Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 590: Đếm ngược.




Chương 590: Đếm ngược.

Để bảo quản boom nguyên từ không thể đơn giản sử dụng những người lính kỹ thuật thông thường.

Bọn hắn mặc dù có thể bảo trì tất cả các loại v·ũ k·hí hiện tại nhưng bảo trì hay bảo quản boom nguyên tử không nằm trong chương trình đào tạo của bọn hắn.

Đây là một chương trình tuyệt mật được đào tạo riêng biệt. Vì thế đội trưởng lúc này mới cần tới kỹ sư, bởi vì chỉ có bọn hắn mới xử lý được.

Hơn nữa chỉ có chìa khoá của hắn cùng với chìa khoá của kỹ sư mới có thể mở được kho h·ạt n·hân cũng là một lý do.

Lúc này tham mưu cũng đã trở lại phòng chỉ huy căn cứ. Cũng giống như kho h·ạt n·hân phòng chỉ huy được các binh sĩ canh giữ rất nghiêm mật, cho dù là tham mưu trưởng cũng phải xuất trình chứng minh sĩ quan mới có thể tiến vào.

Trong phòng chỉ huy lúc này cũng chỉ toàn các binh sĩ trong ca trực thấy tham mưu tiến vào bọn hắn lập tức hành lễ.

“Mau truyền tin về nước.”

Tham mưu không quá quan tâm hắn đi tới bên cửa sổ vừa đi vừa nói.

Ngước nhìn từ cửa sổ hắn thấy được kẻ địch đã áp sát vị trí phòng thủ, đèn pha được bố trí xung quanh căn cứ cũng đang dần bị phá hủy.

“Pháo sáng đâu để người đi lấy pháo sáng đi.”

Quay đầu lại tham mưu ra lệnh. Rồi ánh mắt của hắn nhìn về phía tham mưu thông tin đang đứng trước máy điện báo cầm điện thoại giận giữ nói.

“Còn đứng đó làm gì. Không mau đánh điện báo.”

Các duy nhất liên lạc với bên ngoài của căn cứ là sử dụng điện báo, đường dây điện thoại hay vô tuyến đều quá xa để có thể sử dụng.

“Thiếu…thiếu tá vừa rồi máy phát công suất lớn đã bị hỏng chúng ta không thể phát tin cho trong nước.”

“Ngươi nói cái gì?”

Khoảng cách của căn cứ với Nam Tinh là quá xa vì thế cần có một nguồn phát công suất lớn riêng để có thể liên lạc với trong nước. Nếu không có nguồn phát này liên lạc với trong nước là bất khả thi.

Tham mưu trưởng đi tới giật lấy ống nghe điện thoại trong tay tham mưu thông tin nói vào ống nghe.

“Phòng chỉ huy đây. Rốt cuộc có chuyện gì.”

“Máy phát hỏng rồi, ma pháp vừa rồi đã khiến máy bị hỏng.”

Từ trong ống nghe âm thanh của kỹ sư điện vang lên, hắn thậm chí không báo ra thân phận.

“Có sửa được không?”

“Ít nhất hai ngày thưa ngài. Thậm chí có thể phải thay máy mới, chúng ta không có nguồn dự phòng đủ lớn.”

“Không có cách nào sao? Ví dụ như sử dụng nguồn điện còn lại của căn cứ.”

“Nếu ngài muốn sử dụng nguồn điện của căn cứ thì toàn bộ điện của căn cứ sẽ bị ngắt. Hơn thế nữa cần rất lâu để thiết lập lại đường điện trong thời gian này toàn bộ căn cứ sẽ mất điện.”

Tham mưu nghe vậy không nói được thêm lời nào.

“Tiếp tục sửa đi!”

Cuối cùng hắn ra lệnh một câu rồi cúp máy.

Boom boom boom.

Đột nhiên một loạt v·ụ n·ổ liên tiếp nổi lên, sóng xung kích chấn vỡ cửa kính xô ngã cả những người trong phòng chỉ huy.

Khụ khụ!

Bám lấy mặt bàn cố gắng đứng dậy tham mưu nhịn xuống cơn đau trong người hỏi.

“Tình huống thế nào? Mọi người ổn chứ?”

“Thiếu tá, kho chứa máy bay thất thủ rồi.”



Không phải câu trả lời tham mưu mong muốn nhưng lại là tin tức hắn không muốn nghe nhất.

Hắn vội vã nhìn ra cửa số hướng về phía kho chứa máy bay.

Nơi đó một ánh lửa đang chiếu sáng toàn bộ căn cứ, ba chiếc b24 chỉ còn lại cái xác không hoàn hảo.

Bởi vì kho chứa máy bay nằm gần sân bay nhất nên nơi này bị t·ấn c·ông đầu tiên.

“Nếu sử dụng nguồn điện bình thường có thể liên lạc với Nam Dương hai không?”

Nam Dương hai chính là một trong hai căn cứ được xây dựng trên đảo Nam Dương. Chỉ có điều căn cứ này là căn cứ trung chuyển chứ không phải căn cứ h·ạt n·hân.

