Sát Thủ 60 Ngày Giả Làm Vợ Đội Trưởng Đặc Nhiệm

Chương 13: Xé áo chữa thương : "Ở cạnh anh, em không cần phải chịu đựng"




Đôi tay thô ráp lướt qua dây áo lót ren, khẽ chạm vào vết thương, ánh mắt Lam Tiễn như bị hút lấy bởi màu máu đỏ tươi trên làn da trắng không tì vết của vợ.

- Trước tiên phải cầm máu đã\, ngoài cửa hang có mấy lá tía tô\, để anh ra hái.

Hái được mấy lá tía tô, Lam Tiễn nhai nhuyễn rồi nhẹ nhàng đắp lên vết thương hòng cầm máu, thấy Quyết Ngọc bấu chặt lấy tay mình ra điều rất đau, liền nói:

- Nếu đau quá em cứ la lên đừng cố chịu đựng.

Mồ hôi rịn trên trán, Quyết Ngọc thoáng lắc đầu, cái đau này so ra chẳng nhằm nhò gì, bản thân vốn chịu đau rất giỏi. Suốt 9 năm huấn luyện thành sát thủ, cô còn trải qua những vết thương tồi tệ hơn nhiều, nhưng đều phải chịu đựng vượt qua.

- Anh cứ cầm máu giúp em\, đau thế nào em cũng chịu được...

Nhìn gương mặt xinh đẹp ấy tái đi, trong lòng Lam Tiễn xót xa, bất giác chính bản thân mới không chịu được khi thấy Quyết Ngọc đau đớn. Thật dịu dàng, anh ôm lấy vợ để cô tựa cằm lên vai anh, ngực cô áp vào ngực anh, vừa sưởi ấm vừa xoa dịu.

Vòng tay bọc lấy tấm lưng nóng rẫy, Lam Tiễn nhai lá tía tô, đắp tiếp vào vết thương. Máu vẻ như đã được cầm lại. Giọng anh nhỏ nhẹ ngay bên tai cô:

- Ở cạnh anh thì em không cần phải chịu đựng\, muốn đau thì cứ đau.

Quyết Ngọc đang đau và mệt mỏi, vừa nghe xong câu nói ân cần đó thì có thứ cảm xúc nhè nhẹ len lỏi vào trái tim vốn dĩ vẫn luôn giá lạnh của mình.

Kể từ năm 14 tuổi, cô đã không còn là một cô bé vô âu vô lo nữa, ngày ngày đều trải qua những bài luyện tập khắc nghiệt, do chính Mục Thời Cảnh dạy dỗ hòng biến cô trở thành sát thủ giỏi nhất! Mỗi lần bị thương, bản thân phải tự chịu đựng, tự chăm sóc vết thương. Chẳng có lấy một ai, thậm chí là Thời Cảnh, hỏi cô có đau không…?

Dần dà theo năm tháng, cô gái ấy cũng quên mất cảm giác được săn sóc, được ai đó lau đi thương đau, giống hệt con sói đơn độc chỉ biết tự liếm láp vết thương.

Vậy mà ngay bây giờ trong hang động tối om, cùng cơn mưa lạnh, lần đầu tiên sau 9 năm có một người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy Quyết Ngọc, tẩn mẩn đắp lá thuốc cầm máu, ôn nhu xoa dịu đau đớn trong cô, bảo cô đừng chịu đựng nữa, khiến trái tim này chợt nhiên ấm áp dù anh không phải là người mình yêu thương…



Nhớ tới Mục Thời Cảnh, cô tự thấy chua xót, từ từ lịm dần trên bờ vai cứng cáp kia.

Chẳng nghe âm thanh nào nữa, Lam Tiễn mới biết Quyết Ngọc đã ngủ. Chính anh cũng không nghĩ vào lúc ấy, cô lại che chắn cho mình, lãnh trọn cú cào ghê gớm từ con gấu. Chỉ quen biết nhau có nửa tháng mà sao cô dám liều mình cứu anh? Nhìn cô mảnh mai, hóa ra bản tính vô cùng gan dạ.

Anh cởi quân phục, đắp lên cơ thể đang lạnh của vợ, nhẫn nại ôm cô. Tiếp theo, anh nghe những tiếng gọi ở bên ngoài…

Mở mắt ra, Quyết Ngọc đang nằm trên giường, trong căn phòng sáng sủa. Lam Tiễn ở ngay bên cạnh, nhìn cô tỉnh lại liền hỏi:

- Em thấy trong người thế nào? Còn đau không?

Lắc đầu, Quyết Ngọc ngồi dậy: “Em đang ở đâu đây?”

