Chương 643: Đối phó.
Khác với Đế quốc, Nam Tinh không có nhiều lựa chọn t·ấn c·ông đối với Thánh quốc.
Nam Tinh chỉ có duy nhất một căn cứ có thể giúp máy bay với tới phía đông nam Thánh quốc vì thế lựa chọn t·ấn c·ông chỉ có thể ở phía đông nam.
Thế là thành trì lướn nhất phía đông nam Thánh quốc đã được lựa chọn.
Với lý do Thánh quốc đã vị phạm các quyền nhân loại, sử dụng pháp thánh đàn áp dã man dân thường nam Tinh quyết định sử dụng boom nguyên tử với Thánh quốc.
Đương nhiên sau đòn t·ấn c·ông này sứ giả của Nam Tinh cũng được cử tới tìm kiếm một hiệp ước với Thánh quốc.
Với cảnh báo rằng nếu Thánh quốc trả thù thì cuộc trả thù này sẽ diễn ra liền tục, Nam Tinh sẽ không dừng lại cho tới khi có được một hiệp ước hạn chế giữa hai bên.
Thánh quốc cũng không muốn phải chịu tổn thất quá lớn giống như Đế quốc vì thế cuối cùng cũng tìm kiếm một hiệp ước giữa hai bên.
Nhưng khi đọc được nội dung hiệp ước do Nam Tinh đưa ra Thánh quốc đã nổi giận.
Lý do rất đơn giản Nam Tinh đưa quân phản loạn vào hiệp ước.
Theo đó nội dụng hiệp ước yêu cầu pháp thánh không được ra tay với các lực lượng phản loạn, trừ khi đe dọa tới sự tồn vong của Thánh quốc nếu không pháp thánh không được tham chiến trong bất kỳ tình huống nào.
Đây là điều Thánh quốc không thể chấp nhận, Thánh quốc biết mục đích của Nam Tinh khi đưa quân phản loạn vào hiệp ước để làm gì.
Thánh quốc cũng không chấp nhận hiệp ước này, vì điều khoản này khiến hai bên trở nên căng thẳng.
Chỉ có điều Nam Tinh cũng đã thể hiện ý chí rất rõ ràng, việc bọn hắn sẽ bảo hộ quân phản loạn. Chỉ cần pháp thánh không tham chiến Thánh quốc có thể thích làm gì cũng được.
Để khẳng định quyết tâm của mình Nam Tinh còn điều máy bay lượn lờ trên lãnh thổ Thánh quốc.
Thánh quốc cũng không nhượng bộ khi để Vương pháp thánh tới chiến trường giữa Gray và Nam Tinh, trong khi Hoàng pháp thánh cũng xuất hiện trên chiến trường với quân phản loạn.
Nhưng dù vậy hai bên cũng không có hành động quá khích không hề có bất kỳ cuộc t·ấn c·ông nào diễn ra.
Nam Tinh cũng không vừa mặc dù không sử dụng boom nguyên tử nhưng q·uân đ·ội Nam Tinh lại t·ấn c·ông mạnh vào phòng tuyến của Gray, thậm chí đã đánh xuyên phòng tuyến hơn một trăm hai mươi kilomet.
Với khoảng cách này chỉ cần tiến thêm gần hai trăm kilomet nữa thủ đô của Gray sẽ nằm trong tầm bắn của pháo binh.
Người Gray hoảng hốt thật rồi, mặc cho có sự hỗ trợ của quân Thánh quốc nhưng đây chỉ là một lực lượng nhỏ, hoàn toàn không thể ngăn chặn bước tiến của quân Nam Tinh. Trong khi bọn hắn mong chờ pháp thánh sẽ hỗ trợ nhưng lại không có bất kỳ động thái nào.
Tới mức cao tầng Gray thậm chí đã cầu cứu Vương pháp thánh nhưng ngay khi nghe được những lời vương pháp thánh nói cao tầng Gray liền từ bỏ ý tưởng để ông ta tham chiến.
Đơn giản mà nói chính là nếu ông ta tham chiến rất có thể thủ đô của Gray sẽ phải chịu cảnh giống như ba thành trì đã bị boom nguyên tử tiêu diệt.
Sau đó cao tầng của Gray nhận được một tin tức bí mật từ Nam Tinh.
Đơn giản mà nói Nam Tinh sẽ dừng việc tiến công lại nếu Thánh quốc chấp nhận ký vào hiệp. Thậm chí quân Nam Tinh có thể lui trở lại phòng tuyến và cam kết trong sáu tháng sẽ không t·ấn c·ông.
Không chỉ gây sức ép với Gray mà Nam Tinh còn gây sức ép lên láng giềng ở phía nam của Gray những quốc gia trong liên minh của Thánh quốc.
Nam Tinh muốn thông qua bọn hắn để gây sức ép lên Thánh quốc.
Nhưng Thánh quốc không hề nhượng bộ, bọn hắn cho rằng quân phản loạn có thể lật đổ quốc gia, đến lúc đó không lẽ pháp thánh cũng phải đứng nhìn.
Về mặt lý lẽ điều này hoàn toàn đúng.
Nhưng Nam Tinh vẫn kiên trì với điều khoản của mình.
Mục đích của Nam Tinh không phải tiêu diệt Thánh quốc mà là chia cắt Thánh quốc.
