Chương 530: Cái giá của tri thức.
Phong tác chiến của tàu Chiêu Phương sử dụng ma pháp làm ra một tấm hải đồ, trên tấm hải đồ này toàn bộ đội hình của hạm đội Phương Đông đều được thể hiện ra cùng với đó là vùng biển cùng vùng trời xung quanh hạm đội cũng được thể hiện trong này.
Tư lệnh đang đứng bên cạnh quan sát hải đồ của hạm đội, sự chú ý của hắn đều hướng về phía hai chấm đỏ đang từ rìa bản đồ tiếp cận hạm đội với một tốc độ rất nhanh.
“Độ cao của bọn hắn là bao nhiêu?”
Tư lệnh hỏi.
Mặc dù hắn đã được báo tin về việc hai vật thể lạ đang tiếp cận với tốc độ và độ cao rất nhanh, hiện tại hai vật thể này đã được ký hiệu lên bản đồ chiến trường với mỗi năm giây sẽ tiến hành đổi mới vị trí của hai vật thể này một lần.
Hắn đã không còn tin tưởng vào hiệp sĩ rồng sau trận đại bại vừa rồi, mặc dù biết trong trường hợp này hiệp sĩ rồng không có lý do gì để lừa hắn.
Mặc dù năm giây đổi mới vị trí một lần nhưng đô đốc cảm thấy vẫn phi thường chậm, mỗi khi hai chấm đỏ kia đổi mới hắn lại thấy được bọn nó tiến lên một khoảng cách kinh khủng, tốc độ hoàn toàn nằm ngoài thường thức của hắn so với các hiệp sĩ rồng.
“Độ cao xác định là gần mười nghìn mét thưa ngài!”
Binh lính ở một bên trả lời.
Mười nghìn mét đây là độ cao mà một chiếc B24 bình thường không thể với tới, đừng nói là mười nghìn mét cho dù là chín nghìn mét nó cũng đã không thể với tới rồi, nhưng ai bảo chúng là những máy bay được thiết kế riêng để có thể thực hiện nhiệm vụ ném boom nguyên tử. Độ cao mà chiếc máy bay này có thể đạt đến kỳ thực có thể lên tới mười một nghìn mét, sức mạnh của chúng đã hoàn toàn vượt qua một chiếc B24 thông thường.
Còn tại sao máy bay không bay lên độ cao tối đa thì kỳ thực ở độ cao đó áp lực lên thân máy bay cùng động cơ là rất lớn, đặc biệt là động cơ nó không hoạt động ổn định tại độ cao này vì thế các kỹ sư thiết kế khuyến cáo phi công chỉ nên duy trì độ cao dưới mười nghìn mét đây là độ cao máy bay hoạt động tốt nhất.
Còn về phía hiệp sĩ rồng bọn hắn chính xác không thể làm gì đối phương khi độ cao tối đa bọn hắn có thể đạt tới chỉ hơn bảy nghìn mét, đối phương hoàn toàn nằm ngoài tầm với của bọn hắn
Nhìn hai điểm đỏ đang nhanh chóng tiếp cận hạm đội trong khi hạm đội lại không thể làm được gì trong lòng tư lệnh không khỏi lo lắng, đặc biệt là khi hai chấm đỏ này đè lên ký hiệu của các hiệp sĩ rồng trái tim của đô đốc lại banh banh nhảy chỉ sợ sau khi chấm đỏ rời khỏi hiệp sĩ rồng kia cũng biến mất trên bản đồ.
Đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy, B24 không được trang bị v·ũ k·hí t·ấn c·ông nào khác ngoài quả boom trong thân.
Nhưng có điều nhìn thấy hai chấm đỏ kia đang nhanh chóng tiếp cận hạm đội kia trong lòng tư lệnh lại trở nên nặng nề.
Hắn rời khỏi phòng tác chiến đi thẳng lên cầu tàu, nơi này Phan Tốc Hải cũng đã chờ sẵn.
