Sát Thủ Nữ Vương

Chương 117




Kha Nguyệt sau khi luyện đan xong thì đến chỗ của Liên Thận. Phụ mẫu cô, cô đều đã tìm thấy, hành động cũng thoải mái hơn. Hiện tại, cô sẽ khiến cho Liên Thận có triệu chứng khỏi giả. Canh đúng ngày lập tế đàn kia độc tính trong người hắn sẽ phát tác một cách mạnh nhất. Như vậy, không cần tốn nhiều sức cũng có thể diệt được hắn. Lúc đó chỉ đối mặt với Tống Hàm sẽ đỡ tốn sức. Chỉ là những ngày sắp tới đây cần phải che giấu thật tốt, nếu để Liên Thận phát hiện ra thì kế hoạch sẽ thất bại.

Đến nơi, Kha Nguyệt đã thấy Tống Hàm ngồi ở đó, Liên Thận vẫn còn ngủ. Thuốc kia của cô đúng là dùng tốt, liền có thể cho hắn ngủ lâu như vậy, trong lòng Kha Nguyệt cảm thán. Nhưng cô vẫn phải trưng ra bộ mặt lo lắng đi đến bắt mạch cho Liên Thận. Bắt mạch xong mặt cô mới giãn ra một chút, hướng Tống Hàm nói: "Các chủ là sắp tỉnh lại rồi, phó Các chủ yên tâm. Chỉ là..."

Thấy Kha Nguyệt ngập ngừng, Tống Hàm vội hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy, lần này thuộc hạ đi tìm dược liệu, vốn lại muốn luyện chế cho Các chủ một viên đan dược khống chế độc tính. Muốn kìm chế đến lúc thân thể Các chủ tốt hơn mới có thể dùng đan dược giải độc kia. Nhưng thân thể của Các chủ so với dự tính của Cơ Uyển có yếu hơn một chút. Viên đan dược này dù có áp chế được độc tính nhưng nếu tình trạng này cứ kéo dài, thì Các chủ sẽ không thể khỏi được. Ngược lại đan dược này một lần dùng là một lần mất đi một phần hiệu quả nhất định. " Kha Nguyệt thở dài nói.

"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Nghe cô nói vậy, Tống Hàm nhíu mày hỏi.

"Hiện giờ nếu muốn đẩy nhanh, phải tìm được người có nguồn linh lực cao, còn phải biết thuật pháp cải biến linh lực. Sau đó đưa linh lực vào người của Các chủ để cải tạo lại gân cốt cùng nguồn linh lực đã bị hư tổn từ lâu, ta sẽ ở bên ngoài sẽ hộ trợ thêm châm cứu, như vậy thân thể mới tốt hơn được." Kha Nguyệt nói một tràng dài.

Tống Hàm nghe vậy, thấy đúng thật là có lý. Thân thể Các chủ trúng độc nhiều năm như vậy, hiện giờ muốn nhanh chóng tốt lên chỉ còn cách này. Suy đi tính lại, Tống Hàm liền sai người gọi Tư Hòa đến đây. Kha Nguyệt nghe Tống Hàm gọi Tử Đằng đến, thì thầm cười trong lòng. Nói nhiều như vậy, cô chính là muốn Tống Hàm gọi chàng đến đây nha. Cô biết chắc, Tống Hàm sẽ tìm đến chàng, vì trong Tiên Các này người biết thuật pháp kia chỉ có thánh tử Tư Hòa và ông ta mà thôi. Mà ông ta thì hiện tại để dùng bí thuật kia sẽ có chút không an toàn cho cả Liên Thận và ông ta. Vì vậy, thánh tử Tư Hòa sẽ là người ông ta chọn lựa, đúng với suy nghĩ của Kha Nguyệt.

Khoảng nửa khắc sau, Tử Đằng cũng đến. Thấy đuôi mắt Kha Nguyệt lộ ra ý cười, thì cũng thầm cười theo. Tử Đằng bước vào bên trong hướng Tống Hàm nói: "Phó các chủ gọi ta đến đây là có chuyện gì muốn ta giúp sức sao?"

