Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 606: Biện pháp tạm thời.




Chương 606: Biện pháp tạm thời.

Mặc dù Hải u Hai đã b·ị đ·ánh chìm nhưng bọn hắn vẫn kịp đánh điện cho những tàu đang ở xung quanh.

Lúc này Thẩm Vỹ Kỳ cũng vừa vệ sinh cá nhân xong. Khác với hạm trưởng của tàu hắn không cần phải thay ca trực buổi sáng.

Đang chuẩn bị rời khỏi phòng đột nhiên còi cảnh báo trên tàu vang lên.

“Thủy thủ tiến vào tình trạng chiến đấu cấp một. Nhắc lại tiến vào tình trạng chiến đấu cấp một tất cả trở về vị trí chiến đấu.”

Ngay lập tức tàu trở nên xôn xao các thủy thủ vội vã chạy về vị trí chiến đấu của mình cho dù là các thủy thủ đã hoàn thành ca trực nên đi nghỉ ngơi.

Vội vã chạy lên cầu tàu Thẩm Vỹ Kỳ tìm tới hạm trưởng hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra, tại sao lại kéo còi cảnh báo?”

“Thưa ngài vừa rồi Hải u Hai đánh điện khẩn, bọn hắn giống như gặp phải kẻ thù. Nhưng bây giờ đã không liên lạc được với Hải u Hai nữa.”

Hạm trưởng trả lời.

Nghe vậy Thẩm Vỹ Kỳ nhìn về phía điện thoại được lắp trên tàu, nơi đó sĩ quan thông tin đang không ngừng kêu gọi Hải u Hai, nhưng đều không nhận được trả lời.

“Đây là Sói Biển, đây là Sói Biển. Hoàng Văn Việt nghe rõ xin trả lời.”

Đúng lúc này từ trong ống nghe vang lên tiếng liên lạc của hạm trưởng sói biển.

Giật lấy ống nghe từ trong tay sĩ quan Thẩm Vỹ Kỳ lập tức trả lời.

“Đây là Hoàng Văn Việt có chuyện gì?”

“Vừa rồi chúng tôi nghe được một t·iếng n·ổ lớn từ hướng của Hải u Hai, nhưng không liên lạc được với tàu bọn họ.”

Nghe vậy Thẩm Vỹ Kỳ ra lệnh.

“Đi kiểm tra đi, nhớ cẩn thận đấy.”

Hắn không quên dặn dò, nếu đối phương có thể tiêu diệt Hải u Hai nhanh tới mức Hải u Hai không kịp truyền tin về thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Đặt ống nghe xuống Thẩm Vỹ Kỳ hỏi hạm trưởng.

“Nồi hơi thế nào?”

“Cần ít nhất hai giờ để nồi hơi đủ nóng thưa tư lệnh.”

Hạm trưởng trả lời.

“Khu vực tuần tra của Hải u Hai ở đâu?”



Thẩm Vỹ Kỳ tiếp tục hỏi.

Rồi hai người đi tới bản đồ, mặc dù đã nắm giữ bản đồ trong đầu.

“Khu vực c13 tới b19 thưa ngài.”

“Quá gần.”

Thẩm Vỹ Kỳ nói.

Nếu đối phương có tốc độ khoảng 15 hải lý thì hoàn toàn có thể tới được bến cảng này trước khi các chiến hạm trong cảng hoàn tất việc khởi động.

“Tại sao lại để đối phương vào gần như vậy?”

Thẩm Vỹ Kỳ không nhịn được hỏi.

Nhưng không ai trả lời, việc bố trí tuần tra này là do tham mưu trưởng xử lý và hắn hiện tại không ở nơi này.

Không thấy có người trả lời Thẩm Vỹ Kỳ thở dài.

“Được rồi mau chuẩn bị chiến đấu đi. Để toàn bộ không pháp sư lên không. Chỉ để một tàu kiểm soát phía tây cùng phía bắc điều thêm không pháp sư cho bọn hắn còn lại dồn về phía đông.”

Một lúc sau không pháp sư của Sói Biển đã tới khu vực tuần tra của Hải u Hai.

Từ trên cao hắn có thể thấy được hơn hai trăm con t·àu c·hiến đang lấp đầy mặt biển.

Rống!

Còn chưa kịp hoảng sợ trên đầu hắn đã xuất hiện sáu tên hiệp sĩ rồng bao vây lấy hắn.

Biết sớm muộn sẽ bị lộ đốc hạm đội đột kích đã để hiệp sĩ rồng lên không ẩn nấp trong mây chờ đợi.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán đối phương đã cử người tới xác nhận tình huống của con tàu.

Nhìn thấy miệng máu của lũ rồng giáng xuống không pháp sư vội cũng liền vội vã hạ độ cao để tăng nhanh tốc độ hòng thoát khỏi sự bao vây của đối phương.

“Khẩn cấp, khẩn cấp là hạm đội Đế quốc, tôi đang bị hạm đội Đế quốc t·ấn c·ông.”

Không pháp sư vẫn không quên báo về phát hiện của mình.

Nhận được tin tức toàn bộ hạm đội trở nên khẩn trương lên, đặc biệt là Thẩm Vỹ Kỳ.

Trước đó không biết kẻ địch là ai còn có chút nghi ngờ nhưng bây giờ nó lại khiến hắn sợ hãi.

Nếu cứ tiếp tục như thế này bảy t·àu c·hiến của hạm đội sẽ bị tiêu diệt trong cảng mất.

