Sát Thủ Băng Giá – Nữ Hoàng Của Bóng Đêm

Chương 6: Có Một Cái Bóng Luôn Theo Sát Bên Cô






Người con trai đứng phía xa dõi mắt theo bóng dáng đang khuất dần của cô, môi hắn khẽ nhếch lên.

-Cuối cùng ngày em thuộc về anh cũng gần đến rồi, Cherry hãy chờ anh. Anh sẽ cho em những thứ mà em muốn, anh sẽ khiến những người hại gia đình em chết không toàn thây.

Người con trai này có đôi mắt sâu thẫm gương mặt do có một chiếc nón che đậy hơn nữa nê không thể nhìn ra hắn là ai. Nhưng qua giọng nói kiên quyết đó, người con trai này nhất định rất yêu cô. Nhưng những gì được giấu sau lời nói đó là cả một bí mật. không ai có thể biết ngay cả cô một nhân vật chính trong màn kịch này Cherry.

Lớp học 11A2

Tuy tuổi của cô Sarly và Sunny đều thua kém Ren và Jun 2 tuổi nhưng do trình độ học vấn của 3 cô đều có thể được xem là tốt nên Mina quyết định cho 3 người học lớp 11. Một phần do trình độ còn một phần nữa là 11 và 12 nằm chung 1 dãy lầu. Dễ thuận tiện hỗ trợ cho nhau nếu như gặp chuyện gì khó khăn.

Tiếng nói ồn ào trong lớp vang cả khu hành lang đang yên tĩnh, Sunny và Sarly đang đi cũng thấy lạ họ quay sang nhìn nhau.

-Chuyện gì mà ồn thế không biết? –Sunny hỏi.

Sarly lắc đầu –Mình cùng đi với cậu làm sao mà biết được.

-Ê tụi bây nghe nói nay có 3 bạn nữ chuyển đến lớp mình phải không? –Một nam sinh đứng lên hô to như muốn cả lớp đều nghe thấy câu hỏi của mình.

-Thật không?- Một nam sinh khác ánh mắt sáng rực khi nghe thấy có nữ sinh chuyển đến lớp.

-Đẹp không mày.

-Nghe nói đẹp lắm tụi bây ơi, hồi nãy có người nhìn thấy mấy cô bạn đó. Bọn họ đều nói có thể xứng danh là hot girl 11A2 đó. Nhưng hình như có 2 người là một cặp sinh đôi còn cô gái còn lại cũng không đẹp bằng hai người đó.

Trời ơi có người đẹp chuyển đến lớp mình, không phải 1 người mà là 3 người. Trong lòng mỗi nam sinh trong lớp đều nghĩ như thế.

-Các em trật tự nào.

Cô giáo đứng trên bảng gõ thước xuống bàn hai cái, cô giáo không ngờ chuyện có nữ sinh đến lớp lại làm cho các học sinh của cô nhốn nháo lên như vậy. Cô giáo chưa từng gặp 3 nữ sinh đó nhưng khi xem qua hồ sơ của 3 cô thì quả thật có 1 cặp song sinh lại rất xinh đẹp. Thành tích học đạt loại giỏi xem ra cũng là các tiểu thư con nhà giàu học giỏi.

Còn cô gái có tên là Nguyệt Nhi thì lại không có hoàn cảnh đặt biệt như hai người trên. Nguyệt Nhi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình bình thường. Ba mất sớm cô bé chỉ sống cùng người mẹ nay cũng đã lớn tuổi.

Thành tích học bình thường, tuy không có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng qua hình cô giáo có thể nhìn thấy nét hồn nhiên trên môi Nguyệt Nhi.

Trước giờ anh chưa từng bế ai trên tay như thế này, có thể cô là người con gái đầu tiên. Anh không hiểu vì sao bản thân mình lại làm như vậy, dù ngay lần đầu gặp nhưng anh có 1 cảm giác gì đó níu kéo. Khi thấy cô bị người khác ức hiếp và khóc anh chỉ muốn bảo vệ cô.

Thật ra cái loại cảm giác này là như thế nào anh cũng không rõ, quen với rất nhiều cô gái từ đẹp đến tuyệt đẹp. Nhưng anh chưa bao giờ động lòng, còn cô gái trên tay không đẹp, không đặc biệt nhưng đôi mắt khi nhìn anh làm anh thấy có cái gì đó rất lạ.

Anh thật sự muốn biết thật ra cái lạ đó là ở chỗ nào.

Còn với cô, người con trai này có tình cách rất quái lạ, lúc thì mặt lạnh tanh không có cảm xúc lúc thì có những câu nói khác thường, ví dụ như vừa rồi anh ta còn lên tiếng ghẹo cô nữa chứ. Xem vẻ bên ngoài và cách nói chuyện cô thấy anh không phải là người có lai lịch bình thường, nếu có được sự tin tưởng của anh thì những việc khác cô đỡ lo hơn được phần nào. Dù gì tìm ình một nguồn tin cũng là chuyện nên làm, người con trai đặc biệt này nhất định không làm cô thất vọng.

Anh bế cô đi dọc dãy hành lang vắng tanh không bóng người, chỉ có tiếng bước chân của anh và hơi thể đều đều của cô.

Vòng tay này rất ấm, người con trai này hoàn toàn xa lạ và mãi mãi ở thế giới khác cô.

Lớp học

-Các em bước vào đi. –Cô giáo gọi.

Sunny và Sarly mỉm cười bước vào lớp, bộ váy đồng phục học sinh tuy không được cách điệu nhẹ nhàng như các kiểu váy công chúa. Tuy không ôm sát cơ thể để lộ rõ đường cong. Nhưng khi hai người họ mặt vào lại vô cùng xinh đẹp cứ như bộ đồng phục này là được thiết kế riêng cho họ vậy.

-Wooaaa đẹp thiệt nha.

Các nam sinh trong lớp đứng lên khỏi ghế, ánh mắt hướng ra cửa một cách tò mò. Hai cô gái trước mặt làm họ trợn tròn mắt.

Sunny mỉm cười nhìn các bạn trong lớp giọng nói vui vẻ của cô vang lên.

-Chào các bạn mình tên là Lê Hà My nhưng các bạn cứ gọi mình là Sunny là được rồi.

Sunny chỉ Sarly đang đứng bên cạnh: -Còn người này là chị em song sinh với mình tên là Lê Hà Như.

Mọi người dồn ánh mắt về phía Sarly, Sarly mỉm cười gật đầu chào: -Các bạn cứ gọi mình là Sarly nha. Khi học trường cũ mọi người vẫn gọi mình như thế.

Nơi được gọi trường cũ chính là nơi khiến mọi người sống không bằng chết, những ngày tháng trong đó nếu không có Cherry cô không biết mình phải làm như thế nào. Nó rất cô đơn chỉ có duy nhất hình bóng của chính bản thân mình trên vách tường. Rồi từ ngày Cherry bước đến trong cuộc sống của Sarly bắt đầu lúc đó cô thấy trân trọng cuộc sống của mình hơn vì xung quanh cô có một người bạn luôn bên cạnh che chở cho cô.

Bọn con trai nhận xét hai cô, từ vóc dáng đến gương mặt và cả làn da nữa không chê vào đâu được.

-Người đứng bên phải nhìn dịu dàng ghê.

-Người đứng bên trái dễ thương ghê, lại có chút phong cách nữa.

Bọn nam sinh trong lớp đều khen ngợi không ngớt lời, còn những cô gái tuy không nói ra mặt nhưng cũng rất hâm mộ với vẻ đẹp tự nhiên của họ.

-Vậy bọn em ngồi đâu vậy cô? :- Sarly lên tiếng hỏi.

Cô giáo chỉ tay xuống phía bàn 3 dãy trong cùng nói: -Các em tạm thời cứ ngồi đó đi. À còn một bạn nữa đâu?

Khi lời cô giáo vừa hỏi Sarly và Sunny định trả lời thì nghe mấy đứa con gái trong lớp hét lớn.

-Ê anh Devil kìa.

-Trời ơi, anh ………. Anh Devil bế con………… con nhỏ nào kìa tụi bây?

-Đâu đâu. Dụ gì vậy nè huhu anh Devil của tui.

Từng người từng người dùng đôi mắt ganh ghét hướng về phía cô và anh. Cô ngại ngùng quay mặt sang hướng khác không dám nhìn thẳng về phía trước, có rất nhiều người đang bàn tán về việc Devil bế cô.

-Anh ……….. anh thả em xuống đây được rồi. –Cô không dám nói lớn tiếng vì sợ người khác nghe thấy lại hiểu lầm nhiều hơn.

Hành lang bỗng nhiên yên lặng đến lạ thường, người con gái trong vòng tay anh gương mặt đã đỏ bừng. Anh cúi xuống nhìn vào mắt cô, dù không thích cô nhưng anh lại rất thích trêu đùa cô lâu lắm rồi anh không có cảm giác chiếm hữu như thế này.

-Em ngại ngùng à?: -Anh nói nhỏ bên tay cô.

-A …. Không có chỉ là em sợ phiền phức thôi.

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng cô như muốn tự cắn lấy lưỡi mình, trời ơi cho cô chết đi là vừa nói như thế này càng làm hắn ta nổi lên hứng thú trêu cô mà thôi.

Cô không muốn mọi người chú ý nhiều đến mình vì như thế mọi hành động của cô sẽ bị người khác chú ý đến, cứ nghĩ việc quen biết được Devil sẽ là một chuyện tốt nhưng xem ra chuyện tốt chưa đến mà chuyện xấu đã đến rồi.

Cô không nghĩ Devil lại là anh chàng hot boy nổi tiếng của trường, mọi người thấy cô được hắn ta bế trên tay thế nào cũng có những lời nói không được mấy thiện cảm.

-Phiền phức à?

