Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 712:




Chương 712:

Không giống như Lê Nguyên Dũng vẫn còn rất bình tĩnh, Hoàng Thông lại đang điện cuồng phát tác cơn giận của mình.

“Tấn công, t·ấn c·ông! Lũ chó này lúc nào cũng thúc dục ta t·ấn c·ông.”

“Bình tĩnh một chút tư lệnh, những người ở bộ tổng tư lệnh cũng không có cách nào.”

Tham mưu trưởng ở bên cạnh lên tiếng an ủi Hoàng Thông, để hắn bình tĩnh một chút.

“Bình tĩnh! Ngươi nói ta bình tĩnh kiểu gì? Nhìn cái mệnh lệnh c·hết tiệt này xem, bọn hắn muốn ta lập tức đánh về phía tây. Lập tức là lập tức đấy, ngươi nhìn nơi đó xem nếu ta t·ấn c·ông chuyện gì sẽ xảy ra!”

Nói rồi Hoàng Thông chỉ tay ra ngoài cửa sổ hướng về vị trí cánh quân phía đông của ma quỷ bị bao vây gằn giọng nói.

“Bệ hạ thế nào? Bệ hạ cũng đồng ý với kế hoạch này sao?”

Tham mưu trưởng lên tiếng hỏi.

Phải biết mệnh lệnh của Long là được ưu tiên hàng đầu, nếu mệnh lệnh của hắn mâu thuẫn với bất kỳ mệnh lệnh nào thì mệnh lệnh của Long đều được ưu tiên, cho dù có là mệnh lệnh từ cơ quan quân sự cao nhất như bộ tổng tư lệnh đi chăng nữa.

Đương nhiên nó là trong trường hợp mệnh lệnh không vi hiến, một khi vi hiến liền không có tác dụng.

Đó là quy định của pháp luật như vậy, còn người thi hành có làm hay không lại là vấn đề khác.

“Bệ hạ không có ý kiến với mệnh lệnh này.”

Hoàng Thông trả lời.

“Không có ý kiến!”

Tham mưu trưởng không hiểu những lời vừa rồi có ý gì.

“Ta đã nói chuyện với bệ hạ! Nhưng ngài không hề có ý phản đối hay đồng ý với mệnh lệnh của bộ tổng tham mưu.”

Hoàng Thông nói.



Nghe vậy tham mưu trưởng rơi vào trầm tư.

“Xem ra bệ hạ vẫn đang do dự.”

Tham mưu trưởng phán đoán.

Quả thật Long đang do dự.

Hoàng Thông đã trình bày tình hình hiện tại cho Long.

Theo đó muốn hoàn toàn nuốt chửng đội quân hơn một trăm nghìn của cánh quân phía đông hẳn phải mất thêm ít nhất mười ngày nữa, đó là quân đoàn hai đã không tiếc tiêu hao sử dụng một lượng đạn pháo khổng lồ đè đầu bọn hắn. Nếu bây giờ quay qua muốn t·ấn c·ông về hướng Vĩnh Xuân liền có nghĩa để lộ sau lưng cho đội quân này, nó khác gì là t·ự s·át đâu.

Còn nếu muốn trong thời gian ngắn hơn xử lý đội quân này như vậy t·hương v·ong sẽ vô cùng khổng lồ điều mà bản thân Hoàng Thông cũng không thể tưởng tưởng được. Hơn nữa đây cũng chỉ là dự tính của hắn còn thực tế nhứ thế nào không ai biết được.

Tới lúc đó đừng nói là tiếp tục tiến công ngay cả việc có giữ vững được khu vực hay không cũng đã là một vấn đề.

Nhưng dù vậy Long vẫn do dự.

