Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 636: Chi viện.




Chương 636: Chi viện.

Vùng biển phía đông Đế quốc những ngày gần đây thời tiết bắt đầu chuyển xấu, gió mạnh cùng biển động nổi lên khắp nơi bao phủ toàn bộ vùng biển.

Theo kinh nghiệm của những người đi biển lâu năm sắp tới sẽ có một cơn bão quét qua vùng biển này. Chính vì thế cuộc chiến trên đảo dần lắng lại chờ cho cơn bão đi qua.

Hạm đội đang bao vây đảo cũng đã rút lui chỉ để lại một hạm đội hơn năm mươi tàu trấn giữ xung quanh đảm bảo không có bất kỳ kẻ nào có thể tiếp cận hòn đảo.

Bộn hắn không quá lo lắng hạm đội liên hợp sẽ t·ấn c·ông bởi vì thời tiết này tầm nhìn đã giảm xuống dưới năm kilomet một tầm nhìn không quá phù hợp cho chiến thuật vốn có của hải quân Nam Tinh.

Hơn nữa tiếp tế của hạm đội cũng không còn nhiều, trở về cảng tiếp tế để tiến hành các chiến dịch tiếp theo mới là điều sáng suốt.

Nhưng c·hiến t·ranh không phải lúc nào cũng theo ý muốn của ngươi.

Xuyên qua những con sóng mạnh một hạm đội đang tiếp cận đảo Lan Dương.

Hạm đội này gồm mười lăm t·àu c·hiến các loại cùng với năm tàu vật tư, chủ yếu là các vật tư hậu cần dành cho chiến đấu cùng với đó là hai tiểu đoàn hải quân lục chiến bổ sung cho đảo.

Ngay khi hạm đội chỉ còn cách đảo hai mươi hải lý, hạm đội liên minh đóng quân ở đây đã lập tức phát hiện.

Mặc dù thời tiết rất xấu những hiệp sĩ rồng vẫn có thể hoạt động, việc hạm đội muốn bí mật tiếp cận đảo là điều không thể và cao tầng của hạm đội cũng chưa bao giờ có ý định bí mất tiếp cận đảo để đổ quân lên.

Nhận được tin tức hạm đội đang neo đậu ngoài khơi đảo Lan Dương lập tức nhổ neo tiến hành tập hợp sẵn sàng ngăn chặn hạm đội liên hợp.

Chỉ có năm mươi tàu đối với một phân hạm đội của hạm đội liên hợp thì quá dễ dàng, để lại hai tàu bảo vệ hạm đội vận tải số tàu còn lại nhanh chóng tiến lên nghênh chiến hạm đội liên minh rất nhanh tiếng pháo nổ đã vang vọng toàn bộ không gian.

….

Một trong những vấn đề lớn nhất và không thể khắc phục của các chiến hào chính là khả năng thoát nước.

Chiến đấu trong chiến hào khi trời mưa là một nỗi ám ảnh đối với bất kỳ binh sĩ nào ở cả hai bên.

Bõm bõm bõm!

Đôi chân dẫm lên những vũng nước bắt đầu tích tụ trong chiến hào Trần Nhật Nam đội trên người áo chống mưa đi vào trong hầm chống pháo.

Bởi vì có mái che bên trên hơn nữa bên ngoài cửa hầm còn bị chặn nên nước không thể tràn vào.



Dù vậy bên trong vẫn có những vũng nước đọng do người bên ngoài tiến vào.

“Mẹ nó, đúng là lao động khổ sai.”

Trần Nhật Nam cởi áo mưa xuống không nhịn được chửi thề.

“Đại nhân có chuyện rồi! hạm đội của chúng ta bị t·ấn c·ông.”

“Trong cái thời tiết c·hết tiệt này?”

“Vâng! Hạm đội vừa báo chúng ta cẩn thận.”

“Bọn hắn không ngăn được đối phương sao? Thời tiết này có lợi cho chúng ta mới đúng?”

“Cái này! Ta cũng không biết thưa đại nhân.”

Cũng đúng hắn chỉ chịu trách nhiệm truyền lời thôi còn chưa có tư cách biết chuyện này.

“Phía tướng quân nói thế nào?”

“Tướng quân để chúng ta cẩn thận, có thể sẽ gặp phải pháo kích.”

“Mẹ nó! Pháo kích.”

Trần Nhật Nam không nhịn được chửi thề. Hắn đã được cảm nhận cái cảm giác bị pháo kích rất nhiều lần trên tiền tuyến rồi. Hắn thực sự không muôn cảm nhận nó lần hai.

Lúc này Trần Nhật Nam không biết rằng pháo kích của hạm pháo khác rất nhiều so với pháo binh thông thường, nó mới là nỗi kh·iếp sợ của bất kỳ người lính nào.

“Tiếp tục theo dõi, có bất kỳ biến động nào thì nói cho ta.”

Rồi hắn gọi tới phó quan của mình.

“Dặn người của chúng ta không được rời khỏi chiến hào trong bất kỳ tình huống nào.”



Rồi hắn nhìn ra ngoài hầm.

Trên bầu trời những giọt nước mưa vẫn đang xen qua những kẽ lá của khu rừng rơi xuống, cơn mưa hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

“Chó c·hết thật.”

Rầm rầm rầm!