Tống Hàm gật đầu, nói tình trạng của Liên Thận ra cho Tử Đằng biết. Chỉ trừ có chuyện của Cẩm Tín Thạch thì không nhắc đến, còn đâu chuyện Liên Thận trúng độc đều nói một cách rất rõ ràng. Còn nói muốn Tử Đằng giúp Liên Thận điều tiết thân thể. Tử Đằng nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý, như vậy hắn có thể để một tia linh lực lại trong người Liên Thận. Về sau dù có chuyện gì, Liên Thận cũng sẽ không thể triệu hồi Cẩm Tín Thạch được nữa. Đây chính là kế sách mà hôm qua hắn và Nguyệt Nhi bàn bạc được.

Sau khi có linh lực của Tử Đằng truyền vào, thân thể của Liên Thận quả nhiên có chuyển biến tốt, cũng bắt đầu tỉnh lại. Tử Đằng và Kha Nguyệt bên này trong ánh mắt lóe lên sát ý nhưng rất nhanh khôi phục bộ dáng bình thường. Liên Thận tỉnh lại, thấy trước mặt mình không chỉ có Tống Hàm cùng Cơ Uyển mà còn có thêm Tư Hòa thì hơi nhíu mày. Sau đó ngồi dậy, hắn nhớ rằng sau khi ngâm nước thuốc mà Cơ Uyển cho xong thì liền chóng mặt, chẳng bao lâu sau thì mất đi ý thức. Điều này khiến trong lòng Liên Thận sinh ra cảnh giác, hiện tại lại có thêm Tư Hòa ở đây thì cảnh giác ngày một cao. Nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của họ, thì lại nghĩ họ đã bị tẩy não, vậy làm sao có thể phản bội mình. Liên Thận phất tay để Cơ Uyển cùng Tư Hòa ra ngoài, giữ Tống Hàm lại hỏi chuyện.

Sau khi biết được nguyên nhân, tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng của Liên Thận cũng biến mất. Khi xưa, hắn đúng là có nghe nói Cẩm Tín Thạch này làm chuyển hóa dược tính của dược liệu, vậy mà lại quên nói cho Cơ Uyển biết. Làm nàng suýt chút nữa bị Tống Hàm trách phạt, còn phải lặn lội đi hái thảo dược. Tư Hòa cũng là do Tống Hàm mời về đây để giúp hắn điều tiết thân thể, quả nhiên sau khi được Tư Hòa truyền linh lực cho thì hắn cảm thấy thân thể tốt hơn trước rất nhiều. Vậy mà lúc nãy hắn lại nghi ngờ hai người họ.

Tử Đằng và Kha Nguyệt về lại tòa lâu của mình, tâm trạng rất vui vẻ. Những ngày tiếp theo, Kha Nguyệt ở trong phòng luyện chế đan dược cho Liên Thận. Mấy ngày sau, những dược liệu Kha Nguyệt cần cũng đã tìm đủ về. Nhìn đống dược liệu quý hiếm trước mặt, hai mắt Kha Nguyệt suýt thì phát sáng. Nhưng vẫn phải ra vẻ nghiêm trang trước mặt mọi người.

Sau đó Kha Nguyệt nói bọn họ chuyển hết dược liệu đến chỗ của cô. Mấy ngày tiếp theo Kha Nguyệt liền đóng cửa bế quan, nói với mọi người rằng cô muốn luyện một đan dược vô cùng quý hiếm.

Tống Hàm thấy vậy thì ra lệnh tất cả người của Tiên Các, không cho phép bất cứ ai đến gần tòa lầu của thánh tử và thánh nữ trừ người hầu trong đó. Cũng không cho phép bất cứ ai làm phiền đến thánh nữ Cơ Uyển khi nàng đang luyện đan. Chính vì sự đối xử có chút đặc biệt như vậy, khiến cho mọi người đều kiêng dè vị thánh nữ mới đến này. Mới vỏn vẹn có gần một tháng mà đã có thể chiếm một vị trí quan trọng trong Tiên Các, còn được Các chủ cùng phó các chủ thiên vị như vậy thì nữ tử này thật không tầm thường.