Khi đang suy nghĩ thì cô cảm nhận được hơi nóng bên tai, khi ngước mắt lên nhìn thì gương mặt Devil chỉ cách mặt cô khoảng 5cm. Một khoảng cách rất gần, chỉ cần nhúc nhích nhẹ thôi thì môi cô cũng đủ chạm vào môi anh.

-Không………… ý em không phải vậy.

Cô ra sức lắc đầu như kẻ vô tội không biết gì, ánh mắt cô nhìn Devil cũng trở nên trong sáng thuần khiết hơn làm anh không nỡ bắt bẻ nữa.

-Thôi anh không đùa với em nữa, không sao đâu họ cũng chẳng làm gì em được.

Devil nói với vẻ rất tự tin làm cô nghĩ ra một chuyện không lẽ mấy đứa con gái trong trường đều nghe theo lời hắn ta hết sao.

Devil dừng chân lại, anh nhìn vào trong lớp 11A2 nơi mà cô sẽ học sau này.

Cô giáo cũng hết sức ngạc nhiên trước nay cô chưa bao giờ thấy học trò nổi tiếng lạnh lùng này bế một cô gái nào cả, nhưng không ngờ hôm nay anh lại bế và bế ngay vào lớp. Cô giáo không biết chuyện gì đã xảy ra, cô khẽ quay xuống nhìn mọi người trong lớp. Mặt ai cũng sớm đơ ra khi thấy cảnh tượng này.

-Thưa cô.

Cherry đang nằm yên vị trên tay anh nhưng khi thấy sắc mặt thay đổi của cô giáo, cô liền cúi đầu thưa một cách lễ phép. Cô biết một học sinh khi đã để lại một ấn tượng tốt cho thầy cô giáo là một chuyện vô cùng nên làm, vì thế cô không thể để cô giáo này có ác ý về mình.

-Trời ơi chuyện này là sao?

Một học sinh nữ trợn mắt nhìn về phía cô và Devil chầm chầm cứ như muốn nuốt sống cô vậy. Còn mọi người trong lớp thì không ngừng có những lời nói không hay về cô. Sunny và Sarly cũng sớm bị cô làm cho giật mình.

-Các em làm gì vậy?:- Đến lúc này cô giáo mới có thể mở miệng nói lên suy nghĩ của mình.

Anh nhìn cô cười nhẹ: -Dạ thưa cô bạn nữ sinh này không mai bị té ngoài sau trường chân bị trật không thể đi được. Chắc có lẽ là học sinh mới chuyển đến nên em mới hỏi cô ấy học lớp nào có lòng tốt bế đến đây thôi chứ thật sự chúng em không có gì hết cô đừng hiểu lầm.

Nghe anh giải thích một cách rõ ràng bọn con gái trong lớp thở phào một cách nhẹ nhõm, thật ra bọn họ không phải không biết Devil là một người có tính cách trầm, lại ít nói chuyện nhiều lúc khi đi chơi chung anh cũng chỉ nói dăm ba câu cho có lệ.

Bên cạnh anh lúc nào cũng có một cô gái xinh đẹp nên bọn họ không dám tiến lại gần theo họ nghĩ người con gái bên cạnh anh chắc là người đặc biệt xinh đẹp và giàu có. Còn người mà anh đang bế trên tay hoàn toàn không có một điểm nào để so sánh với các cô gái trước của anh được vì thế khi nghe anh giải thích bọn họ lập tức tin ngay.

Cherry khẽ cười thầm trong lòng, nhìn qua ánh mắt bọn họ làm sao cô không biết bọn họ đang nghĩ gì về mình. Đúng cái vẻ bề ngoài hiện tại của cô sẽ không làm bọn họ lo ngại việc Devil bị giành mất, nhưng theo cô muốn làm anh ta thích mình cũng không phải là chuyện khó.

Cô giáo mỉm cười :- Vậy phiền em đưa bạn ấy vào bàn trống bên dưới giúp cô.

Một bạn nam sinh thân thiện lên tiếng hỏi: -À bạn gì đó ơi bạn tên gì vậy?

Cô nghe theo tiếng nói hình như gọi mình: -Bạn hỏi mình à?

-Ừ mình hỏi bạn tên gì có thể ọi người biết được không?

Cô mỉm cười biết tên thì điều này đương nhiên là cần chứ: -Mình tên Nguyệt Nhi nhưng bạn cứ gọi mình là Cherry cho tiện.

Khóe môi devil khẽ nhếch lên thì ra cô ấy tên là Cherry, một cái tên rất đẹp anh thích hương vị ngọt tron cái tên của cô.

Người con gái này cho anh nhiều cảm giác rất lạ, anh không thể hiểu cô là người như thế nào. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt mà cô nhìn anh hình như có một cái gì đó thâm trầm. Cô đang suy nghĩ gì chứ? Thật ra cô ấy có phải là một con người đơn giản như cái vẻ bề ngoài này không?

Mọi chuyện này anh nhất định phải làm rõ, người con gái này nhất định có cái gì đó giấu mọi người.

Anh là người có khả năng nghe được những âm thanh rất xa, nhưng khi nãy bước vào trong con đường phía sau trường học cũng chính là nơi anh tìm thấy cô gái này, nhưng lúc đó rõ ràng anh không nghe thấy tiếng hét của cô tới khi lại gần thì mới phát ra tiếng hét. Thật ra chuyện đó là như thế nào hay là cô bị bọn chúng đánh ngất rồi mới vào trong đấy khi tỉnh dậy mới hoảng loạn hét lên.

Một chấm hỏi lớn trong đầu anh……………

Anh bế cô về chỗ ngồi sau đó bước ra khỏi lớp trước ánh mắt rực cháy tình yêu của các cô bạn nữ sinh trong lớp.

Cô ngước lên nhìn về phía người con trai vừa mới bề cô trên tay khẽ cười.

Cô biết anh ta đang nghĩ gì chứ biết rất rõ nữa là đằng khác. Anh ta đã bắt đầu thấy điều kì lạ trong cô thì cô sẽ cho anh ta biết mọi chuyện mình đang nghĩ chỉ là viễn vong mà thôi. Đối phó với một người bình thường không hề khó, nhưng đối phó với một kẻ nhìn thấu như Devil cũng có chút trở ngại. Người thông minh luôn rất nhạy cảm trong mọi tình huống, cô tin anh là người như thế.

Mọi chuyện sau này cô nhất định phải cẩn thận hơn, xung quanh cô hình như không chỉ một người có bản lĩnh nhìn xét như Devil mà còn có Wind người con trai tính cách không bình thường.

Nhận xét từ bên ngoài thì Devil có thể là người nham hiểm hơn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt cô có thể nhận ra rằng con người của Wind nguy hiểm hơn Devil rất nhiều. Ít nhất trong mắt Devil còn có sự thương hại còn trong mắt Wind chỉ có một chữ “Sát” rất nặng.

Lớp 12A3

Hai người con trai đứng trước cửa lớp, một tay thì để vào túi quần còn một tay thì cầm chiếc ba lô trên tay nhìn vô cùng đẹp mắt. Tuy hai người không hề mỉm cười nhưng cũng đủ làm bọn con gái trong lớp sáng mắt lên.

-Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn nam mới.

Thấy giáo nói xong cả lớp đều ồ lên: -Các em trật tự nào. Hai em bên ngoài vào đi.

Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ren và Jun. Một người thì mỉm cười nhiệt liệt chào đón cả lớp còn một người thì chỉ nhìn sơ qua im lặng gương mặt không cử động một chút nào.

-Mẹ ơi tao xỉu.

-Thầy ơi cho em xin miếng bong gòn với cục nước đá. – Một đứa con gái hét lên trước ánh mắt kinh hãi của mọi người thì ra là con bạn cùng bàn với nó bị chảy máu mũi.

“Có cần phải quá như vậy không chứ?” Ren trơ mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt, niềm tự hào trong lòng dâng lên gấp bội thì ra mình cũng có sức hút quá đấy chứ.

-Trời ơi, thấy trai mà bị như vậy sao? Có quá lắm không mấy má.: -Một thằng con trai nói.

Cả lớp từ khi có sự xuất hiện của hai người thì trở nên náo nhiệt hơn vì những câu hỏi thăm của các bạn nữ những lời nói không hay của các bạn nam.

Trong đó có hai người không ngừng nhìn mọi cử chỉ của họ, ánh mắt Wind hiện lên một tia chán ghét.

-Trật tự nào. –Thầy giáo không nghĩ cả lớp lại nhốn nhào lên như thế.

Thầy quay sang nhìn Ren và Jun.

-Hai em giới thiệu về mình đi.

-Mình tên là Lâm Triệu Phong tên thường gọi là Ren.

Ren vừa mới nói xong thì cả lớp lập tức bàn tán xôn xao ai mà không biết con trai Lâm gia giàu có như thế nào. Lại còn có những lời đồn về con người Ren, một chàng trai ăn chơi tính tình hào phóng. Không sợ trời không sợ đất.

-Thì ra cậu ấy là Lâm thiếu gia nỗi tiếng đó sao.

Bọn họ không hề biết vì lấy cái tên Lâm Thiếu gia này mà Ren phải vất vả như thế nào. Suốt mấy tháng trời Ren không ngừng tạo ình thật nhiều tin đồn còn Lâm thiếu gia thật sự đã chết bên Mỹ cách đây 8 năm. Do gia đình giấu không cho tin tức lan ra ngoài nên tron mấy tháng gần đây Lâm thiếu gia xuất hiện không ai nghi ngờ bất cứ điều gì.

Bên ạnh Ren, Jun không hề thấy có hứng thú với bất cứ câu gì mà mọi người nói anh chỉ đứng đó hoàn toàn im lặng.

-Còn bạn bên cạnh không biết tên gì vậy?

Jun ngước mắt lên nhìn cô gái đang hỏi mình với ánh mắt hào quang lấp lánh.

-Jun

Chỉ một chữ ngắn gọn làm cả lớp lâm vào trạng thái im thinh thích, bọn họ cứ nghĩ Jun sẽ nói chuyện một cách thân mật như Ren nhưng không ngờ Jun hoàn toàn không nói một chữ thứ hai.

