thận, ngày tàn của ngươi đến rồi!" Sau đó ông cùng mấy người Mộ Dung Tùng Lân và Ngọc Yên gia nhập cuộc chiến bên dưới. Liên Thận thấy người đến là Phong Cẩn thì bất ngờ không thôi, lại cử một vị trưởng lão đến đấu với Phong Cẩn.
Được hai khắc, người của Tiên Các đã ngã xuống hơn phân nửa, còn người của Quỷ Các cùng Thiên Điện chỉ có chút thương tích. Nhưng họ lại có đan dược hộ thân, bị thương xong uống đan dược đó vào sẽ cầm máu, vết thương cũng không đau nhức nhiều nữa. Người ở trên tế đàn cũng đã gia nhập trận đấu bên dưới. Kha Nguyệt nhìn Trạch Dương nháy mắt nói: "Đại ca ca, huynh làm rất tốt nha!"
Trạch Dương cười cười, nhớ lại hôm Kha Nguyệt đến gặp hắn ở đại lao: "Trong chiếc nhẫn này, còn có cả đan dược hồi phục linh lực Hồi phục đan cùng Bích Hảo đan. Bích Hảo đan này là một loại đan dược khiến cho mọi người không chịu ảnh hưởng bởi chú thuật của Tống Hàm. Còn Hồi phục đan cũng huyễn lực sẽ giúp mọi người hồi phục lại linh lực và huyễn lực đã bị Tiên Các phong ấn. Trước ngày đại tế, chắc chắn mọi người sẽ được tập trung ăn uống một bữa cuối cùng, lúc đó ta cần huynh nói cho những người trong đại lao biết về hai viên đan dược này của ta. Đương nhiên, cần phải chú ý người của Tiên Các, vì vậy, đây là mê hồn hương. Chỉ cần đưa chúng đến gần mấy tên canh giữ, sẽ khiến cho bọn họ lâm vào mê chướng mà ta tạo ra trong vòng một canh giờ. Chúng sẽ nghĩ rằng mọi người vẫn ăn uống mà không biết mọi người bên ngoài làm gì. Nhân cơ hội này, huynh hãy nói cho mọi người biết kế hoạch của ta, họ hận Tiên Các như vậy sẽ giúp chúng ta diễn màn kịch này." Kha Nguyệt chính là nghe Tống Hàm nói tù binh của Tiên Các trước khi chết sẽ được quây quần, ăn chung một bữa ăn cuối cùng, Kha Nguyệt thấy đây là thời cơ tốt. Nếu không tận dụng thời cơ này, để nó qua đi sẽ rất uổng phí. . Truyện Sắc
Vì vậy, Trạch Dương theo lời của Kha Nguyệt làm. Quả nhiên mọi người sau khi biết được chuyện này đều rất hưng phấn. Vì để bảo đảm lời nói của mình là đúng sự thật, Trạch Dương tình nguyện uống Hồi phục đan trước. Quả nhiên linh lực bị Tiên Các phong ấn nhanh chóng hồi phục. Những người bị nhốt ở đây thấy vậy cũng ngay lập tức uống đan dược. Sau khi hết một canh giờ, họ lại giả vờ mang theo dáng ve rủ rũ, trong tay áo mỗi người còn có thêm Bích Hảo đan. Đến sáng hôm nay, mọi người nhân cơ hội không có người đi qua liền uống Bích Hảo đan, khi bị đưa lên tế đàn, vì linh lực đã lấy lại được nên rất nhanh cởi bỏ được dây trói. Cộng thêm Bích Hảo đan nên bọn họ không bị ảnh hưởng bới chú thuật của Tống Hàm, liền phát ra chưởng đánh Tống Hàm bay ra xa như vậy.
Liên Thận đương nhiên không ngốc, chuyện đến nước này mà ông ta còn không nghĩ ra ai đã giúp mấy người trong đại lao thì thật uổng công ông ta sống trên đời mấy chục năm nay. Hai mắt ông ta nheo lại, âm thầm ra lệnh cho mấy người trưởng lão đằng sau.
Mấy vị trưởng lão cùng Tống Hàm đằng sau nhận được lệnh của Liên Thận, hai tay bắt đầu ngưng tụ linh lực. Tử Đằng nhìn thấy ám hiệu của Liên Thận, cùng với nhìn mấy người mang danh trưởng lão ngưng tụ linh lực. Đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo, phóng thích uy áp của bản thân ra. Một chưởng đánh hết mấy người họ bay ra chỗ khác. Liên Thận cùng Tống Hàm lại được một phen chấn động. Người bên dưới đang đánh nhau cũng vì động tĩnh bên trên mà dừng tay. Họ chỉ thấy mấy vị trưởng lão đằng sau Các chủ bỗng nhiên bay sang hai bên, đập trúng vào tòa lâu gần đó, đã mất mạng. Theo sát đó là vị trưởng lão đấu với Phong Cẩn cũng bay theo hướng đó, chết không nhắm mắt.
Còn người của Thiên Điện sau khi thấy uy áp quen thuộc phóng thích ra liền quỳ rạp xuống đất: "Tham kiến chủ thượng!"
Liên Thận nghe người Thiên Điện hô vang, ngay lập tức quay người lại, liếc nhìn một vòng quanh những người đang ở đây. Cái gì chủ thượng? Điện chủ Thiên Điện cũng ở trong Tiên Các sao? Thạch Tu thấy Tử Đằng vẫn chưa ra mặt, liếc hắn một cái nói: "Các chủ à, ta nói huynh, huynh mau xuống đây đi. Đứng trên đó lâu không sợ bị ngộp chết sao?" Nghe lời này của Thạch Tu, Kha Nguyệt liền phì cười.