Hai người nhìn nhau cùng gật đầu nhưng không nói một lời cả hai đều không có tâm trạng để trò chuyện cùng nhìn hướng bầu trời đồng loạt sử dụng ưng nhãn.
Dưới tác dụng của ưng nhan hai người đều có thể thấy được hai chấm đen ở phía chân trời đang tiếp cận với tốc độ rất nhanh.
“Tư lệnh toàn bộ hạm đội đề đã vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.”
Lúc này một sĩ quan đi tới báo cáo với đô đốc.
“Ừm! Để bọn hắn cảnh giác.”
Tư lệnh ra lệnh!
Mặc dù vậy trong lòng đô đốc cho rằng hạm đội không thể lầm gì được đối phương, những hành động của hắn chỉ đang làm để trấn an thủy thủ và trấn an chính hắn mà thôi.
Rất nhanh trong tầm mắt của hai người hai chiếc B24 đã xuất hiện rất rõ ràng hình dáng, dưới ưng nhãn cả hai người đã có thể thấy được hình dáng thật sự của hai chiếc máy bay.
“Ngươi biết chúng?”
Tư lệnh nhìn chằm chằm hai chiếc B24 lên tiếng hỏi.
Mặc dù tư lệnh không chỉ đích danh người nhưng Phan Tốc Hải ở một bên biết hắn đang hỏi mình.
“Không biết! Ta chưa từng nhìn thấy thứ gì như vậy.”
Nói rồi Phan Tốc Hải nhìn sang tư lệnh nói.
“Ta nghĩ ngươi nên đi tìm đại công đi.”
Phan Tốc Hải cũng biết với độ cao này bọn hắn hoàn toàn không có cơ hội ngăn chặn đối phương, vì thế bọn hắn chỉ có thể trông chờ vào Diêu pháp thánh.
Mặc dù hai người không biết hai thứ bay trên trời kia là gì nhưng bọn hắn đều chắc chắn đây là một loại v·ũ k·hí mới của Nam Tinh.
Trong những năm qua trên chiến trường có một câu nói.
Nếu ngươi phát hiện một loại v·ũ k·hí các ngươi không biết như vậy liền đi hỏi người Nam Tinh.
Chỉ một câu nói như vậy thôi nhưng cũng đủ để chứng minh trong những năm qua v·ũ k·hí của Nam Tinh đã thay đổi chiến trường thế giới như thế nào.
Huống chi hai vật thể bay trên trời kia còn tới từ phương bắc, đặc biệt hơn quanh thân bọn nó đều là kim loại đặc điểm của những thứ tới từ Nam Tinh.
“Ngươi tiếp tục theo dõi có bất kỳ động tĩnh nào lập tức báo cho ta.”
Tư lệnh dặn dò rồi hắn lập tức trở rời khỏi cầu tàu hướng về phòng Diêu pháp thánh đi tới.
Rất nhanh Diêu pháp thánh đã xuất hiện trên cầu tàu cùng với tư lệnh, trong thời gian này hai chiếc máy bay đã tới đủ gần để chỉ cần dùng mắt thường liền có thể thấy hai chấm đen nhỏ trên bầu trời.
Diêu pháp thánh nhíu mày nhìn lên hai vật thể bay trên bầu trời nói.
“Các ngươi muốn ta chặn hai thứ đó lại?”
“Thật có lỗi, lại khiến đại công ngài phải ra tay.”
Tư lệnh hối lỗi nói.
Đi nhờ vả một người mãi cũng cảm thấy xấu hổ, cho dù người được nhờ là pháp thánh đi chăng nữa.
“Quá cao!”
Diêu pháp thánh nói.
“Ý ngài là!”
Phan Tốc Hải ở một bên nghe vậy không nhịn được hỏi.
“Hai thứ này bay quá cao, ở độ cao đó ta không chắc có thể bắt được chúng.”
Diêu pháp thánh trả lời, trong lòng ông ta cũng nổi lên cảm giác không tốt.
