Chương 553:
Một thôn trang nhỏ cách thành Vĩnh Xuân về phía tây bắc hơn mười kilomet, mặc dù phương bắc đã là nơi phổ cập cách mạng công nghiệp từ rất sớm nhưng không phải bất kỳ nơi nào ở phương bắc cũng hưởng lợi từ cách mạng công nghiệp.
Giống như thôn trang này vậy, trong thông vẫn giữ lối sống cùng đồ dùng của mười năm trước không hề có bất kỳ sự khác biệt nào, tựa như thôn trang này hoàn toàn tách biệt với nhịp sống đang dần trở nên vội vã của thế giới bên ngoài.
Cũng vì thế những thôn trang như thế này lại trở thành lựa chọn phù hợp nhất để ẩn nấp, không có người ngoài ra vào tất cả mọi thứ đều tự túc tự cấp hoàn toàn phong bế với thế giới bên ngoài một lựa chọn hoàn hảo.
Nhưng cho dù hoàn hảo như thế nào thì luôn có sơ hở, quanh thôn trang lúc này đã bị một tiểu đoàn bao vây, chỉ là khoảng cách quá xa khiến người không để ý tới mà thôi.
Sở dĩ điều động tới cả q·uân đ·ội trong lần này bởi vì mục tiêu vây bắt có liên quan tới ma quỷ. Nam Tinh vĩnh viễn không biết đối phương có thể triệu hồi ra sinh vật ma quỷ nào nên phải đề phòng trước.
Lần trước lũ dơi lửa đã gây ra thiệt hại không nhỏ cho đội đặc nhiệm, lũ dơi lửa này là một loại sinh vật ma quỷ có khả năng phun lửa, nhưng lửa của chúng rất ngắn chỉ có thể tác động trong bán kính mười mét hơn nữa khả năng phòng thủ của chúng cũng rất kém một mũi tên cũng có thể xử lý chúng. Nhưng đặc điểm nguy hiểm của chúng là nhiều, rất nhiều và uy lực của ngọn lửa cũng rất nguy hiểm.
Chỉ với năm con dơi lửa có thể dễ dàng phá vỡ ma pháp phòng thủ của một siêu phàm giả học đồ và số lượng cái thứ này thì nhiều vô kể. Từng có một đoạn miêu tả về dơi lửa là che trời lấp đất như vậy cũng đủ hiểu số lượng của chúng khủng kh·iếp như thế nào.
Lần trước do không đề phòng trước lực lượng đột kích không mang theo súng máy vì thế bị số lượng lớn dơi lửa áp đảo, cho dù là QL-34 cũng chỉ là hỏa lực nhiều hơn những khẩu QL khác mà thôi không thể nào so sánh về độ dày hỏa lực với súng máy được.
Đối phó với dơi lửa cách tốt nhất vẫn là dùng lưới phòng không dày đặc xử lý vì thế lần này mới điều động q·uân đ·ội. Dù sao đặc nhiệm không được đào tạo để chiến đấu với quy mô lớn và số lượng của họ cũng không cho phép những cuộc chiến như vậy xảy ra.
Đừng ảo tưởng về mấy cái binh vương gì đó nó không tồn tại ngoài đời đâu. Cho dù là một người lính xuất sắc đến đâu thì cũng là người thường mà đã là người thường liền sẽ có giới hạn, đứng trước số lượng áp đảo thì ai cũng không thoát được.
“Đoàn trưởng tất cả đã vào vị trí.”
Tiểu đoàn trưởng nghe vậy liền lập tức ra lệnh toàn quân bắt đầu thu hẹp vòng vây.
“Các ngươi phải cận thận, đừng tiếp cận quá gần ngôi làng.”
Bên cạnh tiểu đoàn trưởng là một linh mục, linh mục này không đơn giản hắn là một chuyên gia về ma quỷ đã nghiên cứu ma quỷ rất nhiều năm. Hành động lần này tìm tới ông ta chính là để cố vấn đưa ra những cách đối phó với ma quỷ không thể lặp lại sai lầm của lần trước nữa.
“Tại sao vậy?”
Tiểu đoàn trưởng không nhịn được tò mò hỏi.
“Có một số sinh vật ma quỷ rất đặc biệt được sinh ra để t·ự s·át, chúng có thể tự bạo tạo ra một v·ụ n·ổ ma pháp nếu chúng ẩn nấp trong ngôi làng người của ngươi có thể gặp nguy hiểm.”
Linh mục nói.
Lời này của ông ta khiến tiểu đoàn trưởng trầm tư. Nếu không tiến vào ngôi làng làm sao có thể bắt giữ kẻ ẩn nấp bên trong.
“Có cách nào xử lý chúng không?”
Tiểu đoàn trưởng hỏi.
“Có một số loại vật phẩm ma pháp có thể vô hiệu hóa chúng. Dù sao tam đại Đế quốc cũng c·hiến t·ranh với bọn chúng rất nhiều năm tìm ra phương pháp khắc chế không phải điều gì lạ chỉ có điều…”
Linh mục khó xử nói.
“Có điều gì?”
Thấy linh mục lề mề như vậy tiểu đoàn trưởng không nhịn được thúc dục.
“Bởi vì nhiều năm không xảy ra c·hiến t·ranh với ma quỷ những vật phẩm ma pháp này cũng không được sản xuất hiện tại chúng phi thường hiếm thấy. Cũng không có nhiều người biết sản xuất chúng.”
Linh mục nhún vai nói.
