Chương 624:
Bom!
Reng reng reng!
Tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp tàu toàn bộ con tàu đều xuất hiện ánh sáng đỏ.
“Khoang số bốn trúng đạn nước đan tràn vào, tốc độ tàu đang giảm. Thân tàu nghiêng mười lăm độ.”
Trên cầu tàu tiếng huyên náo báo cáo tổn thất của tàu vang lên.
“Để mạn phải ngập nước cân bằng lại tàu.”
Hạm trưởng ra lệnh, ngập nước là cách duy nhất cân bằng lại tàu mỗi lần khoang tàu b·ị b·ắn xuyên, nhưng nó cũng có nghĩa là tốc độ tàu giảm xuống.
“Không được, ma pháp đệm khí không còn thi triển được nữa tốc độ tàu đang giảm. Ba chín hải lý, ba bảy, ba lăm, đã giảm xuống ba mươi hải lý… tốc độ vẫn đang tiếp tục giảm”
Lái tàu vội vã báo cáo tình trạng của tàu.
Nghe được con số này Chu Duy trong lòng trầm xuống, soái hạm có nhiệm vụ dẫn đầu hạm đội xuyên phá vòng vây của đối phương vì thế tốc độ là điều không thể thiếu đối với tàu. Một khi tốc độ chậm lại không chỉ tàu không thể theo kịp đội hình mà còn dễ dàng trở thành bia ngắm cho pháo hạm của đối phương hơn.
Bây giờ tàu thậm chí còn chưa đột phá được phòng tuyến thứ hai của đối phương, tới bây giờ rồi Chu Duy thậm chí còn không biết hạm đội có thể thực sự đột phá được vòng vây của đối phương không.
“Tổn thương thế nào, có thể khôi phúc được không?”
Hạm trưởng ở một bên vội vã hỏi.
“Không được ma văn đã bị tổn hại, trong thời gian ngắn không có cách khôi phục.”
Tham mưu tác chiến nhận báo cáo từ phòng tác chiến ma pháp thuật lại.
Rầm!
Lại một phát pháo ma pháp nữa bắn trúng thân tàu rung động toàn bộ cầu chỉ huy khiến mọi người ngã nhào.
“Tháp pháo số một trúng đạn, bọc thép b·ị đ·ánh xuyên pháo số một mất khả năng khai hỏa.”
Tiếp tục là một tin tức xấu nữa được truyền tới.
“Giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước ít nhất phải đột phá phòng tuyến thứ hai.”
Chu Duy ra lệnh.
Nhưng cho dù giữ nguyên tốc độ thì tàu vẫn đang chậm dần tụt lại phía sau so với các tàu khác trong hạm đội.
“Hạm trượng các tàu hỏi thăm tình trạng của tàu chúng ta.”
Nhìn thấy tốc độ của soái hạm giảm xuống như vậy các tàu trong hạm đội đương nhiên phải hỏi thăm, dù sao soái hạm hiện tại vẫn đang dẫn đầu hạm đội.
Hạm trưởng không trả lời mà nhìn về phía Chu Duy chờ đợi quyết định của hắn.
Chu Duy không mất nhiều thời gian đưa ra quyết định.
“Truyền lệnh xuống sau khi đột phá phòng tuyết thứ hai để Sói Biển Hai dẫn đầu đội hình tiếp tục đột phá, soái hạm sẽ yểm trở hỏa lực cho bọn hắn.”
Nếu soái hạm đã không còn theo kịp tốc độ của hạm đội nữa như vậy liền để nó làm nhiệm vụ cuối cùng đi, bây giờ hạm đội không thể giảm tốc vì nó được nếu không nhanh lên chờ chi viện của đối phương tới mọi thứ sẽ thành công cốc.
Mọi người nghe vậy đều không chút do dự thi hành nhiệm vụ, mặc dù các thủy thủ ở đây đều biết mệnh lệnh như vậy có ý nghĩa như thế nào. Hạm đội cũng sẽ không ở lại cứu bọn họ, còn chưa kể bọn họ còn phải điều khiển hỏa lực của tàu nữa.
Rầm!
“Bánh lái kịch phải.”
Đâm nát con t·àu c·hiến tuyến chặn ngay phía trước, soái hạm bắt đầu xoay phải trong khi đó đội hình tiếp tục tăng tốc về phía trước. Vừa xoay phải những ụ súng còn lại của tàu vẫn tiếp tục khai hỏa bắn phá phòng tuyến phía trước.
Dần dà tàu cũng đã tụt lại không còn là tàu dẫn đầu trong đội hình nữa cuối cho tới khi toàn bộ thân tàu đã quay ngang tất cả v·ũ k·hí mạnh nhất còn lại đều hướng về phía phòng tuyến khai hỏa tàu đã tụt lại cuối cùng trong đội hình.
Rầm rầm rầm!
Mặc dù hai tháp pháo đầu tàu đã bị vô hiệu hóa nhưng hai tháp pháo đuôi tàu lại vẫn còn nguyên vẹn cùng với đó là các tháp pháo mạn tàu dùng toàn lực khai hỏa.
Là t·àu c·hiến lớn nhất cũng là soái hạm cho dù tụt lại phía sau tàu vẫn phải hứng chịu vô số hỏa lực từ phòng tuyến số ba.
“Khoang số bốn, số tám trung đạn nước đang tràn vào.”
Tàu vẫn không ngừng b·ị b·ắn phá, nếu nhìn từ bên ngoài bây giờ có thể thấy được bọc thép của tàu đã có vài lỗ thủng thân tàu méo mó khói đang không ngừng bốc lên từ những lỗ hổng này.
“Mạn phải tàu nghiêng mười tám độ.”