Không chỉ hắn tất cả mọi người ở đây đều biết ưu thế của hạm đội là ở tốc độ cùng tầm bắn, nếu mất đi ưu thế này ma pháp phòng thủ trên t·àu c·hiến không thể nào bảo vệ tàu trước ưu thế tuyệt đối về hoả lực và số lượng của đối phương.



Nhấc lên điện thoại Thẩm Vỹ Kỳ gọi cho phòng động cơ.

“Ta muốn con tàu này khởi động ngay lập tức.”

Hắn trực tiếp ra lệnh.

“Không được! Nếu làm như vậy sẽ nổ nồi hơi.”

Nhưng lập tức bị kỹ sư của phòng động cơ từ chối.

“Cho ta thời gian ngắn nhất.”

Suy nghĩ một chút kỹ sư trưởng trả lời.

“Một giờ rưỡi, nếu ngài muốn nhưng làm như vậy sẽ có nguy cơ nổ nồi hơi. Hơn nữa tuổi thọ của nồi hơi cũng sẽ giảm đáng kể.”

Nhưng kỹ sư trưởng cũng đưa ra cảnh báo.

“Có thể nhanh hơn không.”

Nhưng Thẩm Vỹ Kỳ vẫn không vừa ý với cái tốc độ này.

Lần này hắn khiến kỹ sư trưởng nổi giận.

“Nếu vậy thay vì cưỡi trên con tàu này ngươi có thể cưỡi lên một quả đạn pháo đã được bắn ra.”

Hiện tại ngoại trừ boom nguyên tử những quả boom thường còn chưa xuất hiện vì thế kỹ sư chỉ có thể sử dụng đạn pháo để ví von.

Thẩm Vỹ Kỳ cũng không vì bị mắng mà giận giữ bây giờ hắn có chuyện qua trọng hơn.

Chuyển sang đường dây khác hắn gọi cho các tàu khu trục đang đỗ trong cảng.

Sau khi nghe báo cáo từ các hạm trưởng hắn lại tiếp tục đánh điện thoại cho các tàu tuần tra.

“Nhiệm vụ của các ngươi bằng mọi giá phải kéo dài ít nhất một giờ. Nhiệm vụ này ta giao lại cho Hoàng Công Trực, từ bây giờ tất cả tàu thực hiện nhiệm vụ sẽ do hắn chỉ huy, ta giao toàn bộ quyền chỉ huy không pháp sư cho ngươi rõ chưa.”

“Đã rõ!”

Thẩm Vỹ Kỳ phân phó nhiệm vụ cho ba tàu.

Sau khi thông tin với các tàu khu trục đang đậu trong cảng thì tất cả cho rằng nhanh nhất cũng phải một giờ các tàu mới có thể cách cảng.

Vì thế Thẩm Vỹ Kỳ đã phân phó cho ba tàu khu trục làm nhiệm vụ phải kéo dài ít nhất một giờ.



Kết thúc liên lạc với kỳ hạm Hoàng Công Trực thở dài một hơi lấy bình tĩnh, rồi hắn đánh điện liên lạc cho hai tàu còn lại trong hạm đội mới tổ kiến.

“Mòng Biển, Lan Tuyết báo cáo vị trí của các anh.”

Trước tiên cần phải biết vị trí của các tàu mới có thể xây dựng được kế hoạch tác chiến.

Nhìn lên bản đồ vị trí của hai tàu còn lại ở khá xa về phía bắc, cần ít nhất mười lăm phút mới có thể hội quân.

Như vậy hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào tàu của hắn.

Bây giờ vị trí của tàu đang ở ngay trước mặt hạm đội đối phương. Một đấu hai trăm, Hoàng Công Trực không điên như vậy.

“Hạm trưởng chúng ta mất liên lạc với không pháp sư rồi. Tin tức hắn báo về nói rằng có rất nhiều hiệp sĩ rồng.”

Sĩ quan liên lạc báo cáo lại cho Hoàng Công Trực.

Bây giờ hắn có vấn đề lớn hơn phải giải quyết.

“Bánh lái kịch trái.”

Hoàng Công Trực ra lệnh.

Rất nhanh cảm giác ngã ngoài do tàu rẽ gấp xuất hiện, cố gắng ổn định lại thân thể Hoàng Công Trực gọi điện cho phi đoàn không pháp sư.

“Các ngươi còn bao lâu nữa.”

Lúc này tất cả không pháp sư của hạm đội đều đang khẩn cấp cất cánh.

“Khoảng năm tới sáu phút nữa.”

Giọng phi đoàn trưởng vang lên trên ông nghe.

“Nhanh lên chúng ta không chờ được lâu đâu “

Hoàng Công Trực nói.

Rống!

m thanh gào thét của lũ rồng đã vọng vào tai Hoàng Công Trực.

“Chuẩn bị phòng không. Nhanh, chuẩn bị phòng không.”

Cúp điện thoại Hoàng Công Trực hét lớn ra lệnh.

Không cần hắn ra lệnh các thủy thủ đều đã vào vị trí chiến đấu, đạn phòng không xuyên giáp dùng để đối phó với lũ rồng đang được vận chuyển ra.

“Nhanh kích hoạt ma pháp đệm khí cùng ma pháp phòng thủ.”

Cho dù có kích hoạt ma pháp đệm khí giúp tàu tăng tốc lên năm mươi hải lý đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi lũ hiệp sĩ rồng, có chăng sẽ kéo dài thêm chút thời gian để các không pháp sư đuổi tới bảo vệ trên không cho tàu.

Nhìn lũ rồng bay trên bầu trời Hoàng Công Trực hít một ngụm khí lạnh.

Ít nhất cũng phải bảy mươi tám mươi tên. Không biết các không pháp sư có xử lý nổi không.