Ren bên cạnh cười cười.

-Hì hì thật ra cậu ấy là Trần Đình Kha tên thường gọi là Jun. Tính tình cậu ấy là như thế đó rất ít nói. Các bạn đừng để ý.

Thì ra người bên cạnh còn có một lai lịch không bình thường hơn nữa. Con trai duy nhất của Trần gia từ bên Mỹ trở về cách đây vài tháng. Nghe nói cậu ta là con người rất lạnh lùng, dù có tham gia các cuộc tiệc rượu trong bar nhưng hoàn toàn không vượt quá giới hạn.

Một người con trai như thế càng làm cho bọn con gái thích chinh phục. Đặc biệt trong tay Trần thiếu gia này rất có nhiều tiền, 3 căn biệt thự bên Mỹ hoàn toàn đứng tên của cậu ta.

Mọi ánh mắt hâm mộ đều nhìn về phía Jun, người con trai có thế lực không đơn giãn.

Wind nhìn Jun đầy ngạc nhiên.

Đây là Trần Đình Kha đó sao, tai nghe không bằng mắt thấy. Thật sự không hổ danh thiếu gia nhà họ Trần. Ban đầu Wind còn nghĩ Jun là người có lai lịch bình thường chỉ được cái đẹp trai, nhưng không ngờ Jun lại có lai lịch lớn như thế.

Wind nhìn Devil khẽ cười.

-Cậu nghĩ sao?

-Như cậu.

Devil trả lời một cách ngắn gọn. Không hiểu sao ngày hôm nay lại có mấy học sinh chuyển đến trường, mà hầu hết lại là những người kì lạ.

Chuyện này nhất định mình phải làm rõ. Thật ra Đình Kha là người như thế nào? Cherry có thật như vẻ bề ngoài không? Hai người này rất đặc biệt với anh trong ngày hôm nay.

-Hai em ngồi chỗ trống phía sau Wind và Devil đi.

Lúc đi xuống dưới lớp bọn nữ sinh trong lớp không ngừng liếc mắt đưa tình về phía bọn họ. Nhưng chỉ có Ren là tươi cười đáp lại còn Jun chỉ đi qua như những ánh mắt đó không liên quan đến mình.

…………………….

Sarly quay xuống nhìn cô hỏi :-Chuyện hôm nay như thế nào rồi?

Sarly thấy lạ vì sao Devil lại đưa Cherry về chứ, với sức của Cherry hai tên nhóc kia chẳng là gì cả. không lẽ Cherry không giết bọn chúng.

-Mọi chuyện mình đã làm một cách ổn thõa, chỉ cần có được lòng tin của người con trai kia. Nhất định chiếc đĩa sẽ nhanh chống tìm ra.

-Vì sao?

Sunny không hiểu mọi chuyện là như thế nào, chỉ mới vào ngày đầu tiên thôi làm sao Cherry biết được cái đĩa đang nằm trong tay ai chứ.

Cherry nhớ lại lúc Devil khom người xuống bế cô lên.

Trong ngực trái anh ta có một hình xăm khá lớn, hình xăm đó là một con quỷ màu đen, có ánh mắt màu đỏ bên trên có hai chữ NQ. Cô nghi ngờ bọn họ là người có liên quan đến chiếc đĩa, vì theo cô NQ là kí hiệu của Nhị Quái.

-Mọi chuyện tối về mình sẽ nói sao, ở đây không tiện.

Ở đây là trường học người có lại lịch không rõ như Devil nhất định cũng phải có những tai mắt khắp nơi. Để bọn chúng biết được cô đang nghi ngờ thì mọi kế hoạch coi như tan tành. Dù không chắc là có nhưng đề phòng vẫn là cách an toàn nhất.

-Được.

Sarly và Sunny tất nhiên biết nguyên nhân Cherry không nói ngay tại đây ình, hai cô gật đầu vẻ hiểu ý.

-Chào 3 bạn.

Một người con gái có mái tóc màu hạt dẻ đang mỉm cười nhìn 3 người họ.

-Chào.

-3 bạn hình như là quen biết nhau à? Mình có thể ngồi xuống cùng nói chuyện với mọi người được không?

-Mời cậu ngồi.

Sarly ngồi nhích qua nhường chỗ cho cô bạn mới ngời. Hình như cô ta rất tò mò về 3 người bọn họ.

Nhưng chắc vì do hiếu kì vì nhìn bên ngoài cô gái này hoàn toàn không có điểm đáng nghi ngờ.

-Bọn mình vừa mới làm quen thôi hihi. Dù gì cũng cùng chuyển vào đây nên kết bạn đó mà.

Sunny nhanh nhẹn trả lời nếu để mọi người biết rằng bọn họ đã sớm quen biết nhau thì không hay cho lắm. Vì dù sao hiện tại Sunny Sarly và Cherry đều có những thân phận khác nhau.

-Uhm vậy mình có thể làm quen với 3 bạn được không?

-Tất nhiên là được.

Cherry mỉm cười đưa cái bánh trong bọc đưa cho cô gái kia ngụ ý mời coi như là quà làm quen. Ann cầm lấy chiếc bánh trên môi nở nụ cười vui vẻ.

-Mình tên là Ann sau này mình mong rằng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Nụ cười của Ann rất nhiệt tình, có thể đây là một cô gái tốt. Coi như ngày đầu tiên đi học bọn họ quen biết được một cô gái trông rất đáng yêu này.

Ann có thân hình nhỏ nhắn gương mặt xinh đẹp trông như một tiểu bup bê đáng yêu, tiếng nói cũng rất dễ nghe làm cho người khác có cảm giác thích ngay dù mới lần đầu gặp.

-Mình là Sarly, còn đây là Sunny và bạn ngồi đối diện là Cherry.

-Mình rất vui được kết bạn với mọi người.

Ann đưa tay ra nắm lấy bàn tay của từng người một cách vui vẻ, Ann thấy rất vui hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Ann.

Mọi người trước mặt ai cũng có nét xinh đẹp của riêng mình, Cherry thuộc dạng thanh tú, nước da không được trắng ngần như Sunny và Sarly nhưng nụ cười của Cherry rất đẹp.

Ann nghĩ quen 3 người bọn họ thật sự là một chuyện tốt.

-Tôi không sao, còn cô có sao không?

Ông ta vừa nói vừa tiến lại phía Sarly, đưa bàn tay bẩn thỉu của mình ra đỡ lấy thân hình bé nhỏ của cô đứng lên.



Vừa được đỡ lên một chút Sarly lập tức té xuống khụy hai gối lên mặt đường đau nhói. Thấy Sarly chau mày ông ta lập tức ngồi xuống đỡ gối cô lên xem có sao hay không. Chân Sarly vốn trắng nên khi bị trầy hay đỏ một chút lên là lập tức phát hiện ta.

Sarly mặc trên người chiếc váy màu đen bó sát lấy cơ thế, đôi chân thon dài đang để trên tay ông ta mặc cho ông ta xem vết thương của mình.

Theo thông tin được biết người đàn ông này rất háo sắc, chuyên lừa gạt những cô gái ngây thơ ví dụ điển hình là thân phận của cô như thế này. Quả nhiên mỹ nhân kế dùng rất hiệu quả khi thấy ánh mắt ông ta nhìn mình Sarly đã biết con mồi này sắp cắn câu rồi.

-Cô đi được không?

Ông ta làm mặt lo lắng hỏi, nhưng trong lòng thì đang cười thầm. Một người con gái xinh đẹp như thế này đang nằm gọn trong bàn tay làm sao ông ta có thể bỏ qua được cơ hội hiếm có này.

-Chân tôi đau quá đi không được.

Sarly cố tỏ ra đau đớn ở chân không ngừng rên rỉ. Tiếng rên vì đau của Sarly phút chốc bị con người cầm thú như ông ta liên tưởng đến tiếng rên như thế này. Thân thể này, cái miệng nhỏ nhắn này e thẹn nằm dưới thân hình ông ta.

Ánh mắt ông ta nhìn chầm chầm vào cặp đùi trắng như tuyết của Sarly. Lúc này Sarly mới biết tiếng rên khi nãy của mình có tác dụng như thế nào. Nó không thể hiện đau đớn như Sarly nghĩ mà nó thể hiện sự quyến rũ khác thường của người con gái xinh đẹp.

-Hay cô theo tôi về nhà đi, nhà tôi cũng gần đây thôi. Chân cô như thế này về nhà thế nào cũng bị phát hiện. Dù gì người có lỗi cũng là tôi, coi như tôi băng bó cho cô để chuộc lỗi.

Người đàn ông này quả thật có nhiều kế dụ dỗ con người ta, tuy nhiên ông ta không hề nguy hiểm. Giết một người đàn ông háo sắc quả thật rất đơn giản vì thế tội gì mà không nhân cơ hội này khử ông ta một cách mà không ai biết không au hay.

Sarly khẽ ngước mắt lên nhìn ông ta đầy cảm kích.

-Vậy thì phiền ông quá, tôi……. Tôi.

Sarly ấp úng vẻ mặt thẹn thùng, đầy ngượng ngập. Ông ta thấy Sarly như thế này thì lại càng thích, con gái bây giờ gặp hoàn cảnh vừa rồi thế nào cũng nằm dạ đòi tiền bồi thường ngay lập tức nhưng cô gái trước mặt ông ta hoàn toàn không như thế.

Cô ấy nhẹ nhàng gương mặt xinh đẹp nụ cười hiền lành không có một chút tham vọng nào cả.

Nhưng ông ta không hề biết cái mà người con gái xinh đẹp đó cần không phải là tiền mà là tính mạng của ông ta. Dù ông ta có nhiều tiền thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ đền được thứ mà Sarly muốn.

-Điều tôi nên làm mà.

Nói xong ông ta quay sang tên tài xề khẽ cười: -Về biệt thự.

Bước 1 cá đã cắn câu.

