Chương 626:
“Bệ hạ! Bệ hạ không xong rồi…không xong rồi.”
Ngự hoa viên! Hoàng đế đang tận hưởng ngày nghỉ của mình sau những ngày làm việc vất vả cũng như tận hưởng chiến thắng của hải quân liên minh trước hạm đội liện hợp của Nam Tinh.
Mặc dù không thể đạt được mục tiêu là tiêu diệt hạm đội Nam Tinh nhưng không sao cả tổn thất của hạm đội Nam Tinh là đủ lớn để có thể kết luận đậy là một chiến thắng.
Nhưng âm thanh hoảng hốt của người hầu lại khiến trận cờ của hoàng đế trở nên dang dở, hắn nhíu chặt lông mày nhìn về phía người hầu đang hốt hoảng chạy tới kia.
“Bệ…bệ….bệ hạ…thành…thành…”
Người hầu chạy tới trước mặt hoàng đế hai chân khuy xuống thở hổn hển nói không nên lời.
Mặc dù hoàng đế cảm nhận được có chuyện lớn phát sinh nhưng hắn cũng rất khó chịu với việc nói lắp không nên lời của người hầu.
“Lắp ba lắp bắp còn ra thể thống gì.”
“Là…là thành thành…”
Nhưng thái độ của hoàng đế lại khiến người hầu sợ hãi hơn tiếp tục nói lắp.
Tâm tình vốn đang vui vẻ của hoàng đế bị người hầu phá nát không còn gì, hắn giận giữ đạp vào mặt người hầu khiến người hầu ngã nhoài ra đất.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc là cái gì nói cho nên thân.”
Người hầu lúc này mới sợ hãi bò lại dưới chân hoàng đế cố gắng nói hoàn chỉnh một câu.
“Thành…thành Hồ Dương bị…bị hủy diệt rồi thưa bệ hạ.”
Mặc dù vẫn còn nói lắp nhưng người hầu vẫn hoàn thành nội dung mình cần truyền tải.
Rầm!
Hoàng đế đứng bật dậy hai đùi của hắn va vào bàn khiến cho bàn dịch chuyển những quân cờ trên đó văng ra xung quanh, hai đùi truyền đến cảm giác đau nhưng nó không phải là mối quan tâm của hoàng đế lúc này.
“Ngươi nói cái gì?”
Hoàng đế gằn từng chữ nói.
“Thành…thành Hồ Dương bị hủy diệt thưa bệ hạ, giống…giống như cách…cách thành Giang Châu bị hủy diệt.”
Rầm!
Lần này đã không còn là dịch chuyển nữa, hoàng đế trực tiếp lật tung bàn cờ lên.
“Ahhh! Nam Tinh, khốn kiếp Nam Tinh.”
“Bệ hạ! Xin hãy bình tĩnh đây không phải lúc tức giận.”
Tể tướng người cùng chơi cờ với hoàng đế lúc này đứng lên khuyên bảo cố gắng hạ hỏa cơn thịnh nộ của hoàng đế.
“Lần thứ hai, đây là lần thứ hai rồi! Ngươi bảo ta bình tĩnh…được lắm nếu thằng chó đó muốn chơi ta sẽ chơi với hắn đến cùng. Liên lạc với Bá Tiến pháp thánh ra lệnh cho hắn t·ấn c·ông. Người đầu chuẩn bị xe ngựa đưa ta đi gặp Diêu đại công.”
Hoàng đế thực sự đã phẫn nộ hắn thậm chí không tham vấn với các đại thần của mình mà trực tiếp ra lệnh trả thù.
“Bệ hạ xin ngài hãy bình tĩnh không thể cứ thế ra lệnh trả thù được. Nam Tinh đang tìm kiếm Bá Tiến đại công việc cần nhất là bảo vệ ngài ấy khỏi lùng bắt của đối phương. Nếu ngài ấy hành động có thể sẽ bị lộ hành tung rất nguy hiểm, chúng ta không thể để đại công như Diêu đại công được.”
Tể tướng hét lớn cố gắng giúp hoàng đế bình tĩnh lại.
Dù sao cũng là hoàng đế của một quốc gia lớn, cái việc để cơn thịnh nộ lấn át lý trí không phải là tố chất của hắn.
Choang choang!
Phát tiết cảm xúc bằng cách phá nát mọi thứ xung quanh mình hoàng đế trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chờ sau khi hoàng đế bình tĩnh lại tể tướng mới nói tiếp.
“Xem ra các kế hoạch phòng thủ của chúng ta đã không còn tác dụng.”
Không phải Đế quốc không có chuẩn bị cho chuyện này dù sao nó cũng đã được cảnh báo trước ngay trên tờ báo của Nam Tinh từ trước, nhưng cuối cùng mọi sự chuẩn bị đều thất bại.
Nó giống như một cái tát vào bộ mặt của Đế quốc vậy.
Người ta đã cảnh báo cho ngươi người ta sẽ t·ấn c·ông, nhưng ngươi lại không thể ngăn chặn được chuyện đó.
Chắc chắn rằng sẽ có sự nghi ngờ về năng lực của Đế quốc và cả năng lực của hoàng đế nữa. Sau chuyện này uy tín của Đế quốc chắc chắn sẽ suy giảm.
“Chúng ta cần trả thù. Bằng mọi giá phải trả thù, không thể cứ để như vậy.”
Mặc dù đã bình tĩnh lại nhưng hoàng đế vẫn kiên quyết trả thù, mặt mũi của Đế quốc, quyền lực của hắn không thể cứ để trôi đi như vậy.