“Để nước tràn mạn trái cân bằng lại thân tàu.”
“Không được hạm trượng, lượng nước chúng ta cần tràn đã không đủ nữa chỉ có thể khôi phục xuống chín độ.”
“Vậy thì để nước tràn hết tất cả khoang tàu có thể tràn. Nhanh lên.”
Hạm trượng xám mặt ra lệnh.
Rồi hắn nhìn về phía Chu Duy nói.
“Tư lệnh ngài nên s·ơ t·án khỏi tàu.”
“Không! Ta sẽ ở lại tàu. Ta sẽ chìm cùng nó.”
Nhưng Chu Duy từ chối, đây là soái hạm của hắn, là kiêu ngạo của hắn kiêu ngạo của hải quân Nam Tinh con tàu này chìm rồi hắn thật sự không còn mặt mũi nào trở về nữa.
“Không được tư lệnh ngài là tướng lĩnh hải quân, Nam Tinh còn chưa từng có tướng lĩnh hải quân hi sinh hay b·ị b·ắt trong trận chiến nếu ngài xảy ra chuyển sẽ là đả kích lớn đối với tinh thần cùng uy vọng của hải quân.”
Hạm trưởng lên tiếng khuyên bảo.
“Đúng vậy tư lệnh, ngài không thể có chuyện gì nếu không sẽ rất rắc rối.”
Tham mưu cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Vậy còn các ngươi thì sao? Ta làm sao có thể bỏ lại binh lính bỏ chạy.”
Chu Duy không đồng ý quyết tâm ở lại cùng với tàu. Quyết tâm của hắn giống như không người nào có thể rung chuyển.
“Con tàu này là của ta, ta nên ở lại mới phải. Ngài là tư lệnh hạm đội làm sao có thể xảy ra chuyện gì?”
Hạm trưởng vẫn cố gắng thuyết phục Chu Duy. Nhưng quyết tâm của hắn giống như không thể lung chuyển.
Thấy vậy tham mưu liền đi tới bên cạnh máy điện đàm để cho tham mưu thông tin gọi điện. Không biết tham mưu gọi điện cho ai nhưng mất một lúc tham mưu hướng về phía Chu Duy nói.
“Tư lệnh! Tư lệnh hạm đội gọi tới.”
Chu Duy nghe vậy trừng mắt nhìn tham mưu, làm gì có chuyện tư lệnh hạm đội gọi ở đây rõ ràng là hắn chủ động gọi trước.
Nhưng Chu Duy cuối cùng cũng không thể không nghe điện, nhận lấy ống nghe âm thanh của tư lệnh hạm đội liên hợp Nguyễn Thành.
Không biết hai người nói chuyện gì nhưng âm thanh giận giữ của Chu Duy vang vọng khắp khiến tất cả mọi người đều có thể cảm giác được tâm trạng của hắn.
Cuối cùng sau khoảng một vài phút tranh cãnh Chu Duy đặt ống nghe xuống thở dài.
“Chuẩn bị đi! Các ngươi di tản khỏi tàu cùng ta.”
Chu Duy ra lệnh.
Nghe lời này một vài người trong lòng thở dài một hơi nhưng cũng có một vài người trong lòng thất lạc. Dù sao người sắp rơi vào tình huống khó khăn ai lại không muốn kéo người khác nào chứ huống chi còn là tư lệnh đại nhân.
Chu Duy cũng nhìn thấy biểu cảm của mọi người trên cầu tàu hắn cũng không nói lời nào, hắn cũng rất muốn ở lại nhưng cuối cùng dưới mệnh lệnh của tư lệnh hắn không thể không nghe theo.
Quân đội Nam Tinh luôn đề cao việc nghe theo mệnh lệnh cho dù có là ai đi chăng nữa.
“Tư lệnh chi viện tới rồi!”
Lúc này hoa tiêu lơn tiếng nói. Tinh thần của hắn như mở cờ.
Nghe vậy Chu Duy dùng ống nhòm cỡ lớn nhìn về phía sau phòng tuyến thứ ba, nơi đó có bốn t·àu c·hiến đang giữ vị trí vòng ngoài sử dụng pháo kích bắn vào phía sau phòng tuyến thứ ba.
Chỉ có bốn tàu nhưng cũng đủ để gây ra hỗn loạn trong đội hình hạm đội Đế quốc, dựa vào tốc độ nhanh bốn tàu này chính là vòng một vòng lớn vượt qua ngăn cản của hạm đội Đế quốc có thể đến được đây.
Sự hỗn loạn khiến cho hỏa lực của phòng tuyến số ba nhằm vào đội hình phân hạm đội trở nên phân tán, áp lực trên hạm đội trở nên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù vậy hỏa lực nhằm vào soái hạm vẫn không giảm bao nhiêu.
Sau một lát một đội không pháp sư hạ cánh xuống boong tàu mang theo Chu Duy cùng một số tướng lĩnh hải quân cao cấp rời đi. Đây cũng chính là cách Chu Duy rời đi.
Đương nhiên để có thể chở được những người này bọn hắn phải vứt bỏ số v·ũ k·hí còn lại trên thiên không ma cụ.
Từ trên cao nhìn xuống Chu Duy có thể thấy được tàu đang nghiêng một góc độ rất lớn, nếu còn tiếp tục nữa liền sẽ không thể nghịch chuyển lại được.
Các thủy thủ trên tàu cũng đang vội vã hạ thuyền cứu hộ xuống thoát đi tàu.
Cuối cùng khi đội hình còn lại của phân hạm đội số ba đột phá được vòng vây soái hạm của hạm đội cũng chìm, biến mất dưới mặt biển sâu.