Trên đường đi ông ta không ngừng hỏi thăm về gia đình Sarly. Theo lẽ thường tất nhiên sarly sẽ trả lời một cách lưu lót.

Chiếc xe sang trọng được dừng trước một căn biệt thự gần bờ biển. Nơi đây rất đẹp những luồng giá thổi làm tung máy tóc dày của Sarly. Lúc này nhìn Sarly rất giống một thiên thần, ông ta nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi trái tim háo sắc lập tức rạo rực một cách lạ thường thất thần trong ít giây.

Sau đó ông ta bước xuống xe vòng qua chỗ Sarly ngồi nhẹ nhàng đỡ cô ra, dùng cánh tay to lớn của mình ôm chặc eo sarly cứ như thể sợ cô bị ngã theo quán tính nhưng thật ra là đang lợi dụng Sarly.

Cảm giác của ông ta lúc này thất thoải mái và đầy thích thú, eo Sarly rất nhỏ ôm vào rất vừa tay tạo cho người khác cảm giác hưng phấn đến lạ thường.

Bên ngoài căn biệt thự có khoảng 6 tên đứng canh gác bên ngoài, nhưng không sao nhìn ghê sợ như vậy thôi chứ thật ra cũng chỉ là một đám dỡ hơi đứng đó cho có lệ.

Ông ta ôm gọn Sarly trong vòng tay dẫn cô về nhà, bọn vệ sĩ cung kính cúi đầu nhưng Sarly biết bọn chúng không hề xem mình ra gì hết vì qua ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

Chắc có thể đây là ngôi nhà mà ông ta thường xuyên dẫn những người con gái phù phiếm vào đây giải tỏa cơn thú tính của mình và những tên vệ sĩ ngoài kia cũng đã nhìn thấy đến quen mắt rồi nên có những suy nghĩ như thế cũng không có gì lạ cả.

Người làm việc lớn không chấp nhất với những kẻ tiểu nhân không hiểu chuyện như bọn chúng.

Sarly an phận mặc cho ông ta đụng vào thân thể mình, cứ thế Sarly được dìu ngồi xuống chiếc giường tron phòng ngủ , theo lời nói của ông ta rằng khi băng bó vết thương trên giường sẽ dể hơn là khi ngồi trên sô pha vì trên giường diện thích rộng mới có thể để chân thẳng ra được.

Sarly khẽ cười trước lời nói dụ dỗ của ông ta.

Tưởng mình là trẻ con chắc dùng những câu nói vô lý như thế này để dụ dỗ. Nhưng lí do đó cũng hợp lí đó chứ hahaha.

-Em ngồi xuống đây đi, anh đi lấy cho em một ít nước hoa quả.

Cách xưng hô được thay đổi 180 độ khi Sarly được đưa vào nhà. Ít nhất ông ta cũng lớn hơn Sarly 20 mấy tuổi vậy mà khi xưng hô như thế lại không thấy ngượng miệng sao?

Sarly quan sát cách bày trí trong phòng, 1 bức tranh lớn hình hai người thỏa thân đang quấn chặc lấy nhau. Một bức tranh nhạy cảm như thế này dù Sarly là người không có dục vọng nhưng cũng lặp tức mặt đỏ đi.

Cuối cùng Sarly cũng hiểu nguyên nhân vì sao ông ta lại đưa mình đến căn phòng này. Nơi đây thật sự quá khiêu khích sức chịu đựng của người khác.

Nham hiểm.

Trong lúc Sarly đang suy nghĩ thì ông ta đã đi đến cầm cốc nước cam đặt xuống bàn tay đang thả lỏng trên đùi của mình.

-Em uống đi.

Khi nhìn theo ánh mắt của Sarly môi ông ta khẽ nhếch lên, bức tranh này quả nhiên là một tuyệt tác đặt nó ở trong căn phòng này thật sự là một lựa chọn thích hợp nhất.

-Dạ.

Khi vừa đặt lên mũi Sarly lập tức phát hiện ra có một cái gì đó rất lạ, khi nhìn xuống đáy cốc thì thấy có 1 ít bột màu trắng bị đọng lại có thể là một viên thuốc được khuấy đều nhưng chưa tan.

Đúng rồi đây là thuốc kích dục.

Sarly cười trong lòng quả thật người đàn ông trước mặt mình phải gọi là ngu ngốc hay cao thâm. Sarly là ai chứ, người sáng chế ra hàng trăm loại độc dược khác nhau chỉ duy nhất một viên kích dục như thế này liệu có đủ thấm vào cơ thể cô không.

Còn ông ta thì vui vẻ uống ly nước mình đem ra một cách bình thản. khi đặt ly nước xuống ông ta đồng thời thấy sarly cũng đã uống hết ly nước cam có chứa thuốc của mình.

Sarly đặt tay lên môi một cách gợi tình, bàn tay đưa lên lau đi vệt son dính trên môi rồi sao đó Sarly tiến người lên phía trước để gần ông ta hơn rồi dùng ngón tay vừa rồi lau môi mình đặt lên môi ông ta.

Động tác của sarly rất nhẹ nhàng cơ thể không ngừng nhịp theo hơi thở nóng bỏng trong miệng, ông ta thấy khích thích lập tức dùng lưỡi mình mút nhẹ ngọn tay dính son của Sarly một cách cẩn thận đầy nâng niu.

Mắt khẽ nhắm gương mặt đầy nét hưởng thụ, ông ta cứ nghĩ Sarly đang thấm thuốc nên có những biểu hiện như thế này dục vọng trong người lập tức bùng cháy, ông ta ngồi gần sarly hơn dùng tay nâng mông cô lên đùi mình một cách thuần phục.

Sarly cũng yêu kiều nghe theo mọi động tác phá rối của người đàn ông trước mặt, ngón tay không ngừng quét điều khắp khoang miệng ông ta.

Nhưng mọi thứ đều dừng lại khi một luồng máu nóng chảy dài theo ngón tay của Sarly rơi xuống áo ông ta. Sarly mỉm cười rút ngón tay đang trong miệng ông ta ra một cách nâng niu. Nhìn kĩ vào tay Sarly mới biết trong đó có một chút màu đỏ của son và trong vết son đó có một chất độc khi uống vào cổ họng lập tức đau như lửa đốt từng sợi dây bên trong ngừng thiêu cháy rồi đứt ra.

Máu sẽ theo đó mà chảy qua đường miệng chết ngay trong 30 giây đầu tiên. Đó là một cái chết đầy đau đớn nhưng cũng rất nhanh chống.

-Nhiệm vụ hoàn thành, tạm biệt.

Nói xong Sarly đứng lên thân hình cao to của ông ta không có sức đỡ lập tức ngã khỏi giường rơi xuống đất phát ra một tiếng động mạnh. Sarly khẽ chau mày.

-Chết mà cũng làm báo hiệu.

Tên vệ sĩ trước cửa phòng nghe thấy tiếng động mạnh lập tức đẩy cửa xông vào phòng, nhưng đập vào mắt bọn chúng là người được gọi là ông chủ đang nằm im trên sàn nhà trên người thì toàn là máu.

Tên vệ sĩ ngước mặt lên nhìn Sarly đang mỉm cười nhìn về phía bọn chúng.

-Bắt con ả đó lại. :-Hắn ta hét lên chỉ tay về phía Sarly đang đứng nữa người trên cửa sổ nhìn bọn chúng một cách hứng thứ.

-Muốn mắt ta à? Mơ đi.

Lời vừa dứt sarly nhảy xuống khỏi vị trí đang đứng bước chân nhanh nhẹn tiến lại bọn chúng. Tên thứ nhất chạy lại dùng súng chỉa vào người Sarly.

“Pằng”

Viên đạn bắn ngang qua tầm mặt Sarly chừng 5cm, cô quay mặt nhìn tên vừa rồi đôi chân giơ cao rồi hạ xuống đập thẳng vào mặt tên đó, hắn ta ôm mặt nằm la liệt dưới đất vì quá đau.

Còn những tên còn lại, Sarly đều cho chúng một đòn thật mạnh vào sau gáy và ngực tuy không chết nhưng khả năng hồi phục là rất thấp. Có sống được qua 1 tuần hay không cũng là một kì tích.

Nhưng trước khi đi Sarly cũng không quên tự giới thiệu về chính bản thân của mình.

-Hãy nhớ cái tên Ngũ Quỷ còn ta Angel Masks ( Mặt nạ thiên thần)

-Tạm biệt.

Nói xong Sarly bay người qua cửa sổ, thật không thể tin được người vừa rồi là một cô gái. Tuy bọn chúng đã thấy qua mặt cô nhưng thì đã sao cơ hội tiết lộ thông tin Sarly như thế nào cũng không còn nữa vì từng tên một đều nhắm mắt sau đó ít phút.

2 ngày sau mới có người phát hiện ra 7 cái sát nằm trong ngôi biệt thự ven biển, cái chết của bọn họ được đưa vào bí ẩn vì người giết hại không để lại một chút manh mối nào. Trên báo không bao lâu có đưa tin “Chủ tập đoàn Nam Á bị giết hại chỉ trong 1 đêm”

Sarly mỉm cười nhìn vào màn hình ti vi ngắm những tấm hình chụp tại hiện trường, những thứ này là tác phẩm do chính tay cô làm.

Trong bar tiếng đèn inh ỏi hòa quyện cùng với những tia chop nhói của đèn dạ quang. Những thân hình gợi cảm lắc lư trên sàn nhảy. Mọi thứ ở đây làm người ta phải mê loạn hòa nhập vào nó.

Các góc khuất đầy bóng tối có những cặp tình nhân quấn quýt lấy nhau không rời, môi lưỡi hòa thành một xem như chốn không người. Cuộc sống vui chơi ở đây là vậy đó, có tiền cần bao nhiêu cũng được.

