Tử Đằng vào bên trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa xong thì đến chỗ Kha Nguyệt đang ngồi. Thấy Kha Nguyệt đang chữa thương, Tử Đằng không nói hai lời liền đến bên cạnh Kha Nguyệt, truyền linh lực vào người cô.
Kha Nguyệt vừa dùng Phá Vân trị thương, nay Tử Đằng lại truyền thêm linh lực của hắn cho Kha Nguyệt khiến thân thể cô tốt hơn rất nhiều.Thân thể cô cũng đã bình phục đã hơn phân nửa.
Thấy sắc mặt Kha Nguyệt đã hồng hào trở lại. Tử Đằng mới dừng tay, đỡ Kha Nguyệt nằm xuống giường, sau đó giọng có chút trách móc nói: "Nàng đấy, lúc nào cũng muốn xông vào chỗ nguy hiểm, bảo ta sao có thể yên tâm về nàng."
"Không phải ta biết chàng luôn bên cạnh ta sao. Ta biết dù ta làm gì, hay gặp nguy hiểm gì chàng cũng bên cạnh ta, bảo hộ ta, vậy ta còn sợ gì nữa. Đương nhiên, ta cũng có đủ năng lực để có thể tự bảo hộ bản thân. Chàng yên tâm, ta làm gì cũng có chừng mực, sẽ không khiến mình phải rơi vào nguy hiểm." Kha Nguyệt cười cười nói, tay nắm lấy tay Tử Đằng như muốn nói rằng, hắn yên tâm, cô sẽ không có chuyện gì.
Tử Đằng xoa xoa bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay hắn nói: "Nguyệt Nhi, nàng nhìn, xem xem ta mang gì đến cho nàng." Vừa nói, Tử Đằng vừa lấy ra Cẩm Tín Thạch.
Kha Nguyệt nhìn viên đá trước mặt, mỉm cười nói: "Chàng hành động cũng thật là nhanh." Sau đó Kha Nguyệt thu viên đá vào Ngọc Thạch Ấn, để Tiểu Ngọc cất giấu nó vào một không gian riêng biệt.
"Viên đá thật chàng mang đến chỗ ta rồi, còn nơi kia chàng tính sao?" Kha Nguyệt tươi cười hỏi Tử Đằng. Cô biết chắc Đằng đã sắp xếp ổn thỏa, hỏi vậy chỉ là muốn trêu chọc chàng một chút.
"Nàng yên tâm, ta có một viên đá y hệt Cẩm Tín Thạch. Nó cũng phát ra uy áp không kém Cẩm Tín Thạch, sẽ không ai nhận ra."Tử Đằng cười nói. Viên đá đó là khi xưa sư phụ giao cho hắn, nó có thể biến thành nhiều hình dạng. Hiện tại hắn để nó biến thành hình dạng giống Cẩm Tín Thạch, để nó ở đó. Uy áp nó phóng ra không khác Cẩm Tín Thạch là mấy, để đấy sẽ không ai nhận ra.
"Ba ngày nữa là đến đại tế, đêm nay ta phải đưa bọn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đến chỗ Lan Nhược tỷ." Kha Nguyệt nói, sau đó đưa Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ra bên ngoài, dặn dò chúng một chút rồi để chúng bay đi. Rồi Kha Nguyệt vào Ngọc Thạch Ấn, nói cho mọi người biết chuyện cô đã thành công lấy được Cẩm Tín Thạch. Còn ba ngày nữa là đại tế, nói mọi người chuẩn bị cho thật tốt.
Tiểu Bạch Và Tiểu Hắc theo mùi mà túi hương đeo trên người của Lan Nhược và Hàn Nghiên phát ra, rất nhanh tìm đến chỗ của Lan Nhược và Hàn Nghiên. Chúng bắt đầu tạo ra một làn khí, bao quanh mấy người của Quỷ Các cùng người của Thiên Điện. Trong chốc lát, cả đoàn người như vậy biến mất không thấy đâu.