“Trả thù chắc chắn phải trả thù, nhưng bệ hạ nếu sau đó Nam Tinh lại tiếp tục trả thù chúng ta thì sao? Không lẽ cứ trả thù đi trả thù lại như vậy.”
Tể tướng vẫn rất tỉnh táo nhắc nhở cho hoàng đế một vấn đề rất quan trọng.
Lời này khiến hoàng đế rơi vào trầm tư, nếu thực sự như vậy thì hai bên đều sẽ tổn thất thảm trọng.
Đế quốc mặc dù muốn chiến thắng những nếu chiến thắng với tổn thất khổng lồ thì không ai mong muốn cả, nếu điều đó xảy ra nó là một sự thất bại thảm hại đối với Đế quốc và chắc chắn Thánh quốc sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Chúng ta có nên đưa Nam Tinh vào hiệp ước thần thánh.”
Hoàng đế do dự hỏi.
Hiệp ước thần thánh chính là hiệp ước giới hạn hành động của các pháp thánh đối với người thường. Trừ khi là t·hảm h·ọa diệt quốc nếu không pháp thánh sẽ không được phép can thiệp vào mâu thuẫn giữa các quốc gia.
Chính là bởi vì Nam Tinh không tham gia vào hiệp ước này nên mới có chuyện Đế quốc sử dụng pháp thánh để đe dọa Nam Tinh.
“Hiệp ước thần thánh không chỉ có chúng ta, một mình chúng ta không thể đơn phương đưa Nam Tinh vào được. Thay vào đó thần cho rằng chúng ta có thể ký một hiệp ước riêng với Nam Tinh. Cứ để Thánh quốc thưởng thức cái thứ v·ũ k·hí khốn kiếp kia đi.”
Tể tướng nói, ông ta còn nở nụ cười nham hiểm.
“Ừm! Một ý tưởng hay. Nhưng trước đó chúng ta phải trả thù đã.”
Hoàng đế đương nhiên không từ bỏ việc trả thù. Không thể có chuyện bỏ qua như vậy rồi tìm kiếm hòa bình được điều đó sẽ giáng một đòn mạnh vào uy vọng của Đế quốc.
“Chúng ta cần có kế hoạch cận thận hơn thưa bệ hạ, không thể cứ vậy để đại công đi báo thù được, Nam Tinh đang truy tìm đại công. Hơn nữa bệ hạ có lẽ chúng ta nên thay đổi mục tiêu.”
Nghe tể tướng nói vậy hoàng đế nhíu mày nghi ngờ nói.
“Ý ngươi là gì?”
“Sở dĩ Nam Tinh có thể chạm tới thành Hồ Dương là vì bọn hắn sở hữu căn cứ ở Phú Xuân. Chúng ta có lẽ nên hướng về phía mục tiêu này.”
“Ý ngươi là thay vì lựa chọn trả thù trong nội địa Nam Tinh thì chúng ta lựa chọn một căn cứ nhỏ để trả thù ư?”
Hoàng Đế rất không hài lòng với ý kiến của tể tướng.
“Nếu lựa chọn t·ấn c·ông vào nội địa Nam Tinh chúng ta sẽ gia tăng thêm căng thẳng thưa bệ hạ. Dù sao Thiết Xa là một trong hai thành quan trọng nhất Nam Tinh trong khi hai thành phố Nam Tinh lựa chọn không quá quan trọng. Thần sợ rằng nếu chúng ta t·ấn c·ông Nam Tinh một lần nữa thần sợ rằng Đại An sẽ trở thành mục tiêu của bọn hắn.”
Lời của tể tướng khiến đôi lông mày của hoàng đế nhíu chặt lại.
“Ngươi thực sự cho rằng cái thành Thiết Xa kia quan trọng hơn hai thành trì của chúng ta?”
“Bệ hạ! Mặc dù không muốn nhưng thần phải công nhận điều này. Thiết Xa hoàn toàn có thể cung cấp v·ũ k·hí cho toàn bộ q·uân đ·ội của Đế quốc. Đây là trung tâm công nghiệp lớn nhất thế giới thưa bệ hạ. Còn chưa kể chênh lệch dân số một trời một vực.”
Ý của tể tướng rất rõ ràng.
Hai thành trì bị hủy diệt hoàn toàn không thể so sánh với sự quan trọng của Thiết Xa.
Hai người tiếp tục bàn bạc về kế hoạch trả thù Nam Tinh.
Nhưng hoàng đế lại trở nên do dự bơi hai ngày sau đó bởi vì sứ giả của Nam Tinh xuất hiện cùng với là một đề nghị hiệp ước kiểm soát v·ũ k·hí chiến lược.
n! Mặc dù pháp thánh không phải v·ũ k·hí nhưng không sao cả boom nguyên từ là v·ũ k·hí cũng được rồi.
Đây là điều hoàng đế và triều đình của hắn đang mong chờ, nhưng điều hắn do dự ở đây chính là nếu Nam Tinh đã đưa ra đề nghị về hiệp ước này như vậy rồi liệu bọn hắn có nên trả thù hay không.
Đối phương đã chủ động trước nếu bây giờ bọn hắn tiến hành trả thù hoàng đế sợ rằng sẽ đánh mất cơ hội để đạt được hiệp ước và rất có thể Đế quốc sẽ tiếp tục hứng chịu những tổn thất lớn hơn nữa.