Ở đây có một vị khách quen thuộc được gọi là anh chàng đào hoa, anh ta là con của 1 quan chức cao trong thành phố. Ăn chơi gái gú đều có đủ, mọi chuyến đua xe hầu như đều có mặt không ai không biết danh tiếng của anh chàng này.

Theo thông tin mà cô điều tra được thì hắn ta thường xuyên lui tới nơi này, hầu như là hằng đêm. Đến giữa khuya thì tìm đại 1 em trên sàn nhảy làm thú vui rồi lập tức đi đến khách sạn.

Đọc những thông tin đó mà cô không ngừng cười mỉa mai.

Phía trên sàn nhảy có một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, từng cử chỉ chuyển động của cô đều gợi lên đường cong quyến rũ của cơ thể, mọi người bên dưới đều không ngừng hò hét náo động. Cô không quan tâm, cô chỉ biết mình đang hòa vào trong nhạc bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thân mình mảnh mai này tan chảy đám đàn ông.

Lúc này là 12 giờ khuya, dưới cái ánh đèn chớp liên tục thân hình cô càng lọt vào tầm mắt của hắn ta.

Bàn tay hắn không ngừng xoa xoa thành cốc, cảm giác lúc này của hắn ta rất là tuyệt.

-Cô em trên sàn đẹp quá đại ca.

Một tên ngồi bên cạnh miệng mỉm cười nói với Quan.

Khi nhìn theo từng chuyển động lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo của cô hắn ta không ngừng gợi lên ình một hứng thú khó tả, cổ họng sớm đã khô không còn giọt nước bàn tay buông lỏng rời khỏi chiếc cốc trên bàn.

-Đêm nay cô em này nhất định là của tao.

Hắn ta tự tin đừng dậy bước đến gần sàn nhảy nơi cô đang đứng, mỗi bước chân hắn ta càng gần thì môi cô càng nhếch cao hơn.

Cô biết mình có thân hình như thế nào, cô biết hắn ta dễ dụ như thế nào. Nhưng cô chưa từng biết một khi đàn ông nổi thú tính lên rồi thì nghi mọi chuyện sẽ khó giải quyết, huống hồ với 1 cô gái đầy hấp dẫn như Cherry.

Mấy tên đàn em ngồi phía sau nhìn theo bóng lưng hắn ta không ngừng hò hét cổ vũ. Bọn chúng biết rõ tính tình của đại ca mình nói “muốn có” thì không ai có thể nói “không cho” huống gì chỉ là một cô em nhảy trên sàn.

Quan nhìn bên ngoài là một tên khá đẹp trai, với cái ngoại hình cân đối lại vừa có tiền cô gái nào lại không nhanh chống tìm cơ hội ngủ với hắn ta. Nhưng cuộc đời đầy vinh quang tiền tài của hắn nghi rằng hết đêm nay sẽ tàn.

Cherry không thèm để ý đến bước chân mỗi lúc một cần mình, cô vờ như không thấy tiếp tục thực hiện những động tác uốn dẽo người, tay chạm mũi bàn chân đôi chân thon dài lộ ra trước mắt.

Quan tiến lên sàn làm một vài động tác nhẹ để hòa vào nhạc cùng cô, một bàn tay hắn ta vòng qua eo Cherry nhịp nhàng theo từng cử chỉ của cô. Cái ánh mắt gợi tình của Cherry làm hắn ta như nghẹt thở, Quan chưa từng nhìn thấy cô gái nào có nét đẹp như thiên thần và cơ thể đầy quyến rũ như thế này.

Ánh mắt đó làm say đấm hắn ta, long lanh như thể muốn cướp đi linh hồn của hắn. Hắn ta nhìn Cherry với ánh mắt đầy say tình.

-Em đẹp lắm.

Hắn ta nói nhỏ vào tai cô, chiếc lưỡi không ngừng tinh nghịch vành tai nhỏ đầy ướt át của cô. Nói xong hắn ta nhẹ nàng đặt lên má cô một nụ hôn.

Cô quay mặt lại nhìn hắn khẽ nheo mắt, động tác lập tức thay đổi hai người lúc này đang mặt đối mặt. Trên môi cô là một nụ cười khiêu tình một chân cô đưa lên vắt ngang eo hắn ta nhẹ nhàng dùng cơ thể mình xoay chuyển để tạo nên nhiều thích thú cho hắn.

-Cám ơn anh quá khen.

Cơ thể hai người áp chặc vào nhau, tiếng nói của cô vang bên tai của Quan từng luồng khí nóng nhả ra từ đôi môi nhỏ nhắn của cô được hắn ta hưởng trọn hương vị. Cherry có thể cảm nhận được cơ thể của Quan không ngừng cử động một cách khó khăn theo nhịp thở của mình.

Mọi người xung quanh ai cũng thấy cảnh tượng này, ngay cả người con trai có đôi mắt sâu thẩm, gương mặt lạnh giá đang nhìn mắt không rời khỏi cơ thể gợi cảm của cô.

Hắn không nghĩ nhiệm vụ lần này của Cherry lại phải ăn mặc một cách đầy khiêu khích người khác như thế này, làm người con trai vốn có tính điềm tĩnh như hắn cũng phải tức giận.

-Đợi thời cơ đến, anh nhất định cho em biết thế nào là lễ độ.

Giọng nói không lộ rõ cảm xúc cho lắm, chỉ biết khi nói câu vừa rồi hắn phải rất kìm nén không chạy lại bế ngay cô đi. Hắn là vậy luôn muốn chiếm đoạt cô một cách cuồng nhiệt nhất, đã rất lâu hắn khao khát cơ thể cô. Giờ đây lại nhìn cô trong vòng tay kẻ khác dù hắn biết đó là nhiệm vụ nhưng tính chiếm hữu trong người hắn vẫn không cho phép.

Không nhìn cảnh tượng trước mắt nữa, hắn xoay người bước ra khỏi cái nơi ồn ào này.

“ Dòng người đầy cám dỗ rồi có ngày em phải sập trước bẫy của anh”.

Quan ôm chặc thắt lưng của Cherry để hai chân cô có thể quấn chặc lấy eo mình hơn. Một tay hắn ta cầm ly rượu vang, 1 tay nâng eo cô lên bước xuống sàn nhảy trước các ánh mắt thèm thuồng của bọn đàn ông và ganh tị của những cô gái thường được hắn ta trao tình.

Bước chân Quan càng lúc càng gấp gáp cứ như trể một phút giây nào nữa là người con gái trong tay biến mất vậy. còn cô không ngừng khiêu lên dục tình trong người Quan, đôi tay không an phận luồng vào trong áo hắn ta vuốt ve nhẹ nhàng.

Từng sợi dây thần kinh của hắn ta đứt một cách dứt khoát, cơ thể khó chịu đến không tả nổi. Hắn ta chỉ biết muốn người con gái này ngay và lập tức không thể chậm trễ.

Căn phòng nằm khá xa, cho thấy nơi đây ít người nào biết đến. Cuối cùng bước chân của Quan cũng dừng lại, bàn tay cô đang để trên ngực hắn ta cũng dừng hoạt động.

Cô trơ mắt ra nhìn khi thấy Quan đạp tung cửa ra, bế cô đi thẳng vào bên trong mà không hề đóng cửa. Liệu lỡ có người bất ngờ vào đây thì sao.

-Cửa.

Tiếng nói của cô cứ như một cơn gió nhẹ thổi qua, êm ái đến lại thường. Làm Quan cảm thấy cổ họng mình nóng ran như nghẹn lại.

-Không sao, nơi này chỉ có anh và 1 thằng đàn em thân cận biết. Không ai có thể tùy ý vào được đâu.

Thật ra quán bar này do Quan và một người bạn mở, hắn ta thường xuyên qua đêm với những cô gái trong bar, nhưng chưa từng dẫn bọn họ vào căn phòng này vì nơi đây là nơi cơ mật bàn công việc của Quan.

Bình thường như mọi khi Quan đều dẫn các em đến khách sạn gần đó, nhưng không hiểu hôm nay vì sao hắn ta lại dẫn Cherry đến nơi được coi là bảo mật này.

-Không ai biết. Vậy sao anh lại bế em vào đây?

Cô không hiểu hắn ta đang nghĩ gì, không lẽ mới biết nhau vài phút mà Quan lại thật sự tin tưởng cô như vậy sao?

Quan cúi xuống hôn nhẹ lên môi Cherry:- Khờ quá sau hôm nay em nhất định phải theo anh. Vì thế sớm muộn gì cũng biết nơi này, vậy thì biết sớm hơn một chút có sao đâu.

Không nhiều thời gian với Cherry, Quan tiến đến giường ngủ trên môi là một nụ cười đầy vẻ hài lòng.

Khi nhìn thấy Cherry hắn ta có ý nghĩ là chiếm được cô rồi thì không bao giờ để thằng đàn ông nào khác đụng đến. Hắn ta thật sự muốn tìm một người con gái bên cạnh mình, và cô chính là sự lựa chọn của hắn ta.

Nói tình yêu sét đánh thì không phải, Quan không hiểu vì sao khi thấy cô lại muốn cô là của mình đến thế. Ngoại hình của Cherry rất đẹp, gương mặt được xem là tuyệt sắn. Có thể đó là nguyên nhân chủ yếu, đàn ông mà luôn muốn người đàn bà bên cạnh mình là đẹp nhất, vừa được nở mày nở mặt với tụi bạn nhậu vừa được tận hưởng sự nhiệt tình của mỹ nhân.

Đang còn mãi suy nghĩ Quan đã đưa Cherry đến bên chiếc giường được thiết kế theo kiểu hoàng đế rộng lớn.

“Á aaaaa”

Quan không nhân nhượng ném thân hình mềm mại của cô xuống giường, đầu cô lúc này choáng váng chưa kịp ngồi dậy thân hình to lớn bỗng nhiên ập đến. Cơ thể nặng trĩu hai tay khuỵa xuống ngã trở ra giường.

-Anh, đau em.