Kha Nguyệt nói là bế quan luyện đan nhưng thực chất là đem chuyển dược liệu vào trong Ngọc Thạch Ấn, đương nhiên cô không có chuyển hết. Để Tiểu Ngọc lấy mấy gốc đem vào Ngọc Thạch Ấn trồng là được rồi. Còn đóa Tuyết Hoa kia, Kha Nguyệt cũng lấy ra vài cánh sau đó chuyển vào Ngọc Thạch Ấn. Để Tiểu Ngọc tạo một không gian giúp nó sinh trưởng.

Sau khoảng 5 ngày, cuối cùng trên trời xuất hiện một đám mây đen. Đám mây này hướng đến phòng của Kha Nguyệt mà đánh tới. Nhìn hiện tượng này, mọi người đều biết, vị thánh nữ này lại thành công luyện chế ra một đan dược thập phẩm nữa. Khiến ai ai cũng trợn mắt vì tình huống hiện tại. Liên Thận ở tòa lầu của mình thấy đan kiếp hướng đến nơi của Kha Nguyệt thì vừa lòng gật đầu. Thật không làm ông ta thất vọng, như vậy mới xứng đáng là người đứng đầu của Tiên Các. Tống Hàm nhìn thấy Đan Kiếp thì mừng rỡ, cuối cùng cũng thành công, vậy là Các chủ được cứu rồi.

Ở những nơi khác, khi thấy hiện tượng này, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.

Cánh cửa phòng của Kha Nguyệt cuối cùng cũng mở ra. Cô cũng không chậm trễ mà nhanh chóng cầm viên đan dược đến cho Liên Thận. Khắp cả đoạn đường đi, trên gương mặt cô đều là một nụ cười vui vẻ. Khiến cho ai nhìn cũng thấy vui theo, nhưng thật ra họ không biết, đúng là Kha Nguyệt vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ này chính là do sắp hạ được Tiên Các mà ra, chứ không phải do cô thành công luyện chế được đan dược thập phẩm mà thành.

Đến đến chỗ của Liên Thận, Kha Nguyệt hai tay cung kính dâng viên đan dược đã luyện xong lên. Trước tiên là bắt mạch cho Liên Thận, sau đó xác định không có vấn đề gì đáng ngại thì để Liên Thận uống viên đan dược đó.

Liên Thận uống viên đan dược đó xong, không nhịn được phun ra một ngụm máu, trong người nóng như lửa đốt. Tống Hàm thấy vậy thì lo lắng, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Kha Nguyệt đã nói: "Phó các chủ, người yên tâm. Vì Các chủ trúng độc đã lâu, máu độc vì bị đè nén trong người đã nhiều năm liền bị đan dược đẩy ra ngoài. Khi máu độc đã ra hết bên ngoài thì sẽ không sao nữa. Sau khi máu mà Các chủ nôn ra chuyển thành màu đỏ tươi thì là chất độc đã bị loại bỏ hoàn toàn. Lúc đó người cho Các chủ ăn viên đan dược này sẽ ổn thôi." Kha Nguyệt nói xong, lấy một bình ngọc ra đưa cho Tống Hàm.

Tống Hàm nghe cô nói máu mà Liên Thận nôn ra hiện tại là máu độc thì bình tĩnh hơn nhiều. Đợi đến khi Liên Thận đã nôn ra máu đỏ tươi thì cho hắn ăn viên đan dược còn lại. Rất nhanh Liên Thận không còn nôn ra máu nữa. Liên Thận mệt mỏi nói: "Dù người có chút đau nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều." Tống Hàm nghe vậy thì vui mừng, trong lòng là rất cảm kích vị Cơ Uyển này.