“Không chỉ một mà rất nhiều loại ma cụ trước kia được sản xuất để chuyên đối phó với ma quỷ cũng không được sản xuất nữa, số lượng hiện tại phi thường hiếm thấy.”
“Mẹ nó!”
Nghe vậy tiểu đoàn trưởng không nhịn được chửi tục.
“Có cách nào khác nữa không?”
“Đừng để chúng tới gần là được, phòng thủ của chúng phi thường yếu. Nhưng nếu trong một khu địa hình nhỏ như trong làng việc này phi thường khó.”
Linh mục bất đắc dĩ nói.
“Còn những loại khác thì sao?”
“Không đâu! Nếu muốn triệu hồi những loại ma quỷ mạnh hơn phải có một ma pháp trận quy mô lớn hơn, nếu chỉ là một ma pháp trận loại nhỏ thường chỉ triệu hồi được vài loại quỷ nhỏ. Thứ các ngươi cần đề phòng chỉ có dơi lửa cùng với bọ t·ự s·át những loại còn lại không cần quá lo lắng.”
Linh mục nói.
Dù vậy cái thứ gọi bọ t·ự s·át cũng khiến họ tiểu đoàn trưởng đau đầu.
Nếu là khu vực trống trải liền không cần phải lo sợ nhưng trong đó là một ngôi làng cho dù thế nào thì địa hình trong làng rất phù hợp cho loại bọ t·ự s·át này.
Một lúc sau toàn bộ tiểu đoàn đã bao vây lấy ngôi làng, người dân trong làng thấy q·uân đ·ội bao vây giống như cũng rất hoang mang không biết chuyện gì xảy ra. Có người liền trốn vào trong nhà nhưng cũng có người gan lớn ló đầu ra muốn hóng chuyện.
Lúc này trưởng làng xuất hiện ngoài cửa lo sợ hỏi.
“Các…các vị đại nhân không biết làng chúng ta phạm phải tội gì? Tại sao…tại sao lại ra nông nỗi này?”
“Trưởng thôn! Chúng ta không có ác ý, chúng ta tới để truy bắt t·ội p·hạm, bây giờ ta yêu cầu các ngươi phối hợp để tất cả dân làng ra khỏi nhà đi tới ngoài thôn.”
Tiểu đội trưởng nói.
“Cái này…cái này…”
Thôn trưởng giống như rất khó xử không biết phải trả lời thế nào.
Tiểu đoàn trưởng cũng không cho ông ta thời gian suy nghĩ ra lệnh.
“Đừng lề mề, các ngươi có ba mươi phút. Sau ba mươi phút chúng ta sẽ t·ấn c·ông vào làng, lúc đó xảy ra t·hương v·ong cũng đừng trách ta không báo trước.”
Thôn trưởng nghe vậy không còn cách nào khác chỉ có thể tiến trở lại thôn.
Nhưng qua hơn mười lăm phút người trong thôn cũng không có ai bước ra, thậm chí trong thôn cũng rất im ắng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Chuyện này khiến tiểu đoàn trưởng nghi ngờ không có lý nào lại im lặng như vậy được.
“Người trong thôn nghe các ngươi còn mười lăm phút để rời khỏi thôn, sau mười lăm phút tất cả những người còn trong thôn sẽ bị xem là t·ội p·hạm xử lý.”
Tiểu đội trưởng hét lớn cảnh báo người trong thôn.
“Á! Đại nhân cứu ta.”
Lúc này giống như một người dân không nhịn được nữa sợ hãi mang theo người nhà muốn chạy ra ngoài.
Nhưng khi chưa tới cổng thôn một ma pháp kiếm gió bay tới cả hắn vợ hắn và đứa con được ôm trong người đều ngã xuống.
Thấy cảnh này tất cả người dân trong thôn đều sợ hãi hét lớn đóng chặt cửa không dám ra ngoài.
“Đoàn trưởng người trong thôn giống như b·ị b·ắt làm con tin.”
Đứng bên cảnh linh mục thấy vậy trầm giọng nói. Bọn hắn còn nhìn thấy được kẻ ra tay là một tên thanh niên trẻ tuổi những không phải là Phương Trùng Dương. Bọn hắn biết khuôn mặt của Phương Trùng Dương, người này không phải hắn.
“Đại nhân! Chúng ta phải làm sao?”
Thuộc hạ ở bên cạnh thấy vậy liền hỏi, các binh lính đều cảnh giác chĩa súng về phía ngôi làng, đạn đều đã lên nòng sẵn chỉ chờ lệnh bóp cò.
“Phải làm sao? Đương nhiên là t·ấn c·ông vào.”
Tiểu đoàn trưởng quyết đoán.
“Nhưng nếu làm như vậy sẽ có rất nhiều n·gười c·hết.”
“Còn hơn là để tất cả c·hết hết, đối phương có thể trốn thoát. Nghe lênh của ta tiến vào.”
Tiểu đoàn trường ra lệnh.
Rất nhanh dưới mệnh lệnh của hắn các binh lính tiểu đoàn không chút chần chừ tiến thẳng vào thôn.
Tiếng súng tiếng la hét vang lên khắp thôn, nhưng giống như rất may mắn lần này không có ma quỷ xuất hiện chỉ có bốn tên siêu phàm giả bảo vệ Phạm Trùng Dương.
Thương vong của người trong thôn cũng được kiểm soát, đối phương chỉ có tổng cộng năm người không thể hoàn toàn khống chế tất cả người trong thôn, khi tiểu đoàn t·ấn c·ông vào cũng đã loạn cuối cùng tổng t·hương v·ong là tám người không có người b·ị t·hương.