Lan Nhược hướng về nơi có Tiên Các, trong mắt tràn ngập sát khí, lẩm bẩm: "Chàng chờ thiếp, thiếp sắp tới cứu chàng rồi."
Tối hôm đó, khi người trong Tiên Các đều đang say giấc thì có hai đạo thân ảnh nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối, nơi mà hai thân ảnh đó hướng tới chính là đại lao của Tiên Các. Hai đạo thân ảnh đó không ai khác, chính là Tử Đằng cùng Kha Nguyệt. Kha Nguyệt lúc này dịch dung thành Lan Nhược, còn Tử Đằng thì xóa bỏ lớp dịch dung đi, trở về khuôn mặt thật của hắn. Đây là để đề phong nếu có người phát hiện ra, sẽ không ai biết hắn và Kha Nguyệt chính là thánh nữ cũng thánh tử nơi đây.
Nghe nói, người mà đại tỷ mến mộ bị Tiên Các bắt lại. Để đến hôm nay Kha Nguyệt mới đi tìm là vì đợt trước địa vị không đủ cao. Cũng mới bước chân vào Tiên Các, cô chưa quen thuộc nơi đây, không thể tùy tiện đi lại lung tung. Mặc dù có tấm bản đồ của Tư Duệ cũng không nên tùy tiện hành động. Hiện giờ được Liên Thận tin tưởng, nửa tháng trước đã nói Tống Hàm đưa cô đi một vòng Tiên Các còn giới thiệu cho cô xem từng tòa lầu một ở Tiên Các là thuộc quản lý của ai,...Nên hiện tại Kha Nguyệt cũng coi như quen thuộc nơi này.
Kha Nguyệt chưa học thuật ẩn thân nên chỉ có thể để Tử Đằng ôm cô, đi qua hai tên canh cửa vào bên trong. Vào đến bên trong, Kha Nguyệt cùng Tử Đằng theo bức tranh mà Lan Nhược họa lại dung mạo của nam nhân đó di tìm. Cuối cùng cũng thấy nam nhân đó ở một phòng giam tận sâu bên trong. Lúc này, Kha Nguyệt mới thả ra mê hương, những người ở phòng giam xung quanh đều bị trúng mê hương của cô mà ngủ gục. Thấy họ đã hôn mê, Tử Đằng mới phá giải thuật ẩn thân, hai thân ảnh đột nhiên hiện lên trước mắt nam nhân kia.
Khi nhìn thấy dụng mạo của nữ tử kia, bờ môi hắn run lên, mấp máy nói: "A Nhược, là nàng sao?"
Kha Nguyệt nghe hắn gọi tên này thì biết rằng đây chính là người cô đang cần tìm. Vừa xóa lớp dịch dung vừa cười nói: "Không phải, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi tên Trạch Dương, có phải không?"
"Đúng, ta tên Trạch Dương." Nam tử kia thành thật trả lời, hắn cảm thấy hai người này đến đây không có ác ý đối với hắn, huống chi nữ tử này thản nhiên cởi bỏ lớp dịch dung trước mặt hắn, trong ánh mắt không có tia lãnh ý nào, nên hắn quyết định nói thật.
"Vậy tốt rồi. Ta là muội muội kết nghĩa của Lan Nhược tỷ, hôm này đến đây để gặp ngươi, cũng sẽ cứu ngươi." Kha Nguyệt bình thản nói, như người vừa lẻn vào đại lao không phải là cô.
"Muội muội kết nghĩa?" Trạch Dương nhíu mày hỏi, có chút cảnh giác nhìn hai người trước mặt.
"Hiện tại không có thời gian để nói nhiều, đây là vật mà Lan Nhược tỷ bảo ta đưa ngươi. Nó sẽ chứng minh lời nói của ta có phải là thật hay không." Vừa nói, Kha Nguyệt vừa lấy ra một cây trâm cho Trạch Dương xem.