Tiếng trách móc của cô thật ngọt ngào, dù gương mặt không quá biểu cảm nhưng Quan làm sao không biết cô đang nhõng nhẽo với mình. Nhưng hắn ta thích những cô nàng như thế này, mềm yếu dễ vỡ ở dưới thân đàn ông nhất định làm người khác phát cuồng si.

Nụ cười trên môi Cherry càng rạng rỡ hơn, chắc chắn bây giờ Quan đang cảm thấy đầu mình hơi tê tê rồi. Mắt cũng rất mệt không thể mở to ra hơn nữa, cảm giác cơ thể mình như bay lên trời. Rất thoải mái.

-Em làm gì vậy?

Đang đến lúc định cởi quần ra thì Quan cảm nhận có một vật cứng nhắc đang để chính giữa vật đầy kiêu ngạo của mình. Cherry lấy khẩu súng nhỏ bên trong chiếc váy ra, ánh mắt nham hiểm nhìn vào vị trí khẩu súng đang nhấm vào.

-Muốn thử không?

Chết tiệt thử xong rồi hắn ta khỏi có người nối dỗi luôn. Quan tức giận nhìn người con gái đẹp lộng lẫy trước mặt mình, cô không còn cái bộ mặt yêu kiều dịu dàng như khi nãy nữa thay vào đó là gương mặt đầy sát khí, ánh mắt trở nên lạnh giá đến lạnh người. Chuyện như thế này Quan chưa phải là chưa từng gặp qua, nhưng người muốn giết hắn bây giờ là cô.

Cô gái xinh đẹp, trong lòng Quan thầm nghĩ thật tiếc.

Hắn ta không sợ hãi giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, bàn tay khẽ vuốt ve cổ Cherry. Ánh mắt không che giấu sự tham lam.

-Em nghĩ mình có thể hạ được tôi sao? –Quan nheo mắt nhìn vào mắt cô, giọng nói của hắn ta rất điềm tĩnh cứ như khẩu súng cô đang cầm là vật đồ chơi vậy.

Cherry khẽ chau mày, người con trai này quả thật tâm tư rất khó đoán. Ngay cả việc cô chỉa súng vào người hắn ta cũng không có bất cứ biểu hiện hoảng hốt nào. Quan chỉ nhìn cô bàn tay không ngừng quấy rối chiếc cổ trắng như tuyết của cô.

Như hồ sơ có nói Quan từng học võ trong thời gian dài, boxing cũng rất giỏi. Khả năng tự vệ có thể rất cao, nên khi gặp 1 người con gái xinh đẹp muốn giết mình, chắc chắn một điều hắn ta nghĩ rằng cô không thể nào hạ được mình.

Nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của Quan, cô đã hiểu những gì hắn ta nghĩ. Cái điểm yếu duy nhất khiến hắn ta chết đó là “Quá xem thường Cherry”

Mặc cho Quan ngang tàn trên cổ mình, Cherry vẫn im lặng tay nắm chăc lấy khẩu súng. Thấy vẻ ngoan ngoãn của Cherry, Quan hài lòng mỉm cười. Dùng tay mình lấy khẩu súng ra khỏi trọng tâm.

Bàn tay hắn ta vừa đụng vào súng thì ngay lập tức đôi chân thon dài của cô đã nhanh hơn gạt phăng tay hắn ta ra. Dùng hai tay làm điểm tựa Cherry bật người ra trước.

-Không thử làm sao biết.

Lúc này Cherry mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Quan, đối với người như hắn ta chỉ có thả trước bắt sau mới có thể thành công.

Nhưng cú đá xoay vòng của cô đẹp đến mê người, bộ váy Cherry đang mặc chỉ che vừa đủ cặp mông tròn trịa cao vút. Khi cô đá tấn công Quan thì vùng lấp lánh giữa hai chân cô lộ ra bên ngoài lọt vào tầm mắt của Quan không sót một tẹo nào.

Bỗng nhiên hắn ta nhìn châm chú vào đùi cô, động tác đỡ lại như thế nào cũng quên mất rồi. Hắn ta chỉ còn biết người con gái trước mặt này đang làm mình phát điên lên.

“Pằng”

Tiếng súng vang lên một cách ghê sợ, từng dòng máu tươi theo trán Quan chảy xuống vai áo. Ánh mắt Quan nhìn cô đầy bất ngờ, hắn ta không nghĩ rằng cô lại ra tay một cách tàn bạo như thế. Một phát nhấm vào đầu chí mạng.

“Pằng”

Một tiếng súng khác vang lên từ cửa, khoảng 20 người đang tiếng vào với vận tốc rất nhanh. Cherry cười thầm trong lòng, khen thưởng cho bọn đàn em nhanh nhẹn của Quan. Nhưng rất tiếc lại đến châm.

Cô nhìn thân hình mới vừa rồi ôm chặc lấy mình đang không ngừng thở yếu, Cherry lắc đầu vẻ tiếc nuối.

Cô đứng lên và bước đến bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn bọn đàn em của Quan hối hả hoảng hốt nhìn thi thể Quan.

-Muộn một bước rồi, hãy nhớ cho thật kĩ người giết đại ca các ngươi là ta Icy killer ( Sát thủ băng giá)

Không đợi chúng có cơ hội rat ay Cherry lấy tay vòng qua đùi mình rút ra một chiếc hộp nhỏ màu đen ném vào xác Quan. Nhanh như chớp Cherry bay qua cửa sổ đè chặc lỗ tai lại.

“Bùm”

Căn phòng nổ tan tành, lửa bốc nghi ngút không còn một tên nào sống sót.

Không gian yên tĩnh, căn phòng nằm trên tầng 15 vẫn còn phát ra ánh sáng dịu của đêm khuya. Bên ngoài khung cửa sổ bao bọc kính là bầu trời đen mịch, và những toàn nhà cao tầng nhô nhấp. Những ngôi sao nhỏ không ngừng chớp nháy. Khi nhỏ mẹ cô từng bảo rằng đó là những ngôi sao 7 màu tượng trưng cho hình ảnh một người nữa lại ra đi.

Sunny không biết đó có phải là sự thật không, nhưng với riêng cô từng lời mẹ nói toàn là đúng. Sunny xoay ghế nhìn qua căn phòng bên cạnh mình, đèn vẫn còn sáng chứng tỏ người bên trong vẫn còn đang làm việc một cách chăm chỉ. Và người đang ngồi trong căn phòng đó chính là nhân vật chủ chốt của đêm nay.

Sunny thu xếp một số tài liệu trên bàn, khi xong tất cả cô lấy trong túi xách ra một họp phấn nhỏ nhẹ nhàng đánh lên gương mặt có phần hơi xanh xao của mình. Trong văn phòng suốt từ sáng đến giờ cũng đã 7 giờ đồng hồ, nét tươi tắn khi mới bước vào cũng không còn nữa. Sunny thầm than trong lòng nhiệm vụ lần nay hao tốn rất nhiều sắc đẹp.

Khi chăm chút bề ngoại xong xui Sunny cầm tập tài liệu mà mình vừa chuẩn bị một cách kĩ lưỡng xong bước ra khỏi phòng tiến lại căn phòng còn phát ra ánh sáng đối diện.

“Cốc….. cốc”

-Vào đi.

Giọng nói của người đàn ông bên trong căn phòng làm việc vang lên, giọng rất yếu không có sức lực. Có thể ông ta giống như Sunny làm việc không ngừng nghĩ từ khi sáng đến giờ.

Để phải vào được công ty này làm việc Sunny phải bỏ ra rất nhiều công sức, cô được chọn làm thư kí riêng của tổng giám đốc. Nhưng nhiệm vụ lần này quả thật làm Sunny có một cảm giác rất vui sướng vì thư kí là một công việc mà ngay từ nhỏ Sunny đã muốn làm.

Nhiều lần Sunny nghĩ nếu mình được sống một cuộc sống như thế này mãi thì hay biết mấy, đó là cuộc sống mà bấy lâu nay mình mong ước đó sao? Nhưng bây giờ dù được vào vị trí một thư kí nhưng ước mơ trở thành một thư kí thật sự đối với Sunny rất xa vời.

Sunny dẹp cái suy nghĩ của mình qua một bên, bước vào phòng trên tay cô là một tách cà phê còn hơi nóng.

-Mời tổng giám đốc dùng trà.

Sunny nhẹ nhàng đặt ly cà phê lên bàn làm việc của ông ta.

-Cô là thư kí mới.

Ông ta không thèm nhìn Sunny lấy một lần kể từ lúc cô mới bước vào đây, nhưng ông ta vẫn nhận ra cô là người mới vì giọng nói này hoàn toàn xa lạ. Bàn tay khi đặt ly cà phê xuống cũng mềm mại hơn những cô thư kí trước rất nhiều.

-Dạ thưa giám đốc, tôi mới vào làm từ sáng nay.

-Uhm.

Ông ta không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, việc đổi thư kí là một chuyện quá thường xuyên đối với ông ta. Là một doanh nhân làm ăn lớn thư kí ông ta chọn nhất định phải tài giỏi, nhưng có thể do công việc quá nhiều các thư kí trước của ông ta đành phải xin nghĩ việc. Áp lực của công việc mà người thường chỉ coi nó như một chức vụ thư kí nhỏ nhói nhưng thực chất lại rất khó khăn.

Ông ta vẫn cấm cúi làm việc mà không hề chú ý đến Sunny đang đứng bên cạnh mình. Sunny chợt nhận ra rằng người đàn ông này hoàn toàn không có tư tưởng đến tửu sắc.

-Hình như tổng giám đốc đang rất buồn thì phải?

Nghe Sunny nói như vậy ông ta khẽ ngước mắt lên nhìn người con gái trước mặt, cô mặc chiếc vày ngắn màu đen công sở không quá cầu kì nhưng cũng rất phù hợp với công viêc thư kí của mình. Ấn tượng đầu tiên của ông ta về Sunny đó là một cô gái đàng hoàng.