Nam Tinh cũng đã yêu cầu quân phản loạn không được đánh xuống phía nam, để tránh kích thích Thánh quốc.
Thậm chí để Thánh quốc ký vào bản hiệp ước này Nam Tinh còn dùng chiêu khích tướng cho rằng Thánh quốc đến cả quân phản loạn cũng không xử lý được, phải nhờ tới pháp thánh.
Tin tức cũng được truyền đi khắp nơi trên lãnh thổ Thánh quốc để quý tộc hiểu rằng cao tầng đến cả lũ phản loạn cũng không xử lý được, phải hy sinh sự an toàn của bọn hắn.
Muốn sử dụng sức ép từ nhiều phía để buộc Thánh quốc phải ký vào hiệp ước, thậm chí Đế quốc cũng có một phần trong này.
Đế quốc hiểu được nội dung trong hiệp ước có thể khiến Thánh quốc suy yếu. Dù sao về bản chất hai bên vẫn là đối thủ, Đế quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội làm suy yếu đối thủ của mình.
Cuối cùng với sức ép từ nhiều bên Thánh quốc cũng đồng ý ký vào bản hiệp ước với một số thay đổi trong điều kiện.
Theo đó giới hạn hoạt động của quân phản loạn, buộc bọn hắn không được tiến xuống phía nam, có một ranh giới rõ ràng cho hiệp ước này.
Mặc dù có nhiều khó khăn nhưng cuối cùng hai bên cũng đạt được hiệp ước.
“Thánh quốc đã phong tỏa mọi con đường, chúng ta đã không còn đường tiếp cận quân phản loạn nữa, người của chúng ta cũng mắc kẹt ở đó.”
“Không có cách nào tiếp cận được sao?”
“Không có trước kia vẫn có thể lựa chọn đường từ Phú Xuân nhưng bây giờ việc này đã không còn khả năng nữa.”
“Có thể đi vòng qua ma địa không?”
“Đó là một con đường không người đấy thưa ngài. Không có điểm dừng chân, cũng không có người, phải vượt qua dãy núi đầy tuyết và chắc chắn không có tuyến đường sắt nào tiếp cận được cả. Ngài định mất bao lâu để đi qua nơi này.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Thần có một đề nghị nghư thế này!”
“Quân phản loạn không phải không thể tiến về phía nam sao? Như vậy hãy để bọn hắn tiến về phía đông, phối hợp với quân ta mở ra một con đường có thể liên hệ giữa hai bên.”
Trong phòng họp cung điện hoàng gia các tướng lĩnh cùng quan chức Nam Tinh đang bàn bạc về vấn đề hỗ trợ cho quân phản loạn Thánh quốc.
“Làm sao có thể. Ngươi nghĩ Thánh quốc sẽ để yên để ngươi làm chuyện đó.”
“Đây là cách duy nhất thưa ngài, ngay cả việc đi nửa vòng lục địa từ phía nam tiến lên phía bắc bây giờ cũng đã bất khả thi.”
“Các ngài nhìn nếu t·ấn c·ông nơi này chúng ta có thể đạt thành mục đích mở ra một con đường liên lạc giữa hai bên.”
Cồ Lâm Biên nói, hắn chỉ lên một quốc gia trên bản đồ.
Quốc gia này không lớn nhưng lại án ngữ ngay con đường phía đông nam có thể kết nối tới vương quốc Phú Xuân.
“Ngươi chắc chứ! Nếu muốn kiểm soát nơi này ngươi sẽ phải liều mạng với Thánh quốc.”
Ngọc Kim Sơn nghi ngờ nói.
Nếu đánh mất vương quốc này con đường về phía đông của Thánh quốc chắc chắn bị đe dọa và chắc chắn Thánh quốc sẽ không muốn mất nó.
“Không sao cả! Dù sao cũng là người Thánh quốc đánh với nhau, chúng ta chỉ cần ủng hộ kỹ thuật là được. Dù sao tài nguyên cũng không thể chuyển tới cho bọn hắn mà phải không.”
Cồ Lâm Biên nhún vai làm như bất đắc dĩ nhưng nghĩ khí lại vô cùng quái quỷ.
Nghe vậy biểu cảm của mọi người trong phòng đều trở nên tràn đầy ý vị.
“Ngươi hiểu mình đang nói gì chứ?”
Thủ tướng Văn Trung ngữ khí không tốt nói.
“Chúng ta cũng không có ý định thống nhất thế giới những người kia cũng không phải người dân tương lai của chúng ta không cần phải lo lắng cho bọn hắn.”
“Nhưng bọn hắn cũng là đồng minh của chúng ta!”
“Bọn hắn cần sự bảo hộ của chúng ta thưa thủ tướng. Bọn hắn cần chúng ta để có thể tồn tại, nếu có thể có cơ hội kết nối với chúng ta bọn hắn sẽ không ngần ngại hy sinh.”
“Nếu bọn hắn tổn thất quá lớn có thể sẽ khiến chiến lược của chúng ta gián đoạn. Ngươi thực sự hiểu vấn đề chứ?”
Cồ Lâm biên nghe vậy liền nhìn về phía An Dật Phú nói.
“Cái này ta nghĩ An tham mưu sẽ hiểu hơn. Dù sao ngai ấy cũng là người tham gia xây dựng kế hoạch này.”