- Viện quân y! Trong lúc anh đắp thuốc\, em đã ngất đi\, rồi anh nghe tiếng gọi của Phi Lang và các đồng chí khác đang tìm kiếm chúng ta\, anh liền đưa em về đây. May là vết thương không bị nhiễm trùng\, em ngủ hết cả buổi chiều đấy.

Quyết Ngọc khẽ cựa mình, sau lưng vẫn còn hơi nhói, lần đầu tiên mới biết cảm giác bị thú cào là thế nào! Sực nhớ tình cảnh lúc đó, Lam Tiễn xé áo cô và đắp thuốc, nghĩ lại cô vẫn còn chút ngượng ngập nên vô thức đưa tay lên túm nhẹ cổ áo. Vị đội trưởng nghiêm túc thế mà tinh ý, nhìn biểu hiện cô thì biết đang nghĩ gì.

- Em yên tâm\, trong hang rất tối\, anh chẳng hề thấy gì cả. Vả lại\, đây cũng đâu phải lần đầu anh nhìn thân thể của em…

Lam Tiễn bỏ lửng câu nói, hàm ý muốn nhắc về cái lần hai người cùng ở trong buồng tắm, gần như đều nhìn rõ thân thể đối phương rồi! Bởi vậy Quyết Ngọc càng thêm bối rối, chỉ ngồi im lặng. Một phút trôi qua, cô nghe anh cất tiếng lần nữa:

- Anh có chuyện này muốn hỏi\, trong lúc em mê man đã gọi tên một người.

- Ai cơ?

- Lão Cảnh! Đó là ai vậy?



Nếu không phải lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thì ắt hẳn Quyết Ngọc đã để lộ sự giật mình ở trước mặt Lam Tiễn. Mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô đảo mắt đáp rằng:

- Lão Cảnh… là bạn thân của em hồi cấp 3. Anh cũng biết em thất lạc gia đình lúc 6 tuổi\, lão Cảnh cũng mồ côi nên chúng em rất thân thiết vì bất hạnh giống nhau. Cậu ấy tên Cảnh\, rất giống ông cụ non\, em vui miệng cứ gọi “lão Cảnh”.

- Ra là thế! Nhưng xem ra “lão Cảnh” này rất quan trọng với em vì trong lúc đau đớn như vậy mà em vẫn gọi tên cậu ấy trong cơn mê.

Siết nhẹ tấm chăn, Quyết Ngọc hơi chột dạ. Mà để ý, chất giọng Lam Tiễn khá kỳ lạ, không phải kiểu thăm dò xét nét, bởi nghe qua lại thoáng chút không vui!

- Chắc em còn mệt\, mau nằm nghỉ đi.

Cửa phòng đóng lại, Quyết Ngọc mới dám thở mạnh, ban nãy thật nguy hiểm! Cô nhớ lúc trong hang động, vì nghe Lam Tiễn bảo mình đừng cố chịu đau vì vậy liền nghĩ về quãng thời gian làm sát thủ cùng với sự khắc nghiệt của Thời Cảnh nên mới vô tình gọi “lão Cảnh”, nào ngờ bị nghe thấy!

Tính ra còn may vì cô không gọi thẳng cái tên Mục Thời Cảnh, bởi sẽ còn tệ hơn nữa!

Quyết Ngọc với tay ra sau lưng, chạm lên vết thương được băng bó, câu nói của Lam Tiễn “ở cạnh anh, em không cần phải chịu đựng” cứ vang lên và cô mỉm cười.

Lam Tiễn trầm tư đứng nơi hành lang, vừa rồi dáng vẻ Quyết Ngọc lúc nói về “lão Cảnh” có hơi khác lạ, vẻ như đang che giấu gì đó. Thiết nghĩ, cả hai có mối quan hệ không bình thường, và thật ngạc nhiên khi vị đại tá lạnh lùng này thấy khó chịu lẫn không vui! Tiếng bước chân vang lên, anh ngước nhìn, Lý Hoàng Mai xuất hiện.

- Đội trưởng\, anh cho gọi em có chuyện gì ạ?

- Lý thiếu úy\, em có gì không vừa lòng Đới hạ sĩ à?

- Sao anh lại hỏi vậy? Là Đới hạ sĩ đã nói gì không tốt về em ư?

- Đới Nhược Vũ không nói xấu về em\, mà những việc em làm đều thấy rõ như thế. - Lam Tiễn khoanh tay - Mấy ngày trước em dẫn cô ấy tới phòng tắm nam\, trưa nay thì bỏ cô ấy ở lại một mình trong rừng để rồi gặp phải thú dữ.