Để đoán ra một người có tâm trạng không vui đối với sát thủ như cô là không hề khó, vì khi tập luyện bọn cô đã được học qua một khóa tâm lý học, có thể nhìn thấy tâm tư của người khác qua chính ánh mắt và ngay cả cử chỉ. Còn người đàn ông này qua tài liệu cho thấy công ty của ông ta đang gặp một vấn đề rất lớn. Có thể dẫn đến phá sản vì lượng hàng đầu tư phi pháp trước kia lỗ không ít vốn, công ty này đi vào nguy cơ bị cảnh sát tịch thu toàn bộ tài sản cũng không chừng.

Ông ta bắt đầu cảm thấy Sunny rất thú vị.

-Tại sao cô biết tôi đang buồn?

Bỏ cây bút máy trên tay xuống dẹp gọn tập tài liệu đang nằm dang dở trên bàn, ông ta tập trung vào người con gái trước mặt. Ông ta muốn biết những gì mà Sunny đang nghĩ trong lòng và hiếu kì vì điều đó.

Thấy cử chỉ của ông Sunny thầm mỉm cười.

-Tôi có thể nhận ra qua ánh mắt của tổng giám đốc đang chứa một nỗi buồn không muốn ai nhìn thấy.

Giọng của Sunny rất nhẹ, dù không đầy mê hoặc nhưng cũng đủ làm người khác cuốn vào giọng nói đó. Nhưng vị tổng giám đốc này không hề có ý định gì xấu với cô, ông ta chỉ thấy rằng Sunny rất giống với đứa con gái đã mất cách đây vài năm của ông. Nếu con gái ông còn sống nhất định cũng lớn như chừng này.

-Một cô bé rất hiểu tâm tư người khác.

-Vậy tôi có thể giúp gì được cho tổng giám đốc không?

Sunny biết ông ta không hề có ý đồ xấu với mình, qua lời nói cô có thể nhận ra người đàn ông trước mặt đang xem mình như một đứa con trong nhà. Chắc ông ta cũng thiếu tình yêu thương với con cái cũng như Sunny thiếu tình yêu thương của ba mẹ từ nhỏ.

Trong lòng Sunny dâng lên một cảm giác rất khó tả cứ như người trước mắt đã quen biết với mình từ lâu vậy.

-Trò chuyện với tôi nhé.

-Vâng.

Hai người cùng nhau ngồi xuống sô pha, ánh ông ta khẽ nhắm trông thật mệt mỏi. Người đàn ông nhìn có một vẻ ngoài hiền lành như thế này nếu không từng xem qua hồ sơ của ông ta Sunny cũng không nghĩ rằng ông ta phạm nhiều tội đến như vậy.

Từ buôn bán vũ khí trái phép đến những đường dây ma túy lớn trong nước được nhập từ Tam Giác Vàng một vùng đất ma túy lớn nhất ở Thái Lan.

-Hay tôi thổi sáo cho tổng giám đốc nghe được không?

Sunny lấy trong người ra một cái cây màu nâu nhỏ. Khi kéo nó ra thì biến thành một cây sáo tuyệt đẹp.

-Uhm.

Tiếng sáo vang lên, ông ta vẫn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái mà đã lâu lắm rồi không có. Tiếng sáo của cô rất trong rất êm làm người khác vô cùng dễ chịu và thích thú.

Ngón tay của Sunny một lúc sau chuyển động rất nhanh, tiếng sáo cũng theo đó trở nên gấp gút. Cảm giác dễ chịu khi nãy cũng không còn, thay vào đó ông ta có cảm giác như mắt tai miệng mình đang rất đau.

“Rít ……..”

Một tiếng rít từ cây sáo phát ra làm tai ông ta đau bùng bùng không thể nghe tiếp bất cứ âm thanh nào nữa.

-Cô.

Chữ “cô” chỉ vừa thốt ra máu từ miệng, tai, mắt ông ta đã trào theo đường chỉ nhỏ ra ngoài. Cứ như một con ma hút máu người vậy trông thật ghê tỏm.

Sunny khẽ lắc đầu tiếc nuối kéo cây sáo lại cất vào trong người. Nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành một cách tốt đẹp. Cây sáo mà Sunny thổi là một loại sáo có âm thanh gây đứt mọi dây thần kinh trong não sống của con người. Vì thế việc giết người một cách dễ dàng bằng âm thanh như Sunny được mệnh danh là Killer pawn (sát thủ đồ cầm)

Mắt ông ta từ từ nhắm lại âm thanh vang vọng bên tay trước khi chết là hai chữ đồ cầm.

Jun và Ren đang đứng trước một mật thất lớn trong một vùng hẻo lánh của thành phố, nơi đây là nơi ở của một ông trùm ma túy khá lớn tại Hà Nội. Thế lực của ông ta ngày càng lớn mạnh vì thế ông ta không thể sống vì nếu tiếp tục, địa bàn của Mina nhất định sẽ bị băng đảng của ông ta giành mất.

Trước cửa mật thất toàn là màu tối không có phát ra bất cứ ánh sáng nào dù chỉ là nhỏ, Jun quan sát thật kỉ xung quanh xem có động tĩnh gì không. Không gian yên lặng không có âm thành nào khả nghi, cho thấy đường vào mật thất này nhất định rất xa.

Tuy đang làm nhiệm vụ của mình nhưng không hiểu sao Jun lại chỉ nghĩ về Cherry, có thể anh lo lắng cho cô. Điều này là hoàn toàn không cần thiết, Cherry là một cô gái giỏi võ anh cứ lo lắng như thế thật lãng phí thời gian. Nhưng dù biết khả năng của cô, trong lòng anh cũng có một cảm giác gì đó rất lạ. Nếu lỡ cô gặp chuyện gì không may thì phải làm sao?

Anh là như thế, có một thói quen là luôn chăm sóc bảo vệ Cherry. Mặc dù cô không còn là đứa bé 6,7 tuổi khi trước nhưng đối với anh cô mãi mãi là một cô bé. Jun chỉ lớn hơn Cherry một tuổi nhưng anh luôn cho rằng Cherry rất cần mình bảo vệ, dù bên ngoài cô có kiên cường như thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn mà thôi.

Jun cứ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề phát giác ra có tiếng bước chân đang tiến lại gần mình. Ren có thể nghe thấy, nhưng điều Ren không ngờ nhất là Jun vẫn đứng yên hoàn toàn không có ý định trốn ra sau.

-Jun.

Đến khi Ren gọi anh mới giậc mình thoát khỏi suy nghĩ đó. Tai khẽ nhúc nhích anh lập tức hiểu ra vì sao Ren lại gọi mình, chắc từ nãy giờ mình mất tập trung rất nhiều mới xảy ra chuyện như thế này. Hoàn toàn không nghe thấy gì, nếu đi một mình e rằng từ khi nãy Jun đã bị người của bọn chúng tóm gọn trong lòng bàn tay.

“Jun bình tĩnh nào”

Tự an ủi bản thân mình, từ trước đến nay Jun là người làm việc rất cẩn thận nhưng không hiểu sao hôm nay hoàn toàn không có một chút tập trung nào. Ren cũng cảm thấy làm lạ về chuyện này, không lẽ Jun đang nghĩ về Cherry đó chứ.

Ren lắc đầu khi đoán ra được Jun đang phân tâm chuyện gì.

-Cậu đừng quên Cherry là một cô gái như thế nào, nếu cậu mà con như thế này. Không chỉ mình cậu chết mà ngay cả tôi cũng không có cơ hội thoát ra.

Lời nói của ren như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào thần trí đang đi tận mây xanh của Jun. Cuối cùng anh mới lấy lại tin thần, anh đã quên mất Cherry là một con người như thế nào. Để sống tới ngày này Cherry đã trãi qua rất nhiều chuyện, gần đến cái chết nhất cô ấy cũng không từ bỏ. Vì thế lần này cũng vậy, Cherry nhất định sẽ làm rất tốt.

-Uhm, tôi biết rồi.

Nói xong hai người phóng nhanh vào góc cây lớn trong bóng tối, phía trước có 3 người đàn ông cao lớn đang tiến lại gần. Bước chân của họ không quá vội vàng mà từ tốn, Ren còn nghe thấy tiếng họ đang nói chuyện với nhau. Jun không nghĩ rằng việc canh giữ trước cổng mật thất lại lơ là như thế này, không lẽ bọn họ còn có một đội ngũ bảo vệ bên trong.

Thấy tình hình không ổn cả Ren và Jun đều im lặng, Quý Sẹo là một người rất cẩn trọng, nếu phía trước mật thất ông ta cho nhiều người canh gác thì rất dễ làm việc. Còn như tình hình bây giờ xem ra khác ít, cho thấy bên trong nhất định còn có những tên lính tài ba hơn và những cái bẫy không thể lường trước được.

-Vào không?

Ren hỏi, qua câu hỏi vừa rồi cũng đủ cho thấy không khí rất căng thẳng. Giọng nói của ren cũng có chút khàn khàn.

Jun quan sát một lúc rồi quay sang nhìn Ren, anh nói nhỏ:

-Khoảng 30 phút nữa chúng ta mới có thể hành động. Bây giờ là 12 giờ chỉ cần đợi đến 12 giờ 30 bọn chúng nhất định cho nhiều người ra cổng canh gác. Chúng ta cứ việc nhìn theo số lượng người rồi dùng thuốc gây mê cho bọn chúng ngủ đi, thì có thể vào đó một cách an toàn.

Theo trí nhớ của anh thì Quý Sẹo có một nguyên tắc làm việc đó là, khi quan 12 giờ 30 tuyệt đối không cho bất cứ ai lui tới xung quanh đường vào mật thất, chỉ có những người mà ông ta thật sự tin tưởng mới có thể ở lại.

Nếu anh đoán không lầm khi qua 12 giờ 30 bên trong chỉ còn khoảng 10 người mà thôi, tuy đường vào bên trong rất tối nhưng chỉ cần men theo lối thì có thể đến nơi Quý Sẹo đang ở. Một mẻ khử hết tất cả bọn chúng.

