Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 650: Lệnh di tản.




Chương 650: Lệnh di tản.

Trần Trung Dương năm nay hai mươi hai tuổi.

Hắn vừa hoàn thành khóa huấn luyện cảnh sát và được điều làm cảnh sát của trấn Vọng Lăng.

Vừa kết thúc phiên trực đêm trở về nhà còn chưa kịp thân mật với vợ cô vợ vừa kết hôn đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Cô vợ trẻ liền lập tức rời khỏi tay hắn vội vã chạy đi mở cửa khiến trong lòng hắn có cảm giác hụt hẫng.

“Chồng! Là đội trưởng Dương.”

Không cần vợ gọi Trần Trung Dương cũng đã nhìn thấy ai ở bên ngoài cửa.

“Đội trưởng sao ngài lại tới đây?”

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của đội trưởng trong lòng Trần Trung Dương không nhịn được cảm giác có chuyện sắp xảy ra, hắn không nhịn được hỏi.

Đội trưởng thậm chí không chào hỏi vợ hắn mà lập tức ra lệnh cho hắn.

“Trung Dương lệnh tập hợp từ sở trưởng.”

“Tập hợp! Vào đêm như thế này?”

Trung Dương nhìn sắc trời tối đen bên ngoài không nhịn được nói.

“Đúng vậy! Tất cả cảnh sát trong trấn đều nhận lệnh tập hợp, trong vòng mười phút nữa ngươi phải có mặt tại đồn cảnh sát. Bây giờ ta phải tiếp tục đi gọi những người khác, ngươi mau tới điểm tập hợp.”

Nói rồi đội trưởng lập tức rời đi mà không thèm chào hỏi khiến Trung Dương không biết phải làm sao.

Cuối cùng Trung Dương chỉ có thể nhìn vợ mình với khuôn mặt bất lực.

“Không sao ngươi cứ đi thôi. Nhớ cẩn thận đấy!”

Vợ hắn thấy vậy liền nở một nụ cười nhẹ nhàng thông cảm cho hắn rồi rặn dò.

Trung Dương chỉ đành đặt lên trán vợ một nụ hôn rồi rời nhà ngay sau đó.

Gần mười phút sau hắn có mặt tại trụ sở cảnh sát, quan sát một lượt hắn thấy được toàn bộ thành viên của lực lượng cảnh sát tập hợp ở đây, một điều cực kỳ hiếm vào giờ này.

Chờ đợi khoảng năm phút nữa cảnh sát trưởng xuất hiện, Trung Dương nhìn ra được sắc mặt của cảnh sát trưởng cũng không khác mấy so với đội trưởng.

“Đêm nay tập hợp các ngươi ở đây là có nhiệm vụ. Thị trấn này sắp trở thành tiền tuyến, nhiệm vụ của các ngươi là lập tức di tản phụ nữ, người già và trẻ em về phía đông tới Vĩnh Đông. Cùng với đó tập hợp tất cả đàn ông trong thị trấn khẩn cấp xây dựng công sự phòng ngự.”

Lời của cảnh sát trưởng khiến tất cả mọi người hoảng hốt xôn xao, ai cũng ghé tai vào bàn tán.

“Thiếu tá, kẻ thù của chúng ta là ai?”



Một cảnh sát không nhịn được hỏi.

Mọi người đều rất hoang mang, theo lý thuyết phương bắc này là hậu phương mới phải làm sao trong nháy mắt lại trở thành tiền tuyến rồi, không lẽ quân Đế quốc đã đánh đến tận đây?

Cảnh sát trưởng nghe vậy ánh mắt nghiêm túc nói.

“Là ma quỷ! Kẻ thù của chúng ta tới từ ma địa ở phương bắc.”

Lần này tất cả mọi người đều hoảng hốt, ai cũng biết về ma quỷ nhưng không phải ai cũng từng tiếp xúc với ma quỷ tất cả những gì bọn hắn biết về ma quỷ đều qua những lời kể hay sách báo.

“Sở trưởng! Thực sự là ma quỷ sao?”

Có người vẫn không tin hỏi.

“Đây là tin từ bộ tham mưu.”

Cảnh sát trưởng nói.

Kỳ thực không phải ai cũng biết bộ tham mưu là gì, nhưng mọi người đều cho rằng đây là một cơ quan ngang cấp bộ. Dù sao cũng có chữ ‘bộ’ bên trong.

Nếu là cơ quan ngang cấp bộ thì hẳn phải quyền lực rất cao.

“Được rồi, mọi người hành động đi chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Cứ theo khu vực phụ trách của từng người mà hành động”

Cảnh sát trưởng ra lệnh.

Trung Dương đi theo đội của mình, vị trí tuần tra đội của hắn khá gần với nhà nhưng nhà của hắn lại không nằm trong khu vực tuần tra.

Mặc dù đã nhờ vả một đồng nghiệp nhưng Trung Dương vẫn rất lo lắng cho vợ của mình.

Cộc cộc!

“Ai vậy? Tới đây vào giờ này làm gì?”

Từ bên trong vọng ra âm thanh cực kỳ bất mãn của một bà lão.

Cánh cửa mở ra một bà lão khuôn mặt đã đầy nếp nhăn cầm trên tay cây đèn dầu với thái độ phi t hường bất thiện xuất hiện.

Cho dù là vào thời điểm này cũng không phải nhà nào đều có điện đèn dầu vẫn chiếm một phần rất quan trọng trong đời sống của người dân.

“Bà Bình, có lệnh di tản của chính phủ. Chồng bà đâu? Hai người cần nhanh chóng rời đi ngay!”

