Chương 540: Đe dọa.
Đặt tờ giấy ghi nội dung điện báo trên tay xuống, Long nhìn Linh Tuyền đang xử lý văn kiện bên cạnh nói.
“Gọi Đức Bình tới đây.”
Nhận lệnh Linh Tuyền đứng dậy hành lễ rời đi.
Không tới ba mươi phút Đức Bình xuất hiện trước mặt Long! Mời ông ta ngồi xuống Long rót cho ông ta một cốc nước hỏi.
“Tình huống hiện tại của căn cứ ma địa như thế nào?”
Long hỏi.
“Mọi thứ vẫn rất bình thường thưa bệ hạ. Có vấn đề gì sao thưa bệ hạ?”
Đức Bình trả lời, ông ta tò mò không biết tại sao Long lại hỏi câu này.
Long nghe vậy đưa tờ giấy trên tay cho Đức Bình.
Đọc được nội dung trên tờ giấy khiến con ngươi Đức Bình co lại.
“Bệ hạ! Chuyện này là sự thật?”
“Đây là tin tức Hoàng pháp thánh nói với ta. Ngươi cũng biết pháp thánh có khả năng cảm nhận pháp thánh, ta nghĩ ông ta sẽ không đem chuyện này ra nói đùa.”
Long nói.
Đức Bình nghe vậy lâm vào trầm tư, rồi ông ta lên tiếng.
“Quả thật thời gian gần đây có rất nhiều báo cáo về việc có rất nhiều kẻ lạ mặt xuất hiện xung quanh căn cứ. Chỉ có điều bởi vì căn cứ không bị lộ nên thần cũng không quá để ý.”
Nghe Đức Bình nói vậy Long nghiêm túc nhìn ông ta nói.
“Đức Bình! Căn cứ đang ở trong ma địa, một vùng đất phi thường nguy hiểm.”
“Là lỗi của thần thưa bệ hạ.”
Đức Bình cúi đầu xin lỗi.
“Ừm! Xem như đây là lời nhắc nhở của ta, bây giờ ta muốn ngươi dừng mọi hoạt động của căn cứ lại để toàn bộ nhân viên rút vào căn cứ cho tới khi có lệnh tiếp theo.”
Long nghiêm túc ra lệnh.
“Bệ hạ nghiêm trọng tới vậy sao. Nếu làm như vậy căn cứ sẽ hoàn toàn t·ê l·iệt không thể tiếp tục sản xuất. Muốn khởi động lại sản xuất cũng phải mất tới hai tháng mới có thể khôi phục.”
Đức Bình nói.
Nghe vậy Long nghiêm túc lên tiếng.
“Không thể tâm tồn may mắn, đối phương là hai vị pháp thánh một khi bị phát hiện căn cứ hoàn toàn không có sức chống cự. Căn cứ rất quan trọng, chúng ta không thể liều lĩnh, một khi căn cứ bị phá hủy không biết phải mất bao lâu thời gian mới có thể xây dựng lại.”
Để xây dựng căn cứ này Nam Tinh đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, xây dựng một nhà máy sản xuất boom nguyên tử trong khi hệ thống công nghiệp không thể đáp ứng là điều cực kỳ khó. Nếu căn cứ bị mất có thể sẽ phải mất tới mười năm nữa mới có thể tái xây dựng lại, tình huống hiện tại của Nam Tinh không thể chờ tới mười năm.
Về phía nội dung trên tờ giấy chính là về hai pháp thánh của ma quỷ xuất phát từ ma địa.
Thật sự mà nói Long không muốn gặp mặt pháp thánh chút nào, cho dù với bất kỳ lý do gì đi nữa đối phương vẫn là pháp thánh và Long chỉ là một siêu phàm giả học đồ. Một khi đối phương trở mặt Long không có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát, hắn cũng không muốn kích hoạt boom nguyên tử cùng c·hết với pháp thánh đối với hắn điều này không đáng.
Chính vì thế hắn toàn quyền giao cho đại tá việc trò nói chuyện với Hoàng pháp thánh.
Mặc dù Long có nghe được giống như Hoàng pháp thánh rất giận giữ sau khi nghe được việc Long không muốn gặp ông ta, nghe nói ông ta đã bão nổi đại tá phải rất cố gắng mới thuyết phục được vị pháp thánh này bình tĩnh.
Long có thể đoán được cảm giác của đại tá lúc đó nhưng hắn cũng không quá quan tâm mục đích của hắn là lấy được cái thông tin Hoàng pháp thánh muốn nói với hắn mà không cần phải gặp mặt.
“Ngươi nói là ta vẫn không được rời khỏi tàu.”
Hoàng pháp thánh đang dần mất kiên nhẫn lạnh giọng nói.
Ông ta vốn dĩ đã rất bất mãn với việc Long không đích thân gặp ông ta mà chỉ để một tên lính quèn gặp mặt đã khiến Hoàng pháp thánh phi thường bất mãn.
Đã vậy sau khi tiết lộ chuyện có hai pháp thánh từ ma địa đang đi xuống phía nam ông ta vẫn tiếp tục bị giam lỏng.
Mặc dù Hoàng pháp thánh cho rằng Nam Tinh không thể giam lỏng được ông ta, nhưng dù sao cũng đang làm theo yêu cầu người ta ở trong một không gian nhỏ hẹp.
Hoàng pháp thánh cảm thấy mình không được tôn trọng.
Đại tá nhìn thấy thái độ của Hoàng pháp thánh hiện tại cảm thấy nếu không có một câu trả lời rõ ràng rất có thể vị pháp thánh này sẽ không để yên.