Ánh mắt Ren thoáng qua tia ngạc nhiên, vì sao Jun lại biết rõ mọi chuyện như thế.

-Cậu khẳng định chứ?

Jun lạnh lùng trả lời mặt không chút biểu cảm: -Khẳng định.

Thấy vẻ mặt đầy tự tin của Jun một người luôn có thành tích đứng đầu, Ren tin vào quyết định của Jun và không hỏi thêm bất cứ điều gì.

Thời gian cứ theo kim giây của đồng hồ tít tắc trôi qua một cách nhanh chống. 30 phút thoáng cái đã đến trong những khoảnh khắc chờ đợi đầy căn thẳng của cả hai người.

Tuy nói là những sát thủ chuyên nghiệp nhưng bọn họ cũng quan trọng nhất là sự an toàn của chính bản thân mình, trong quá trình làm việc không được có bất cứ sơ suất nào. Tính mạng của họ có thể ra đi trong một giây ngắn ngủi của từng viên đạn xuyên thẳng vào tim.

Không gian một lúc càng âm u hơn hẳn, những người đứng bên ngoài vẫn im thinh thích thi thoảng có vài tên từ bên trong đi ra, bọn chúng nói gì đó vào tai nhau mà Jun và Ren hoàn toàn không nghe rõ. Thời gian cũng đã gần đến, khoảng 5 phút sau nó khoảng 20 tên đi ra từ cửa mật thất, vẻ mặt bọn họ có chút mệt mỏi. Dù gì bây giờ cũng đã khuya bọn người đó dù sao cũng là những người bình thường.

Khi thấy bọn chúng bắt đầu tản ra dần dần, chỉ còn khoảng 20 tên đứng bên ngoài, Jun bắt đầu đưa tay vào túi mình lấy ra một thứ gì đó có màu đen sậm. Hình bầu dục.

-Ren có thể ra tay được rồi.

Ren luôn quan sát phía bên ngoài, ánh mắt bỡn cợt như khi nãy cũng không còn thay vào đó là ánh mắt sắc bén.

-Uhm hành động.

Lời nói vừa dứt cả Jun và Ren lập tức phóng người nhanh về phía trước, vật màu đen trên tay Jun được thả lỏng ra lăn trên mặt đất càng lúc càng gần bọn người đang đứng trước cửa mật thất.

“Bùm”

Không gian bỗng nhiên rơi vào trạng thái mù mịch khối, trước mặt không còn một chỗ nào có thể thoát không khí được. Jun và ren nhân cơ hội bọn chúng đang hỗn loạn dùng vũ khí của mình tiêu diệt từng tên.

Những con dao rơi nhanh vào điểm chí mạng của bọn người đó, chỉ trong vòng 10 phút 20 mấy người trên cổ nhiều vết cắt đã nằm sải dài trên mặt đất, không có bất cứ động tĩnh nào.

-Vào thôi.

Jun và Ren đi thẳng vào trong cánh cửa mật thất đen mịch đó, mùi si măng sặc vào mũi. Rất mới, có thể nơi này mới được chỉnh sửa lại mới có một mùi khó chịu như thế này. Bọn họ dừng chân trước cửa cách cửa lớn của mật thất, bên cạnh cánh cửa kế ổ khóa có một dãy số từ 1 đến 9.

Jun lấy trong người ra một cái bình xịt màu trắng bạc xịt nhẹ lên dãy số đó, 6 vệt màu trắng hiện lên trên các chữ số.Jun và Ren mỉm cười hài lòng rồi bắt đầu nhấn lên 6 chữ số đó.

Đối với một người có khả năng mở các ổ khóa kiểu như thế này như Jun thì chỉ trong vòng 5 phút hệ thống đã tự động báo kết nối máy chủ thành công. Và giờ chỉ nhấn vào chiếc nút duy nhất còn lại trên cửa là có thể đi vào bên trong.

“Ting”

Cánh cửa được mở ra, bọn họ bước vào bên trong. Một luồng ánh sáng truyền tới, cả hai phải nheo mắt một hồi mới có thể thích nghi với ánh sáng đến quá bất ngờ này.

Tình hình cho thấy bọn họ đang đứng trước cửa căn phòng của ông ta. Những chiếc bàn cổ kiểu thời xa xưa bằng cây gỗ quý lập tức đập vào tầm mắt họ. Những chiếc bàn này đáng giá vài tỉ đồng, một con số không hề nhỏ.

Ren nhìn chăm chú vào những chiếc bà n cổ phía trước, bất giác thở dài lên tiếng.

-Thì ra ông ra giàu như thế này.

Jun mỉm cười: -Chỉ là một phần nhỏ trong số tài sản kết xù của ông ta thôi.

Theo như những thống kê mà Jun tìm được trong hồ sơ mật mà Mina đưa cho, thì tổng tài sản của ông ta cũng lên đến 200 tỉ đồng tiền Việt Nam.

Jun và Ren tiến sâu vào bên trong hơn một chút,đến lúc họ đứng bên chiếc giường kiểu đế vương màu vàng, bên cạnh người đàn ông đó là một người phụ nữ xinh đẹp. người đàn bà này chắc chắn là vợ của ông ta.

“Cạch”

Ren đã lên nòng súng chuẩn bị ột phát chí mạng vào người Quý Sẹo, nhưng khi khẩu súng được đưa vào tầm nhấm thì một tiếng nói đầy mỉa mai vang lên.

-Cuối cùng các người cũng đã đến rồi sao?

Người đàn ông khi nãy còn nhấm mắt bây giờ đã thức dậy đứng lên nhìn thẳng vào mắt Jun và Ren, trên môi ông ta là một nụ cười có mà như không.

Jun không hề ngạc nhiên trước dự tỉnh dậy đột ngột của ông ta, là một người đứng đầu tổ chức việc phòng bị nhất định rất cao. Đặc biệt là một người đàn ông nham hiểm đầy thủ đoạn này, ông ta đâu thể nào dễ dàng cho người khác giết hại được.

Còn về Quý Sẹo, khi lô hàng lần trước được vận chuyển thành công. Số tiền mà ông ta nhận được khá nhiều vì thế ông ta đã biết được thế nào cũng có người đến giết mình, nhằm lấy mật khẩu số tiền trong khét sắt.

Nhưng không ngờ bọn người đó lại đến nhanh như thế này.

Jun nhìn Quý Sẹo bằng ánh mắt thăm dò: -Ông đã biết trước đêm nay chúng tôi sẽ đến đây?

Ông ta chỉ mỉm cười không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng.

-Xem ra hiệu suất làm việc của Mina quả nhiên tăng lên rất nhiều.

Mina từng là một người em gái trong tổ chức của ông ta, nhưng cách đây 10 năm Mina đã tự động ra khỏi tổ chức tự xây dựng ình một thế giới đầy quyền lực riêng.

Nhưng điều mà ông ta không ngờ nhất đó là có ngày người em gái trước đây lại sai người ra tay giết chết mình.

Ren lạnh lùng nhìn ông ta: -Chúng tôi là người của ai không quan trọng, điều quan trọng nhất là đêm nay ngày tàn của ông đã đến.

Ren nhắm thẳng khẩu súng trên tay vào đầu ông ta, ngón tay lạnh ngắt đang định bóp còi thì.

“Pằng”

Một viên đạn sượt ngang qua vai của Ren, cũng mai Jun nhanh nhẹn đẩy vai Ren ra nêu không viên đạn đó đã khiến cánh tay Ren không thể cử động trong một thời gian dài. Tiếng cười trong phòng một lúc một lớn.

-Nếu tôi dễ bị giết như thế này thì từ lâu đã chết trong tay của bọn giang đồ đầu đường xó chợ, làm gì có cơ hội nằm đây mà hưởng phúc.

Ánh mắt ông ta hướng về hai tên vệ sĩ mặt đồ màu đen từ bên trong tấm màn trắng bước ra, quả nhiên giống như dự đoán ban đầu của Jun, khi mới bước vào đây anh đã nghe thấy có tiếng bước chân nên đã thổi một loại khí đọc vào trong phòng. Đưa cho Ren một viên thuốc giải và anh cũng uống một viên nên thuốc không thể ngấm vào cơ thể hai người được.

Còn lúc này chỉ cần đếm từ 1 đến 7 là được.

-1 ……………..2………………3………………

Ren vẻ mặt khinh bỉ nhìn ông ta, nói giọng có chút mỉa mai: -Xem ra ông đã quá xem thường chúng tôi rồi, ông tưởng chúng tôi là sát thủ nghiệp dư hay sao mà không phát hiện ra nơi này có vệ sĩ của ông.

-Mày –Ông ta lấp bấp đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Ren, khi nghe Ren nói những câu như thế trong lòng Quý Sẹo dâng lên một cảm giác sợ hãi hiếm có.

“Bịch”

Hai tên vệ sĩ nằm ngã dài ra đất, còn người đàn bà cứ nghĩ là vợ ông ta cũng không còn bất cứ cử động nào nữa. Trong mắt bọn họ bất chợt trào ra một dòng máu đỏ chứa đầy kịch độc.

-Tụi bây.

Lời nói cuối cùng của ông ta rơi vào trạng thái im lặng.

“Bịch”

Thân hình cao lớn nằm bất động ra đất, cũng giống như những người khác ông ta cũng chết do trúng độc.

Hiện trường không còn bất cứ người nào sống sót, ngay cả những tên lính canh trước cửa vừa nãy ra khỏi vị trí về cũng không giữ toàn tính mạng.

Nhiệm vụ lần này được diễn ra một cách thuận lợi, cả hai không có bất cứ thương thích nào cả. Hơn cả sự chuẩn bị từ trước của Jun.

-Đi thôi.

Hai bóng đen khuất dần trong bóng tối, không để lại cho đàn em của Quý Sẹo bất cứ thông tin nào về cái chết của người đứng đầu tổ chức.