Trung Dương nói.

Sau đó là một ánh mắt điêu ngoa của bà lão.



“Ngươi nói điên khùng gì đó! Giờ này rồi còn đi lừa người lo trở về với vợ con đi.”

Bà lão cũng nhận ra Trung Dương, dù sao hắn cũng tuần tra trong khu này mỗi ngày.

“Tôi không đùa, ma quỷ đang tới đây bà cần phải di tản ngay. Đây là lệnh của chính phủ.”

Trung Dương nghiêm túc nói.

“Ma quỷ! Thằng nhóc ngươi đang mê sảng sao? Hay là đang say xin?”

Bà lão không tin nói, bà ấy còn đưa mũi tới gần Trung Dương như muốn ngửi xem người hắn có cồn không.

“Tôi không có thời gian đùa với bà, còn rất nhiều nhà nữa tôi phải đi, ông bà nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cần thiết nửa giờ nữa phải rời đi ngay.”

Trung Dương mất kiên nhẫn với bà lão.

“Nhìn xung quanh đi! Mọi người đều đang rất vội.”

“Bà Bình nhanh chuẩn bị đồ đi.”

Lúc này một hàng xóm thấy vậy cũng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi là ai?”

Nhưng bà lão lại nheo mắt lại cố gắng nhing xem là ai đang muốn nói. Trời thực sự rất tối mắt của bà đã rất yếu rồi nếu không ở gần hoàn toàn không thể nhìn thấy người.

Hàng xóm cũng biết mắt bà ấy rất yếu vì thế liền tới gần nhắc nhở.

“Là ta Đại Cẩu đây.”

“A! Là ngươi à.”

“Đúng vậy! Trung Dương nói là thật đấy, bà mau chuẩn bị đồ đạc di tản đi.”

Hàng xóm thấy bà ấy nhận ra mình cũng liền vội vã nói.

Nhưng sắc mặt của bà lại trở nên kiên quyết nói.

“Ta không đi đâu cả! Đây là nhà của ta, ta có thể đi đâu.”

Nghe vậy Trung Dương liền cố gắng thuyết phục.

“Nơi này chẳng mấy chốc sẽ rất nguy hiểm.”

“Ta không đi là không đi! Các con ta đi thành phố làm việc nếu ta đi rồi bọn nó biết về nhà như thế nào, ta phải chờ con ta về.”



Người già rồi rất bảo thủ bọn họ không muốn rời xa nhà là điều dễ hiểu.

“Các ngươi muốn đi thì cứ đi! Đây là nhà của ta, ta sẽ không đi đâu cả cho dù có c·hết, ta phải chờ các con ta về.”

Rõ ràng bà lão không hề muốn rời khỏi nhà.

“Lão Nhái đâu cho tôi gặp ông ấy.”

Thấy không thuyết phục được bà ấy Trung Dương chuyển mục tiêu muốn thuyết phục chồng bà.

“Lão Nhái cũng như vậy thôi.”

Sau đó Trung Dương cố gắng thuyết phục hai vợ chồng rời đi, nhưng mọi nỗ lực của hắn đều vô dụng hai vợ chồng già quyết không rời đi, thậm chí hai người còn thủ trong nhà không cho người ngoài vào.

Cuối cùng không còn cách nào khác Trung Dương chỉ có thể rời đi tiếp tục công việc của mình, không thể vì một nhà mà để lỡ thời gian được.



Lúc này bên ngoài trấn Vọng Lăng hai tiểu đoàn quân biên phòng gần đó đã được điều tới, bọn hắn khẩn cấp xây dựng công sự phòng ngự ở ba ngọn đồi xung quanh trần Vọng Lăng.

Ba ngọn đồi này trước kia chính là nơi đặt căn cứ tiền tuyến để chống lại nhị hoàng tử nhưng bởi vì sau đó phương bắc đã trở thành hậu phương không còn nguy hiểm nửa nên căn cứ ở đây đã bị dỡ bỏ.

Dù vậy các công sự phòng ngự trên đồi như hầm hào vẫn còn, chỉ cần trang bị v·ũ k·hí lên liền có thể đưa vào chiến đấu. Đây cũng là một chút may mắn bọn họ không cần thiết phải cây dựng công sự mới.

Các binh lính đang khẩn cấp bố trí lại các công sự phòng ngự sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.

Nhưng đột nhiên từ trên bầu trời vang lên những tiếng rít.

“Đèn pha đâu mau chiếu lên trời, pháo sáng nữa, mau bắn pháo sáng.”

Cảm thấy có chuyện tiểu đoàn trưởng vội vã ra lệnh.

Số đèn pha hạn chế được phân phát cho tiều đoàn đồng loạt hướng lên bầu trời.

Quả nhiên nơi đó những con dơi lửa như bao phủ cả bầu trời.

“Phòng không, phòng không! Chiến đấu phòng không nhanh lên.”

Tiểu đoàn trưởng hoảng hốt hét lớn ra lệnh.

Từ trên bầu trời đàn dơi lửa men theo ánh sáng chiếu rọi lao thẳng xuống.

Đột đột đột!

Tiếng súng đạn vang lên, thậm chí không cần súng phòng không binh lính cũng cầm lấy AK bắn lên trời ngăn cản lũ dơi lửa tiếp cận.

Rất nhanh một cơn mưa xác dơi rơi xuống.

Lũ dơi nhiều tới mức cho dù không cần ngắm bắn mỗi binh lính đều có thể g·iết c·hết một hai con. Nhưng cũng chính vì số lượng khổng lồ này cũng khiến chúng có thể vượt qua được phòng không của căn cứ.