Chương 563:
Bút của Long lại tiếp tục dừng lại, lần này hắn ngẩng đầu lên nhìn Đức Bình.
“Ý ngươi là gì?”
Long hỏi.
“Bệ hạ! Nếu ngài kịp thời điều chi viện cho nhà tù thì đối phương không thể cứu được nàng ra, cung điện hoàng gia chỉ cách nhà tù một con phố. Hoàn toàn có thời gian chi viện cho nhà tù.”
Đức Bình rất nghiêm túc nói.
“Ta không phải đã điều quân cận vệ tới chi viện sao?”
“Nhưng ngài dò dự bệ hạ, ngài đã do dự bỏ lỡ thời gian tốt nhất để ngăn đối phương.”
Đức Bình lớn tiếng, trong đôi mât ô ta mang theo cảm xúc tức giận.
Lúc đó khi nhận được tin có kẻ xung kích nhà tù Đức Bình liền muốn điều quân đi hỗ trợ, nhưng đã bị Long ngăn lại với lý do sợ bị dương đông kích tây.
Vì thế để lỡ thời gian vàng ngăn chặn hành động của đối phương. Khi quân tiếp viện tới nơi đối phương đã bỏ chạy trong khi quân tiếp viện phải chia nhau bắt giữ những tên tù nhân khác thoát ra không có đủ lực lượng để truy đuổi đối phương.
Tất cả đều chỉ vì quyết định ngăn quân cận vệ kịp thời chi viện cho nhà tù của Long.
“Ngươi nghiêm trọng hoá vấn đề quá rồi.”
Long hình tĩnh biện hộ cho mình.
Nhưng Đức Bình không tin vào những lời biện hộ đó, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh Đức Bình nói.
“Thần biết bệ hạ yêu thích Vân Ngọc. Hẳn trong thân tâm bệ hạ không muốn nàng phải chịu cảnh giam giữ như vậy. Nhưng đó không phải là lý do ngài để nàng ta trốn thoát. Nó sẽ chỉ khiến ngài cùng đất nước chúng ta gặp nguy hiểm.”
Trong thân tâm Đức Bình ông ta xem Vân Ngọc là một mối nguy hiểm không chỉ đối với Long mà đối với toàn bộ quốc gia.
Đơn giản bởi vì nàng ta hiểu Long và hiểu cả quốc gia này nữa.
Với thân phận tình nhân của Long nàng đã tiếp xúc với rất nhiều tin tức và kiến thức mà người thường không thể tiếp xúc. Có mối quan hệ với rất nhiều người, từ quan chức tới thương nhân, mặc dù có thể phần lớn mối quan hệ này đã biến mất sau khi nàng b·ị b·ắt giam nhưng chỉ cần một ít trong số đó vẫn còn thôi cũng là quá đủ rồi, huống chi rất có thể nàng còn nắm thóp một số quan chức nữa.
Nếu nàng bị giam giữ thậm chí là c·hết tất cả những thứ này sẽ biến mất, nhưng bây giờ nàng lại thoát được, có nghĩa mối đe doạ đó đang dần thành hiện thực.
“Đây là suy nghĩ của ngươi sao?”
Long rất hứng thú hỏi. Sau khi Đức Bình nói ra suy nghĩ của mình.
Theo hiểu biết của hắn Đức Bình hẳn không phài người nên có những suy nghĩ như vậy mới đúng.
Thấy biểu cảm hứng thú trên khuôn mặt của Long, Đức Bình cơ thể cứng lại cảm giác mặt mình đang nóng lên.
“Đây không phải suy nghĩ của thần thưa bệ hạ.”
Đức Bình vẫn lựa chọn thành thật.
“Như vậy, là ai để ngươi nói ra những lời này?”
“Hồng cô thưa bệ hạ.”
Không thèm dấu diếm Đức Bình khai ra người giật dây phía sau.
“Hồng cô sao! Cũng rất hợp lý.”
Long trầm ngâm suy nghĩ.
“Ngươi vẫn phải học hỏi bà ấy nhiều hơn.”
“Hừ! Có gì phải học chứ.”
Phải nói thật Long rất hiểu lão già trước mắt này, chỉ một vài lời nói hắn đã thành công chuyển chủ đề khiến không khí vốn căng thẳng trong phòng đột nhiên biến mất không thấy. Đức Bình thậm chí không nhận ra mình vừa bị thao túng.
Cứ như vậy Đức Bình bị nói một lúc ngơ ngơ ngác ngác đi ra mà vẫn không để ý rằng mục đích ban đầu ông ta tới đây là gì.
Phải tới khi ông ta gặp Hồng cô mọi chuyện mới vỡ lỡ ra. Đức Bình không còn cách nào khác chỉ có thể cúi gằm mặt không dám nhìn bà.
Trừng mắt nhìn Đức Bình một phát Hồng cô tự mình ra trận.
Nhìn thấy Hồng cô xuất hiện Long cười khổ trọng lòng.
Xem ra hôm nay hắn không tránh được bị giáo huấn một trận.
Không như Đức Bình, Hồng cô ngồi xuống trước mặt Long bà tự tay rót cho Long một chén nước đưa đến trước mặt hắn còn mình cũng tự thưởng một chén nước.
Hai người không nói một lời im lặng ngồi như vậy.