Uy nghiêm của pháp thánh không thể xúc phạm, không phải ông ta nhìn dễ nói chuyện liền có nghĩa Nam Tinh có thể xúc phạm ông ta.
“Mong đại công hiểu cho, tình huống hiện tại của vương quốc thực sự không thích hợp để đức vua có thể gặp ngài. Chúng tôi cần phải đề phòng mọi mối nguy hiển có thể xảy ra.”
Đại tá cố gắng giải thích, mặc dù những lời giải thích này nghe rất chói tai.
“Ý của ngươi là ta có thể gây nguy hiểm cho vua của các ngươi.”
Hoàng pháp thánh cười khẩy nói.
“Nếu ta muốn làm như vậy các ngươi có thể ngăn được ta sao?”
Hoàng pháp thánh rất tự tin nói.
“Chỉ là nguyên tắc an toàn thôi thưa ngài, mong ngài hiểu cho.”
Đại tá cố gắng trấn an vị pháp thánh trước mặt.
Nhưng có vẻ như mọi lời nói của hắn đều không có tác dụng vị pháp thánh này vẫn đứng dậy có ý định rời khỏi phòng của mình.
Đại tá thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy chắn trước người Hoàng pháp thánh.
“Làm sao ngươi muốn cản ta?”
Hoàng pháp thánh thấy đại tá cản đường mình cười lạnh nói.
“Đại công xin nghe ta nói! Nếu ngài rời khỏi tàu rất nguy hiểm.”
Nói nhẹ nhàng không được đại tá chỉ có thể lên tiếng đe dọa.
“Nguy hiểm! Nguy hiểm gì? Ta cũng rất muốn xem xem ta có nguy hiểm gì?”
Nhưng Hoàng pháp thánh không nghe, chỉ một lời đe dọa làm sao có thể khiến ông ta sợ hãi được chứ. Ông ta cũng rất muốn xem Nam Tinh lấy gì ra để đe dọa ông ta.
Không chấp nhặt với một phàm nhân Hoàng pháp thánh đẩy đại tá ra đi ra ngoài.
Mặc dù không muốn tránh ra nhưng không hiểu sao đại tá cảm giác cơ thể mình như không bị kiểm soát bị đẩy sang một bên. Rõ ràng đại tá cảm nhận được Hoàng pháp thánh không dùng chút lực nào nhưng hắn lại không thể làm gì cả cơ thể cảm giác như bị giam cầm vậy.
Phải tới khi Hoàng pháp thánh rời khỏi phòng cảm giác kiểm soát cơ thể của đại tá mới quay trở lại, hắn vội vã chạy ra ngoài.
Bên ngoài lúc này những binh lính của quân cận vệ đều đã lên đạn nòng súng nhắm thẳng vào Hoàng pháp thánh.
Đại ta vội vã chạy lên che chắn trước người Hoàng pháp thánh.
“Hạ súng xuống! Mau hạ súng xuống.”
Đại tá hét lớn ra lệnh cho những binh lính quân cận vệ xung quanh hạ súng xuống.
Những khẩu súng này làm sao có thể gây nguy hiểm cho một vị pháp thánh đại tá làm vậy là đang bảo vệ bọn hắn và bảo vệ cả chính mình nữa.
“Ta còn tưởng các ngươi muốn dùng mấy thứ này đối phó ta.”
Âm thanh Hoàng pháp thánh lạnh lẽo truyền vào tai.
Hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh đại tá quay người lại đôi mắt cực kỳ nghiêm túc nói.
“Đại nhân những lời vừa rồi của ta không phải đe dọa, một khi ngài bước chân ra khỏi con tàu này không chỉ ngài mà cả tôi cùng tất cả người trên tàu đều sẽ c·hết. Ngài không nghĩ tôi đưa tính mạng của mình cùng đồng đội ra để đùa phải không?”
Hoàng pháp thánh nhìn sâu vào đôi mắt đại tá trước mặt, là một kẻ đã hơn bảy trăm tuổi ông ta có thể cảm giác được những lời này của đại tá là thật lòng.
Nhíu chặt đôi lông mày Hoàng pháp thánh rất khó hiểu không biết đối phương lấy đâu ra tự tin có thể gây nguy hiểm cho ông ta.
“Dường như ngươi rất tự tin có thể khiến ta m·ất m·ạng.”
Hoàng pháp thánh rất nghi ngờ nói.
Ông ta chưa bao giờ thấy có kẻ nào tự tin tới mức như vậy, có những kẻ tự tin có thể tự vệ trước pháp thánh nhưng ông ta chưa từng chứng kiến qua người nào có thể tự tin g·iết c·hết pháp thánh như vậy.
“Xin ngài hãy kiên nhẫn! Ngài sẽ sớm biết tại sao? Tôi không chỉ đang bảo vệ ngài mà còn bảo vệ cả tính mạng của tôi cùng những người ở đây?”
Đại tá kiên nhẫn nói.
“Kiên nhẫn! Ta phải chờ bao lâu đây?”
“Có lẽ trong vòng năm ngày ngài sẽ có được câu trả lời. Xin ngài tin tưởng tôi.”
Nhìn ánh mắt đầy tự tin của đại tá Hoàng pháp thánh cảm thấy mình bị thuyết phục.
“Thôi được! Ta sẽ chờ ba ngày, sau năm ngày đừng trách ta không nói trước.”
Ông ta cũng muốn xem xem Nam Tinh có thủ đoạn gì.
Mặc dù Hoàng pháp thánh không quá tin tưởng nhưng biết đâu đây là sự thật thì sao? Hoàng pháp thánh không muốn thủ đoạn đó được dùng trên người mình.