Bởi vì một khi mất Vĩnh Xuân đối phương sẽ có đủ vật tế cho nghi thức, tới lúc đó việc giữ được phương bắc hay không đã không phải vấn đề. Bởi vì gần như chắc chắn sẽ mất, Nam Tinh lúc này không có năng lực chống lại hàng chục triệu quân trên vùng bình nguyên rộng lớn của phương bắc, chỉ có thể dựa vào các đường giao thông độc đạo để phòng thủ thôi.

Suy đi nghĩ lại làm thế nào cũng không được, điều này khiến Long rất do dự không biết phải làm như thế nào.

Kỳ thực bản thân những tướng lĩnh ở bộ tổng tham mưu cũng biết nhưng bọn họ cảm thấy đã không còn cách nào khác chi bằng thử liều một lần. Dù sao một trăm nghìn quân đang trong vòng vây kia hẳn cũng không còn bao nhiêu sức lực để tận dụng cơ hội.

“Nhưng mà ý nghĩ của bọn hắn cũng rất có lý. Đối phương không chắc đã có thể tận dụng cơ hội này, dù sao bọn hắn đã bị chúng ta đè lên đánh mấy ngày nay.”

Tham mưu trưởng thuyết phục Hoàng Thông.

“Ngươi làm sao biết bọn hắn không làm được? Chúng ta không biết tình hình bên trong, ngươi đang trông chờ vào may mắn ư?”

Nhưng Hoàng Thông không dễ bị thuyết phục như vậy. Việc để hở lưng của quân mình cho đối phương rõ ràng là điều đại kỵ trong c·hiến t·ranh.

Tham mưu trưởng thấy vậy cũng không nói lời nào, hắn biết những điều Hoàng Thông nói hoàn toàn chính xác nhưng bây giờ mệnh lệnh là từ phía trên xuống là như vậy.



“Chúng ta bây giờ phải làm sao? Cũng không thể trái lệnh được, bọn hắn có thể thay thế ngài.”

Quyền hạn của bộ tổng tư lệnh hoàn toàn có thể thay thế quyền chỉ huy của Hoàng Thông đối với quân đoàn hai, nếu không có sự can thiệp của Long liền không ai có thể ngăn chặn mệnh lệnh này.

Hoàng Thông cũng không nói lời nào hắn biết những lời tham mưu trưởng nói không sai, nếu hắn không thi hành mệnh lệnh bộ tổng tư lệnh có thể tước quyền chỉ huy của hắn, tướng lĩnh mới tới chắc chắn cũng sẽ thi hành mệnh lệnh.

“Chi bằng chúng ta cứ thi hành mệnh lệnh, nếu thất bại đó cũng là lỗi của bọn hắn vì đã đưa ra mệnh lệnh vô lý.”

Tham mưu trưởng ra chủ ý.

“Đây không phải lỗi hay không lỗi đây là gần năm mươi nghìn quân, ngươi muốn c·hôn v·ùi toàn bố số quân này sao?”

Hoàng Thông mặt lạnh nhìn tham mưu trưởng nói.

Những lời vừa rồi của tham mưu trưởng đã khiến Hoàng Thông trở nên cảnh giác, trong mắt hắn tham mưu trưởng đã mất rất nhiều điểm sau những lời vừa rồi.

Là một tướng lĩnh suy nghĩ đầu tiên không phải là làm thế nào để chiến thắng, giảm t·hương v·ong cho quân mình mà lại là tìm cách chối bỏ trách nhiệm. Đây là điều không thể chấp nhận đối với một tướng lĩnh, trong lòng Hoàng Thông hắn đã đánh trật tham mưu trưởng rồi, sự nghiệp của tham mưu trưởng chỉ có thể tới đây hắn sẽ không thể tiến thêm bước nào nữa.

Tham mưu trưởng nghe vậy lại thấy ánh mất không mấy thiện cảm của Hoàng Thông cũng biết mình đã nói sai vội vàng xin lỗi.

“Lỗi của ta thưa tư lệnh, ta không nên nói những lời như vậy.”

“Ừm!”

Hoàng Thông chỉ gật đầu xem như đã chấp nhận lời xin lỗi của tham mưu trưởng.