“Có lẽ được, tôi sẽ cố gắng.”

Tham mưu thông tin nói.

“Ngươi phải làm được.”

Tham mưu trưởng kiên quyết nói.

Rồi hắn nhìn sang những người còn lại trong phòng ra lệnh.

“Đốt hết toàn bộ tài liệu đi.”

Tham mưu không thể mạo hiểm cho rằng căn cứ sẽ không thất thủ. Hắn phải dự tính mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Reng reng!

Lúc bày điện thoại nối với kho h·ạt n·hân vang lên, thấy đường dây này kết nối không hiểu sao trái tim tham mưu co thắt lại.

“Đây là phòng chỉ huy.”

Nhấc điện thoại lên tham mưu cố gắng giữ bình tĩnh nói.

“Kho h·ạt n·hân đây, chúng ta cần hai mươi phút để khởi động.”

m thanh vang lên trong ống nghe khiến trái tim tham mưu như hẫng đi một nhịp.

“Chúng ta sẽ giữ vững, xin hãy yên tâm.”

Nhưng hắn cũng rất kiên quyết trả lời.

Đặt ống nghe xuống tham mưu lệnh cho lính truyền tin.

“Mau! Đi báo cho tiểu đoàn trưởng hắn phải đẩy lui kẻ địch!”

Lúc này kho h·ạt n·hân đã mở sáu kỹ sư h·ạt n·hân dưới sự rợ giúp của của các binh sĩ lấy ba quả boom h·ạt n·hân từ trong hộp bảo quan ra.

“Cẩn thận…cận thận đừng để rơi.”

“Tốt tốt, đặt xuống, nhẹ thôi, nhẹ thôi.”

Kỹ sư trưởng cận thận kiểm tra từng vị trí trên ba quả boom.

“Ngươi ra đây một chút.”

Đội trưởng kéo theo kỹ sư trưởng sang một góc vắng vẻ nói.

“Ta muốn để boom trong trạng thái sẵn sàng nổ, chỉ cần một nút bấm liền có thể kích hoạt ngươi có làm được không?”

Ngòi nổ của boom h·ạt n·hân hiện tại có ba loại, ngòi nổ hẹn giờ, ngòi nổ độ cao và ngòi nổ chạm đất.

Ngòi nổ hẹn giờ thì không nói, chắc chắn phải mất thời gian mới có thể kích nổ, hai ngòi nổ còn lại đều phải thả từ máy bay mới được.

Ngòi nổ độ cao nếu không rơi máy máy đo trong đó liền không hoạt động, khả thi nhất có lẽ là chạm nhổ nhưng loại ngòi nổ này để đảm bảo an toàn cũng được đặt một thông số rất lớn.



Cứ tưởng tưởng một khối lượng nặng tới bốn năm tấn rơi từ độ cao mười nghìn mét thì lực v·a c·hạm sẽ như thế nào, có lẽ phải lấy đạn pháo ra bắn mới có thể kích hoạt được ngòi nổ.

Vì thế đội trưởng chỉ nhận được cái lắc đầu từ phía kỹ sư.

“Không thể đâu, vì an toàn không có loại ngòi nổ này cho boom nguyên tử. Đương nhiên nếu ngươi đem pháo ra bắn hẳn có thể.”

“Như vậy thời gian ngắn nhất cho ngòi nổ hẹn giờ thì sao?”

Đội trưởng hỏi.

“Một phút rưỡi! Đây là thời gian ngắn nhất được đặt cho ngòi nổ hẹn giờ.”

Kỹ sư trưởng lập tức trả lời.

“Ngươi cần bao lâu để thiết lập ngòi nổ này?”

“Nếu toàn bộ khóa an toàn mở ra thì sẽ mất khoảng ba tới bốn phút.”

“Tốt! Làm đi và đừng do dự. Ngươi hiểu chứ?”

Đội trưởng ra lệnh. Trong ánh mắt hắn là một sự quyết tuyệt.

“Thật sự phải làm tới mức này sao?”

Kỹ sư trưởng hỏi.

Trong ánh mắt của hắn không thể che dấu cảm xúc sợ hãi.

“Đây chỉ là lựa chọn cuối cùng.”

Đội trưởng nói.

Kỹ sư trưởng im lặng nhìn đội trưởng, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu lấy thêm can đảm cho chính mình.

“Ta sẽ làm! Chỉ mong chúng ta không phải dùng đến biện pháp này.”

“Vì Nam Tinh.”

Đại đội trưởng nói.

“Vì Nam Tinh.”

Kỹ sư trưởng cũng đáp lời.

Ba mươi phút trôi qua!

Phần lớn căn cứ đều đã thất thủ, chỉ còn lại kho h·ạt n·hân là nơi được phòng thủ nghiêm mật nhất và tất cả lực lượng còn lại đều đã rút về xung quanh kho h·ạt n·hân phòng thủ.

Boom!

Một v·ụ n·ổ nổi lên cơ thể của tiểu đoàn trưởng bị xé tan.

