Đêm về, Quyết Ngọc ngồi bên cửa sổ phòng, phóng mắt nhìn ra ngoài khu vườn rộng với tiếng gió xào xạc.
Hôm nay, Lam Tiễn không hề về Lam gia. Dù sao vợ sắp cưới đang ở đây, ít nhất anh ta cũng nên về gặp một chút chứ. Cả ngày cô chẳng làm gì, buồn bực tay chân. Chán chường, cô muốn ra ngoài vườn cho khuây khỏa.
Đi loanh quanh một lúc, Quyết Ngọc lấy điện thoại ra, tìm cái tên Mục Thời Cảnh rồi gõ vài chữ: “Lão Cảnh, anh có rảnh không?”, định bấm gửi đi nhưng ngón tay cứ lần chần. Nhớ đêm trước, hai người tranh cãi căng thẳng, sau đó vẻ như hắn không muốn gặp hay nói chuyện với cô.
Chưa kể, Five nói rõ, khi nào có chuyện quan trọng thì mới gọi cho lão Cảnh. Mà đúng thôi, hắn và cô ngoài nhiệm vụ ra còn có gì để nói? Cất điện thoại, cô thiết nghĩ, gửi tin nhắn cũng chưa chắc hắn đã hồi đáp!
Bước vào phòng, còn đang nghĩ xem có nên ngủ sớm khôngthì Quyết Ngọc nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm liền ngạc nhiên. Cùng lúc cửa phòng tắm bật mở, cô bất ngờ khi thấy Lam Tiễn!
Anh vừa tắm xong, mình trần còn đọng nước, bên dưới quấn mỗi cái khăn, tóc ướt rượt, từng dòng nước chảy ngoằn ngoèo theo đường nét khuôn mặt nam tính. Thân thể cao to săn chắc tỏa ra mùi thơm sữa tắm.
Không nghĩ Lam Tiễn sẽ về nhà, còn xuất hiện tại đây với dáng vẻ ướt át thế này, khiến Quyết Ngọc đứng nhìn chằm chằm.
Ngay cả anh chàng đại tá cũng bất ngờ chẳng kém, nhớ rõ lúc vào phòng đâu có ai, sao đùng một phát Quyết Ngọc lại ở đây?
Chiếc khăn lông vắt trên mái tóc ướt, anh nhìn cô trong chiếc váy ngủ trắng, bên ngoài khoác hờ áo khoác mỏng, vẫn là mái tóc quăn gợn sóng phủ xòa lên bờ vai mảnh dẻ. Lúc ở chỗ buôn người, anhnhận ra cô gái đó lạnh lùng sắc sảo, lại không nghĩ cô cũng có dáng vẻ quyến rũ thế này.
Cuộc chạm mặt không báo trước, trong tình trạng lộ da lộ thịt, hai người cứ ngây ra trong vài giây. Rồi cũng sực tỉnh, cả hai đồng loạt quay mặt đi, có chút lúng túng.
- Sao... anh lại ở đây? - Quyết Ngọc lên tiếng trước\, tự nhủ sao Lam Tiễn gặp lần đầu trong bộ quân phục với Lam Tiễn lúc này lại khác nhau thế.
Lam đội trưởng lóng ngóng một hồi mới với được áo choàng tắm, khoác vào.
- Tôi phải hỏi cô mới đúng\, đây là phòng tôi mà.
- À\, suýt thì tôi quên mất! Hôm qua về đây\, bác gái đưa tôi vào phòng này\, bảo tôi cứ ở đây vì sau này chúng ta cũng là... vợ chồng.
Lam Tiễn thở mạnh, thầm trách mẹ chưa chi đã vội vàng như vậy, đưa Quyết Ngọc vào phòng con trai mà chẳng báo gì cả. Dù gì hai người vẫn chưa đám cưới, trai đơn gái chiếc, đêm khuya ở chung một phòng, ai nấy đều không mặc quần áo đàng hoàng, quả thật khiến quân nhân nghiêm túc như anh cũng bối rối.
- Cô có thể quay qua nói chuyện được rồi.
Lam Tiễn bảo vậy, Quyết Ngọc nhẹ nhõm quay người lại, bấy giờ mới hỏi tiếp:
- Anh về từ lúc nào?