Cuối cùng Long là người đầu hàng trước.
“Ngài đến đây để giáo huấn ta ư?”
Rất nghiêm túc không có một ý đùa cợt nào.
“Ngài biết vậy liền tốt. Nhưng để ngài nhớ lâu một chút bà già ta đành phải lắm lời vậy”
Hồng cô không buông tha cho Long dù hắn đã nhận lỗi.
“Ngài khiến ta rất thất vọng. Lần đầu tiên ta thấy ngài bị cảm xúc khống chế như vậy, với tư cách là v·ú nuôi của ngài ta phải nhắc nhở ngài rằng ngài hiện tại không chỉ là một người. Mọi hành động mọi quyết định của ngài đều có ảnh hưởng tới đất nước này tới dân tộc này và ảnh hướng tới cả tính mạng của ngài. Ta mong rằng đây là lần duy nhất ngài hành động theo cảm xúc như vậy.”
Long vẫn thi thoảng thể hiện cảm xúc của mình nhưng không có nghĩa hắn hành động theo cảm xúc, mỗi lần như vậy Long đều áp chế cảm xúc của mình rất tốt hoàn toàn dựa vào lý trí làm việc. Nhưng lần này hắn lại bị cảm xúc kiểm soát, hành động của hắn không dựa trên bất kỳ lý do khách quan nào hoàn toàn là từ cảm xúc diễn biến mà thành.
Đây là một điều cực kỳ nguy hiểm đối với một vị vua như Long, Hồng cô không muốn điều này tái hiện một lần nữa.
Tựa lưng vào ghế Long thở dài một hơi, quả thật chuyện này là hắn sai trước, không hiểu sao đầu óc hắn lại có thể bị cảm xúc lấn áp làm ra hành động nguy hiểm như vậy.
Không cần biết Vân Ngọc có ở dưới trướng ai hay không nhưng điều chắc chắn rằng nàng rất nguy hiểm với Nam Tinh.
“Là lỗi của ta! Ta sẽ ra lệnh quân cận vệ truy bắt nàng, chỉ mong có thể kịp thời.”
Nghĩ ngợi một lúc Long nói.
“Chỉ mong là vậy đi.”
…
Lúc này Vân Ngọc cùng những người giải cứu nàng đang phải dùng hết tốc lực mỗi người cưỡi ngựa phi nước đại để có thể rời xa Kim Lăng càng nhanh càng tốt.
Lúc tới mười hai người nhưng lúc đi bọn hắn chỉ còn lại năm người, hai n·gười c·hết khi cố gắng xung kích vào nhà tù, ba người thì ở lại đoạn hậu để bọn hắn có thể chạy đi thoát khỏi Kim Lăng.
Hiện tại sáu người tính cả Vân Ngọc đều đang phải phải dốc hết sức lực để thoát khỏi truy binh.
Mặc dù đã cắt đuôi truy binh nhưng không có nghĩa bọn họ an toàn, đây vẫn là lãnh thổ của Nam Tinh vẫn là lãnh thổ của nhân loại.
Nếu không thể thoát khỏi đây liền không có hai chữ an toàn đáng để nói.
Phì phì!
Đang dục ngựa phi nước đại Vân Ngọc đột nhiên nghe được tiếng thở dốc của tọa kỵ dưới thân, rất rõ ràng con ngựa này sắp tới giới hạn. Phi nước đại là việc rất tốn sức với loài ngựa cho dù những con ngựa là sinh vật ma pháp sinh sống trên thảo nguyên phía bắc theo ghi chép cũng chỉ có thể phi nước đại trong mười lăm giờ.
Huống chi loài ngựa đó chỉ sống ở thảo nguyên phía bắc đại lục nơi đã trở thành vùng đất của quỷ.
Còn lũ ngựa dưới thân bọn họ này cho dù dưới sự trợ giúp của ma pháp thì cũng chỉ có thể phi nước đại trong hơn bảy giờ và hiện tại thời gian đó sắp tới.
“Ngựa của chúng ta sắp không chạy nổi.”
Vân Ngọc nhắc nhở chỉ huy cưỡi ngựa ngay bên cạnh mình.
“Phía trước không xa hẳn là có người của chúng ta chờ sẵn.”
Chỉ huy nói, kế hoạch này làm sao hắn không chuẩn bị trước chứ bọn hắn rất rõ ràng sức ngựa ở đâu để chuẩn bị cho tiếp tế.
“Chúng ta sẽ đổi ngựa ở rồi chuyển hướng về phía tây nam thưa công chúa.”
Chỉ huy nói. Bọn hắn đã chuẩn bị cho kế hoạch này nhiều tháng những chuyện như thế này không thể nằm ngoài kế hoạch được.
Rất nhanh một nhà trọ giữa đường xuất hiện trong mắt Vân Ngọc.
Mười lăm con ngựa đã được chuẩn bị ở đây, nhưng cuối cùng chỉ có sáu con ngựa tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Lần này hành động là mười hai người cũng không thể chuẩn bị trước sáu con ngựa phải không.
Thay ngựa Vân Ngọc cùng hai người hộ vệ chuyển hướng đi về phía tây nam, trong khi ba người khác lại cưỡi ngựa tiếp tục đi về phía tây muốn đánh lạc hướng truy binh.