Vừa nhìn thấy cây trâm kia, Trạch Dương ngạc nhiên. Đi đến nơi chấn song nhìn thật kỹ, một chút sau mới lên tiếng: "Nơi đây ngày ngày đều có người canh giữ, hai người sao có thể cứu ta ra ngoài. Huống chi cứ cách một canh giờ sẽ có người đi kiểm tra, không thấy ta họ sẽ ngay tức khắc đi tìm?"
Nghe Trạch Dương nói vậy, Kha Nguyệt mỉm cười, hắn đã tin tưởng cô: "Ta nói sẽ cứu ngươi nhưng không phải bây giờ. Sắp tới, ngày đại tế sẽ có một chuyện lớn xảy ra. Ta chỉ muốn ngươi cùng hợp tác một chút."
"Ngươi cứ nói, ta sẽ giúp đỡ hết sức." Trạch Dương gật đầu.
"Đầu tiên, đây là đan dược mà ta đã luyện chế. Đó là Phục Hồi Đan và Huyễn Lực Đan cùng Nội Lực Đan. Ngươi trước tiên điều dưỡng thân thể tốt một chút." Kha Nguyệt đưa một chiếc nhẫn không gian cho Trạch Dương.
"3 ngày nữa là ngày đại tế, hôm đó ta cần ngươi làm giúp ta...." Kha Nguyệt nói cho Trạch Dương nghe chuyện mà hắn cần phải làm.
Trạch Dương rất tập trung nghe, sau khi nghe xong, hắn gật đầu, giọng kiên định nói: "Yên tâm, chuyện này ngươi cứ giao cho ta, đối với ta mà nói chuyện này không thành vấn đề."
"Được!" Kha Nguyệt nói, sau đó đang định cùng Tử Đằng ra bên ngoài thì bị hắn gọi lại, vì vội vàng nên giọng hắn có chút lớn.
"Ta muốn hỏi, hiện gại A Nhược có tốt không?"
"Ngươi yên tâm, tỷ ấy rất tốt. Mấy ngày nữa ngươi sẽ được gặp tỷ ấy, tỷ ấy rất nhớ ngươi." Kha Nguyệt quay đầu lại nói, vừa nói xong cũng là lúc hai người biến mất. Tử Đằng khi vừa rồi đã dùng thuật ẩn thân vì hắn phát hiện ra có người sắp tới.
Quả nhiên, khi hai người vừa biến mất thì cũng có một người canh gác từ lối rẽ kia đi tới. Hắn ở bên ngoài bỗng nhiên nghe bên trong này có tiếng hô thì chạy vào. Nhưng thấy xung quanh tù binh đang nằm ngủ, không có gì khác thường thì đi ra bên ngoài. Chắc hắn nghe nhầm rồi, làm gì lại có thể có tiếng nói bên trong đó được.
Kha Nguyệt cùng Tử Đằng lúc này cũng đã ra bên ngoài, đi về đến phòng của Kha Nguyệt mới cởi bỏ thuật ẩn thân.
"Ba ngày nữa thôi!." Kha Nguyệt nheo mắt nói. Tử Đằng nghe nàng nói vậy thì trầm mặc, không nói câu gì, chỉ nhu hòa nhìn Kha Nguyệt: "Nàng nghỉ ngơi chút đi, hôm nay đã bị nội thương, không nên để thân thể bị mệt mỏi."
Kha Nguyệt gật đầu, bộ dáng sát khí vừa rồi bay đi đâu mất, tươi cười nói với Tử Đằng: "Chàng cũng đi nghỉ sớm đi."
"Đúng, ta cũng nên đi nghỉ sớm." Tử Đằng nói, sau đó leo lên giường ôm Kha Nguyệt vào trong lòng. Thấy mắt nàng vẫn tròn xoe mắt nhìn mình thì khẽ cười, hôn nhẹ lên khóe mắt nàng nói: "Ngủ đi!" Rồi nhắm mắt lại ngủ. Kha Nguyệt cũng cười rồi ôm lấy Tử Đằng, úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của Tử Đằng, rất nhanh đi vào giấc ngủ.