- Cách đây nửa tiếng. - Vắt khăn qua vai\, Lam Tiễn khoanh tay - Về tới đây không thấy ba mẹ\, tôi định tắm rửa xong thì mới hỏi người hầu phòng cô ở đâu.
- Tại trước đó chán quá nên tôi ra vườn đi dạo... Mà tôi nghe bác gái nói anh cả ngày đều ở sở cảnh sát\, sao đêm nay lại về nhà?
- Mẹ tôi cứ gọi điện giục\, tranh thủ đêm nay công vụ không nhiều nên tôi mới về.
- Bác gái giục anh về có chuyện gì?
- Mẹ bảo rằng\, ba tôi muốn ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.
- Còn đám cưới?
- Có lẽ sang tuần sau mới tổ chức.
Câu chuyện kết thúc ở đó khi cả hai hết vấn đề để nói. Chính xác thì Quyết Ngọc đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo? Cô luôn muốn tiếp cận Lam Tiễn, hoàn cảnh hiện tại chẳng phải rất thuận lợi sao?
Anh ta và cô, cùng ở trong căn phòng đêm khuya, thế này mà không làm gì quả thật uổng phí cơ hội, thế nhưng cô lại chưabiết nên làm cái gì và làm như thế nào! Quyến rũ, nói nghe thì dễ...
- Thôi thì đã như vậy cô cứ việc ngủ ở đây\, tôi sẽ vào thư phòng ngủ tạm.
Hẳn thấy Quyết Ngọc đang khó xử nên Lam Tiễn khéo léo giải vây. Trái lại, Quyết Ngọc không muốn để anh chàng rời đi, liền vội vã nghĩ ra một cách. Cô đưa tay lên trán, giả vờ chóng mặt rồi khụy chân ngã nhẹ xuống đất.
Hiển nhiên Lam Tiễn phải bước đến gần hỏi han: “Cô Đới bị làm sao thế?”.
- Chắc ban nãy ở ngoài gió lạnh nên đầu óc hơi choáng váng...
- Vậy để tôi đỡ cô lên giường nghỉ ngơi.
Cắn câu rồi! Quyết Ngọc chờ lúc Lam Tiễn đỡ dậy thì tiếp tục vờ ngã vào lòng anh, thậm chí còn áp tay vào vòm ngực đó, tạo ra sự va chạm thân thể một cách hờ hững ngẫu nhiên.
Vẻ như Lam Tiễn cũng nhận ra điều đó, bất giác trở nên cứng ngắc, cảm nhận thân ảnh mềm mại lả đi trong lòng mình, khiến đôi chân liền đứng yên.
Quyết Ngọc là muốn kiểm tra thử Lam đại tá cương trực đường hoàng liệu có dao động khi bị phụ nữ chạm vào không. Nhưng hiện tại người đàn ông cao lớn ngay bên cạnh không phản ứng gì khiến cô mất kiên nhẫn.
Bàn tay cảm nhận tiếng đập mạnh trong lồng ngực anh, tự nhiên khiến cô hồi hộp theo.
Quyết Ngọc phát hiện, cổ áo choàng tắm hơi rộng nên những ngón tay cô vô ý chạm vào cơ ngực rắn rỏi của anh chàng quân nhân, hơi ấm da thịt thấm vào, thật làm người khác giật mình!
Sau cùng, Quyết Ngọc mới chịu không nổi, đành phải kết thúc cái trò quyến rũ ngớ ngẩn này.
- Tôi thấy đỡ hơn rồi\, có lẽ nên đi ngủ.
Không chần chừ thêm, Lam Tiễn liền mở cửa ra ngoài. Quyết Ngọc thở đều trở lại, xem ra quyến rũ mà cũng tốn nhiều công sức!
Ở trong tổ chức GOD nhiều năm, xung quanh toàn đàn ông con trai, nhưng cô chưa bao giờ đụng vào họ theo cách như thế này. Là Five, thậm chí cả Mục Thời Cảnh mà cô yêu... Lam Tiễn, rất khác với họ, khác với Thời Cảnh!
Ngã vật xuống giường, cô chỉ muốn ngủ cho xong!