Tử Đằng cũng cười cười, nhún người một cái, hướng chỗ Kha Nguyệt đang đứng mà đáp xuống: "Nàng thấy phu quân của nàng có mạnh mẽ hay không?" Khi hắn đáp xuống cạnh Kha Nguyệt trên người y phục đã là màu đen, bộ y phục trắng kia cũng đã bị hắn xé rách từ lúc nào, gian tà nhìn Kha Nguyệt nói. Kha Nguyệt nghe Tử Đằng tự luyến vậy cũng rất phối hợp cười đáp lại: "Chàng rất bá khí!".
Liên Thận thấy người bay xuống là Tư Hòa thì tức giận đến suýt ngất. Thì ra, thì ra từ lâu như vậy hắn đã bị theo dõi, nội gián cũng ở trong đây. Một người là thánh tử, một người là thánh nữ, hahaha. Sau đó mắt ông ta vằn lên, âm lãnh nói: "Giỏi, giỏi lắm. Dù có chết, ta cũng muốn các ngươi phải bồi táng theo ta." Sau đó ông hai tay kết ấn, trước khi đọc chú thuật còn hướng Kha Nguyệt nói: "Ngươi đừng tưởng ngươi hòa hơi thở của ngươi vào Cẩm Tín Thạch là đã ổn thỏa. Vì chỉ cần ta triệu hồi, Cẩm Tín Thạch sẽ ngay lập tức trở về tay ta." Nói xong, ông ta phóng linh lực của mình ra, vừa phóng linh lực vừa cười.
Kha Nguyệt nhìn ông ta làm vậy cũng mỉm cười, nhưng không nói gì, rất tự nhiên dựa vào Tử Đằng nhìn ông ta diễn trò bên trên. Điều Liên Thận không ngờ đến là, khi linh lực của ông ta sắp cạn kiệt, người bên dưới vẫn không mảy may thương tổn. Sau cùng vì không chống đỡ nổi nữa, liền ngã xuống đất, may mà Tống Hàm đỡ được ông ta.
Kha Nguyệt thấy vậy thì cưới nói: "Quên nói cho ông biết, Cẩm Tín Thạch đã bị ta thu phục. Còn viên đá trong kia, chính là của vị hôn phu của ta nha. Viên đá đó sẽ không nghe lời ông đâu." Tống Hàm nhìn Kha Nguyệt và Tử Đằng, giọng nói thập phần tức giận: "Các ngươi lại dám dùng thủ đoạn bì ổi như vậy!"
"Liên Thận, Tống Hàm, ta vì sao không thể dùng, các ngươi cũng dùng rất tốt mà, không phải sao, ta chỉ là bắt chước các ngươi. Thế nào? Được nếm trải tư vị của chính cái các ngươi dùng để hại người. Có vui hay không?" Kha Nguyệt lạnh nhạt nhìn hai người bên kia nói.
Người của Tiên Các lúc này cũng đã bị giết hết. Dù rằng họ bị tẩy não, nhưng bản chất vẫn là người xấu xa, chết không đáng tiếc. Nghe thấy thông báo rằng có người của Tiên Các chạy mất, Kha Nguyệt cũng không lo lắng. Dù sao tứ phía cô đã sắp xếp ổn thỏa, không ai có thể thoát được. Lúc này, người bị Tiên Các nhốt trong đại lao cũng hướng Kha Nguyệt cùng Tử Đằng cảm tạ, những người của Đông Nhạc quốc cùng Đại Yên quốc cũng rời đi. Ở bên ngoài, người Quỷ Các đã sắp xếp thuyền chở họ đi.
"Liên Thận, có phải ông rất tò mò, không biết vì sao ta lại hận ông như vậy đúng không? Nể tình ông sắp chết, ta sẽ cho ông biết." Kha Nguyệt vừa nói, vừa xóa bỏ lớp dịch dung, khuôn mặt thật của cô lộ ra, hình mặt trăng màu đỏ trên trán Kha Nguyệt cũng lộ ra.
Liên Thận nhìn nữ tử trước mắt, không nói nên lời: "Ngươi...nữ nhi của...Văn Nhi!"
"Đúng vậy!" Kha Nguyệt kiêu hãnh nhìn về phía Liên Thận: "Ông khiến ta từ bé đã phải xa phụ mẫu, ông nói xem ta có nên hận ông hay không? Huống chi Tiên Các làm nhiều chuyện xấu như vậy."
"Ngươi là Nguyệt Nguyệt?" Tống Hàm nhìn Kha Nguyệt một hồi mới lên tiếng.
"Đúng vậy, ta chính là Nguyệt Nguyệt." Kha Nguyệt nhìn thẳng vào Liên Thận cùng Tống Hàm nói.
Nguyệt Nguyệt cô nương lại chính là Các chủ Quỷ Các, còn là nữ nhi của Văn Nhi. Đây chính là suy nghĩ của Liên Thận.
"Văn Nhi, nàng quả thật sinh ra một nữ nhi xuất sắc, bảo sao lúc đầu gặp ngươi, khí chất trên người ngươi lại giống Văn Nhi như vậy. Thì ra chính là nữ nhi của nàng." Liên Thận lẩm bẩm cười khổ, sau đó lại nhìn Kha Nguyệt: "Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, ngươi nên đi tìm mẫu thân của ngươi, cứu nàng ra mới đúng. Chứ không phải đứng đây múa may trước mắt ta."
"Ai nói nữ nhi của ta chưa cứu ta ra?" Một giọng nói nữ nhân khác vang lên. Tất cả mọi người đều quay đầu hướng đến nơi vừa phát ra tiếng nói.