Đột nhiên những tiếng pháo nổ lại vang vọng, quân Nam Tinh lại pháo kích vào khu vực.

Toàn bộ chiến hào lại trở nên hỗn loạn, các binh lính chạy qua lại khắp nơi tìm kiếm v·ũ k·hí của mình. Ngay cả những người đang tát nước ra khỏi chiến hào cũng dừng tay lại, cầm lên súng đội lấy mưa trở về vị trí chiến đấu của mình.

Cái này là phản ứng tự nhiên thôi, bởi vì thời gian qua đối phương đều sẽ t·ấn c·ông sau khi pháo kích. Pháo kích chỉ trong thời gian ngắn để yểm hộ quân địch tiếp cận chiến hào thôi.

Nhưng lần này bọn hắn đã nhầm, pháo kích không kết thúc sớm như bình thường. Ngược lại pháo kích vậy mà kéo dài tới bốn giờ đồng hồ, suốt quá trình này toàn bộ chiến tuyến như bị xốc lên.

Cho tới khi pháo kích kết thúc t·hương v·ong cũng rất lớn, cho dù ẩn nấp dưới chiến hào cũng không thể thoát được, hạm pháo đặc biệt là pháo từ tàu tuần dương thậm chí đã cày nát cả một khu vực.

Từ người cho tới cây cối tất cả đều không lành lặn, khu rừng vốn rậm rạp với tầm nhìn chỉ dưới hai mươi mét giờ đây trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.

Vui mừng vì tầm nhìn tốt ư? Thật có lỗi Trần Nhật Nam thà để như trước còn tốt hơn.

Bởi vì những thân cây đổ vỡ đã ngăn đi đường bắn của bọn hắn, cho dù nhìn thấy thì sao chứ.

“Con mẹ nó.”

Nhìn những chướng ngại vật trước mặt Trần Nhật Nam không khỏi chửi thề.

“Đại nhân! Quân địch đang tiếp cận.”

Lúc này âm thanh từ thuộc hạ truyền vào tai Trần Nhật Nam khiến hắn lập tức quét mắt toàn bộ khu vực phía trước.

Nhưng ở vị trí này hắn lại không thấy được cái gì.

“Tất cả về vị trí chiến đấu! Nhanh lên.”

Vội vã đổi vị trí quan sát Trần Nhật Nam liên tục hét lớn ra lệnh cho người của mình vào vị trí chiến đấu.



Đột đột đột!

Tiếng súng đã xuất hiện. Ngay sau đó toàn bộ chiến hào lần lượt vang lên tiếng súng, mặc dù những vị trí Trần Nhật Nam đi qua đều không nhìn thấy mục tiêu.

n!

Cái này cũng là thói quen những ngày gần đây của binh lính, cho dù không nhìn thấy kẻ địch cũng phải nhắm về phía trước bắn.

Trên cái chiến trường mà tầm nhìn hạn chế như trong rừng thì không cần thiết phải nhìn thấy kẻ địch. Chỉ cần nghi ngờ liền có thể nã đạn.

Trần Nhật Nam cố gắng tìm vị trí có thể quan sát kẻ địch.

Tới khi hắn quan sát được kẻ địch liền biết đây là cảnh báo nhầm.

“Dừng bắn! Mau dừng bắn.”

Hắn nhìn được phía trước chỉ là một vài động vật rừng gây ra động khiến cho các binh lính đang căng thẳng thần kinh nhầm lẫn.

Mặc dù không biết tại sao động vật rừng lại mò được tới đây nhưng Trần Nhật Nam cũng không quan tâm.

Đối với hắn kẻ địch không t·ấn c·ông liền tốt.

Phải biết phòng tuyến này là quân Đế quốc mới chiếm lại ngày hôm qua, trước đó bọn hắn bị đẩy lùi khỏi đây bách nhân đội của hắn cũng bị tổn thất nặng sau đó được bổ sung rồi lại tiếp tục bị đẩy lên tiền tuyến.

Nói là tiền tuyến cũng không chính xác là tuyến đầu mới đúng, bởi vì tiền tuyến không phải ai cũng chiến đấu.

Trần Nhật Nam kỳ thực cũng có chút thắc mắc, theo lẽ thường mỗi khi pháo kích kết thúc đối phương sẽ tổ chức t·ấn c·ông mới phải, làm sao bây giờ lại không có rồi. Đặc biệt là khi pháo kích kéo dài tới hơn bốn tiếng.

Trần Nhật Nam có điều không biết bây giờ bộ chỉ huy của đảo Lan Dương không có thời gian để chơi trò kéo co với quân liên minh.

Bây giờ sự chú ý của bọn hắn là giỡ đống hàng trên năm tàu kia xuống.

Bởi vì hiện tại cảng đã bị pháo kích khiến các máy móc trên cảng đều hỏng hóc vì thế dỡ hàng xuống cũng chỉ có thể sử dụng sức người để dỡ hàng.

Cũng chính vì thế chỉ có năm tàu tiếp tế bởi vì trong vòng hai ngày có thể dỡ xuống hàng hoá trên năm tàu này đã rất tốt. Cho dù cao tầng hạm đội rất muốn bố trí thêm tàu.

Dù sao hai ngày là thời gian giới hạn rồi, sau hai ngày chắc chắn chi viện của hạm đội đối phương sẽ tới, lúc đó liền phải tìm cách rút lui.