Thấy vậy tham mưu trưởng cũng thả lỏng một hơi.

Nhưng hắn lại không biết rằng hắn đã b·ị đ·ánh dấu tử trong lòng Hoàng Thông, sự nghiệp quân nhân của hắn đã kết thúc ở đây.

Phải biết khi bộ tham mưu muốn thăng cấp cho một sĩ quan nào đó bọn họ sẽ tham khảo ý kiến của cấp trên cùng tướng lĩnh hoạt động cùng hắn. Đặc biệt ý kiến của tướng lĩnh cấp trên có thể chiếm tới ba mươi phần trăm quyết định thăng cấp, đương nhiên ý kiến này cũng phải có lý do rõ ràng và bộ tổng tham mưu cũng sẽ tiến hành xác nhận để tránh các tướng lĩnh lợi dụng quyền lực này để đề bạt người thân cận hoặc xử lý tư thù cá nhân.

Nhưng Hoàng Thông không lo lắng, trong này cũng không phải chỉ có hai người bọn họ hắn chỉ cần ghi lại chính xác nội dung cuộc trò chuyện này trong đánh giá liền được.



Suy nghĩ một lúc cuối cùng Hoàng Thông thở dài nói.

“Đi xuống chuẩn bị đi ngày mai chúng ta sẽ t·ấn c·ông tổng lực, dùng toàn bộ số đạn pháo được chuẩn bị cho trận này. Sau ngày mai chúng ta sẽ tiến về phía tây.”

“Chỉ một ngày liệu có đủ thưa ngài. Bên ngoài kia vẫn còn một đội quân muốn giải thoát cho bọn hắn.”

Một đại tá trong bộ tham mưu nói.

Hắn nghi ngờ liệu một ngày có đủ để đánh tan quân địch hay không.

“Đương nhiên không đủ, tốt nhất nên đánh cho bọn hắn tàn phế không đủ năng lực để q·uấy r·ối liền ổn.”

Hoàng Thông tất nhiên không tin chỉ trong một ngày có thể đánh tan đối phương, hắn chỉ mong có thể đánh tàn phế đội quân này để bọn hắn không có cơ hội phá rối.

“Tư lệnh! Chi bằng chúng ta thả bọn chúng đi.”

Đột nhiên lúc này một tham mưu trẻ lên tiếng.

“Ngươi điên rồi sao? Để bao vây đội quân này chúng ta phải tốn bao nhiêu công sức bây giờ các ngươi lại nói muốn thả bọn chúng đi.”

Tham mưu trưởng nghe vậy giận giữ nói.

Những người khác cũng hướng ánh mắt không hiểu về phía người này, ngay cả Hoàng Thông cũng không ngoại lệ.

“Mọi người bình tĩnh nghe ta nói hết đã. Mọi người đều biết nếu chúng ta để mặc bọn hắn như vậy thì chắc chắn lưng của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, cho dù có đánh tàn phế bọn hắn hay không.”

Nói tới đây hắn dừng một lúc quan sát mọi người rồi mới tiếp tục lên tiếng.

“Nếu đã như vậy chi bằng chúng ta thả chúng đi như vậy sau lưng chúng ta liền không còn nguy hiểm nữa có thể toàn lực t·ấn c·ông.”

“Ngươi biết nếu làm như vậy trước mặt chúng ta sẽ có tới hơn hai trăm nghìn quân không. Nó sẽ chỉ khiến việc t·ấn c·ông của chúng ta trở nên khó khăn hơn.”

Tham mưu trưởng nói.

Tướng lĩnh này nghe vậy liền nhún vai nói.

“Cái này tùy thuộc vào tư lệnh thôi. Ngài muốn đối mặt với hai trăm nghìn quân trước mặt hay luôn có một đội quân một trăm nghìn sắn sàng chọc vào lưng ngài bất kỳ lúc nào!”