Mười nghìn mét không phải là Diêu pháp thánh không lên được, nhưng để lên được độ cao đấy ông ta phải hi sinh rất nhiều, đặc biệt là khi ở độ cao này ông ta không thể hít thở một cách bình thường.
Pháp thánh cho dù rất mạnh mẽ nhưng vẫn thuộc giới hạn của sinh vật độ cao kia dưỡng khí vô cùng thiếu thốn ông ta từng lên tới độ cao đó vì thế Diêu pháp thánh biết ở độ cao đó việc duy trì tinh táo là khó khăn như thế nào.
Ma pháp có mạnh tới đâu cũng không có ma pháp có thể cung cấp dưỡng khí, ngay cả dưỡng khí là gì Diêu pháp thánh cũng không biết làm sao có thể biết nghiên cứu ra ma pháp có thể cung cấp dưỡng khí.
Nghe Diêu pháp thánh nói như vậy trong lòng hai người đều nổi lên sóng lớn, Nam Tinh vậy mà đã làm được tới mức này, bọn hắn có thể đạt tới lĩnh vực mà ngay cả pháp thánh cũng không làm được.
Mặc dù đây chỉ là về việc bay lượn nhưng bọn hắn đã bước ra bước đầu tiên.
Phải biết bọn hắn đã cho phàm nhân sức mạnh có thể g·iết c·hết siêu phàm giả, liệu bọn hắn có thể cho phàm nhân sức mạnh có thể g·iết c·hết pháp thánh không.
Nghĩ tới đây Phan Tốc Hải trong lòng không khỏi run rẩy.
Hẳn là không thể!
Phan Tốc Hải tự trấn an chính mình.
“Như vậy bây giờ chúng ta phải sao thưa đại công?”
Phan Tốc Hải lo lắng hỏi.
“Chỉ có thể chờ đợi!”
Nhìn hai chiếc máy bay đã tiếp cận hạm đội Diêu pháp thánh nói, ông ta cũng không quá lo lắng, mặc dù không thể với tới đối phương nhưng ông ta vẫn rất tự tin vào sức mạnh của mình.
Lúc này hai vật thể lạ đã tới trên bầu trời hạm đội, dựa vào ưng nhãn bọn hắn có thể thấy được bụng của hai vật thể kia đang mở ra.
Mất khoảng hơn ba mươi giây thứ bên trong rơi ra rơi xuống hạm đội.
Nhíu mày nghiêm túc quan sát hai vật lạ đang rơi xuống Diêu pháp thánh không phát giác được bất kỳ mối nguy hiểm nào từ nó cả.
Tốc độ rơi này cho dù bên trong có nhồi thuốc nổ cũng không thể gây ra bao nhiêu thiệt hại mọi thứ trông thực sự rất vô hại.
Các pháp thánh mặc dù có thể cảm nhận được năng lượng nhưng hiện tại năng lượng bên trong quả boom thật sự chưa được kích hoạt, vì thế ngay cả Diêu pháp thánh cũng không cảm nhận được mối nguy hiểm bên trong. Huống chi độ nhảy cảm của bọn hắn với năng lượng bình thường không thể cao như năng lượng ma pháp.
Cứ như vậy Diêu pháp thánh để mặc cho hai quả boom rơi xuống, dù sao bọn chúng cũng rất lệch với soái hạm hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào.
Không chỉ Diêu pháp thánh tất cả thủy thủ trên hạm đội đều chú ý tới hai vật thể nhìn như không có bất kỳ nguy hiểm nào đang rơi xuống, trong đôi mắt hầu hết đều rất tò mò, một số siêu phàm giả cảnh giác tự xây dựng cho mình một ma pháp phòng ngự đề phòng vạn nhất.
Khi khoảng cách tới mặt biển chỉ còn năm mươi mét, Diêu pháp thánh cảm nhận được được một nguồn năng lượng khổng lồ đang bùng nổ, ngay sau đó một luồng ánh sáng chói lóa che đi đôi mắt của ông ta cùng với tất cả mọi người.