“Đoàn trưởng.”

Những người lính còn lại không nhịn được hét lên chạy tới, nhưng bọn hắn còn chưa kịp tiếp cận thì một ma pháp khác lại xuất hiện thổi bay bọn hắn đi.

Tham mưu trưởng tiến vào kho h·ạt n·hân, cơ thể hắn lúc này đã dính đầy máu, một cánh tay đã đứt lìa được băng bó tạm thời nhưng máu vẫn đang không ngừng chảy ra từ v·ết t·hương.

“Mau khỏi động đi chúng ta không chống lâu hơn được nữa.”

Bắt lấy vai kỹ sư trưởng tham mưu quyết tuyệt nói.

“Không còn cách nào khác nữa sao?”

Kỹ sư trưởng khổ sở nói. Không ai muốn c·hết cả, cho dù là người đã sẵn sàng cho c·ái c·hết.



“Trung tá c·hết rồi, ta thì bị như vậy ngươi nghĩ chúng ta còn…còn có thể chống tới bao lâu. Chi viện gần nhất cũng cách chúng ta…ta cả trăm kilomet.”

Có lẽ do mắt máu quá nhiều khiến tham mưu trưởng đầu óc choáng váng nói năng lắp bắp. Hắn cố nói hết câu rồi ngã xuống ngất đi khiến đội trưởng quân cận vệ bên cạnh vội vã đỡ lấy hắn.

Nhìn kỹ sư trưởng đội trưởng quyết tuyệt nói.

“Làm đi.”

“Cho ta ba phút.”

“Chúng ta sẽ kéo dài ba phút. Nhanh lên.”

Nói rồi đội trưởng chỉ để lại hai lính cận vệ canh chừng rồi dẫn những người còn lại rời đi.

“Tất cả mọi người giữ vững.”

Đội trưởng hét lớn ra lệnh, bây giờ hắn là người có quân hàm cao nhất ở đây.

Rầm!

Một ma pháp chông đất lập tức đâm thẳng từ dưới đất lên xuyên thủng tay đội trưởng, hắn là còn may mắn bởi vì lính của hắn bên cạnh trực tiếp bị chông đất xuyên thủng đầu.

Rõ ràng đối phương thông qua âm thanh phán đoán ra vị trí của hắn.

Cắn răng đội trưởng không phát ra âm thanh nào dùng sức sút cánh tay bị xuyên thủng của mình ra.

Hắn không dám phát ra âm thanh chỉ sợ đối phương nghe được sẽ tặng cho hắn một ma pháp nữa.

Cũng không có người tới hỗ trợ hắn, hiện tại ai cũng không có thời gian để hỗ trợ.

Nhưng không phát ra âm thanh không có nghĩa đối phương không làm gì, bọn hắn còn bồi thêm một mảnh tưởng lớn bị sụp đổ khi giao chiến vừa rồi.

Rầm!

Nhưng lần này mảnh tường vỡ kia đã bị ma pháp phá hủy, những siêu phàm giả còn lại của lực lượng ma pháp vẫn đang chiến đấu. Chỉ có điều bọn hắn không phải cao cấp siêu phàm giả và chỉ còn ba người.

Mặc dù mảnh tường bị phá hủy nhưng những mảnh bê tông vỡ vẫn đủ lớn để gây ra tổn thương cho người thường và một mảnh trong số đó rơi trúng đầu đại đội trưởng.

Kỹ sư trưởng đang cài đặt những con số cuối cùng của đồng hồ cơ. Với kỹ thuật hiện tại đồng hồ cơ là lựa chọn duy nhất chứ không phải đồng hồ điện tử.

Kích!

Con số cuối cùng của đồng hồ đã vào vị trí. Nhìn sang công tác bên cạnh chỉ cần kéo xuống bọn hắn sẽ chỉ còn một phút ba mươi giây cuộc đời.

Kỹ sư trưởng do dự, ông ta không dám kéo cần gạt.

Đúng lúc này một người lính quân cận vệ mang theo v·ết t·hương chạy vào.

“Đã xong chưa.”

Một người lính cận vệ khác thấy vậy vội vã tiến lại đỡ đồng đội của mình.

“Không cần đâu, mau đóng cửa lại.”

Nhưng lại bị người lính cản lại, hắn ra hiệu cho đồng đội mau bắn nhanh chóng đóng cửa kho lại.

Cửa kho h·ạt n·hân giống như cửa kho vàng của các ngân hàng vậy là một lớp thép dày cả mét phải cần ít nhất hai người mới có thể đóng lại vì thế đội trưởng mới để hai người lại.

“Đội trưởng đâu?”

Nhưng hai người không vội nghe lệnh mà hỏi.

“Đội trưởng c·hết rồi, chúng ta không kéo dài được bao lâu nữa. Mau đóng cửa lại, ít nhất có thể kéo dài thêm chút thời gian.”

Người lính đau khổ nói.

Rồi hắn nhìn về phía kỹ sư trưởng hỏi.

“Tình huống thế nào rồi?”