Chương 527: "Cờ Pháp!"
Mang theo lá cờ của “Pháp” trên lưng một hiệp sĩ rồng dưới sự dẫn đường của các hiệp sĩ rồng hạm đội Phương Đông hạ cánh xuống tàu.
Mặc dù có một chút khó khăn nhưng diện tích của sàn đáp tàu vẫn có đủ để hiệp sĩ rồng có thể hạ tọa kỵ của mình xuống.
Ngay khi vừa đáp xuống sàn hiệp sĩ rồng liền nhảy xuống, con rồng của hắn cũng lập tức bị trùm lên một tấm lưới. Con rồng cũng ngay lập tức nằm rạp cả người xuống sàn.
Không phải là để bắt giữ rồng đâu mà nó sẽ giúp lũ rồng có cảm giác an toàn khi trên biển.
Hiệp sĩ cũng không phản ứng quá khích với hành động này, hắn vỗ vào cổ tọa kỵ của mình trấn an nó sau đó liền đi tới trước mặt tư lệnh hành lễ.
“Ra mắt tư lệnh đại nhân.”
Nhìn hiệp sĩ rồng trước mặt tư lệnh thể hiện thái độ khinh thường nói.
“Để một hiệp sĩ rồng tới làm sứ giả. Cái đám không pháp sư kia sợ chúng ta làm thịt bọn hắn hay sao?”
Có lẽ chỉ có thể thông qua lời nói tư lệnh mới có thể lấy lại chút mặt mũi cho lực lượng hiệp sĩ rồng vừa đại bại của hắn.
Hiệp sĩ rồng không muốn tranh cãi vấn đề này với tư lệnh, đây dù sao cũng là đất của địch hắn tốt nhất nên làm đúng nhiệm vụ của mình thôi đừng làm những thứ ngoài nhiệm vụ làm gì cả nếu muốn giữ mạng của mình. Hắn liền lập tức vào chủ đề chính.
“Thưa ngài tôi tới đây để gửi tối hậu thư của tư lệnh hạm đội liên hợp tới ngài. Hạm đội Phương Đông không được phép tiến vào vùng biển của Nam Tinh, nếu không Nam Tinh sẽ xem đây là một lời tuyên chiến. Yêu cầu này cũng đã được gửi tới đại sứ của Đế quốc. Chúng tôi mong ngài sẽ suy xét kỹ càng trước khi đưa ra lựa chọn.”
Hiệp sĩ rồng nghiêm nghị nói, trong lòng hắn không khỏi mắng thầm lũ cấp trên của mình.
Để hắn đi làm nhiệm vụ này thực sự giống như ném hắn vào lò lửa. Những lời này khác gì với việc tuyên chiến với Đế quốc đâu chứ, với những người sinh ra và lớn lên trong thời đại này Đế quốc là một cái gì đó rất khủng kh·iếp. Cho dù Nam Tinh đã không ít lần đánh bại âm mưu của Đế quốc nhưng rất nhiều người vẫn không tự tin về việc đối đầu trực tiếp với Đế quốc.
Nói thật hiệp sĩ rồng cho rằng sau những lời này của hắn đối phương có mang hắn ra xử tử cũng là điều bình thường.
Quả nhiên sau những lời của hắn tư lệnh đã nở nụ cười, nhưng là một nụ cười phẫn nộ trong đôi mắt hắn không hề che dấu điều đó.
Hắn rất muốn đập c·hết kẻ trước mặt, nhưng hắn cố dằn xuống cơn phẫn nộ trong lòng mình trầm giọng nói.
“Ta có thể xem như đây là lời tuyên chiến không?”
Tư lệnh kiềm chế cơn phẫn nộ của mình xuống.
“Hỗn xước! Các ngươi dám khiêu khích Đế quốc.”
Nhưng hắn kiềm chế không có nghĩa là những thuộc hạ của hắn kiềm chế.
“Một tiểu vương quốc lại dám nói ra những lời ngỗ nghịch như vậy, các ngươi đã sẵn sàng hứng chịu sự phẫn nộ của Đế quốc?”
Những người khác trên boong tàu khi nghe được những lời vừa rồi cũng phi thường phẫn nộ, bọn hắn liên tục buông ra những lời sỉ vả hướng về hiệp sĩ rồng.
Có những lời vô cùng khó nghe liên quan tới quốc vương của hắn, mặc dù rất muốn bảo vệ uy nghiêm của quốc vương nhưng hiệp sĩ rồng không dám vọng động chỉ sợ đám đông phẫn nộ xung quanh sẽ xé xác hắn.
Trong lòng mặc niệm những lời trung thành với Long cùng với những lời thú tội khi không thể bảo vệ được uy nghiêm của đức vua, không pháp sư đứng yên tại chỗ.
“Tôi chỉ phụ trách chuyển lời thưa đô đốc đại nhân.”
Hiệp sĩ rồng lên tiếng nhắc nhở tư lệnh hắn chỉ là một người chuyển lời, những câu hỏi của tư lệnh hắn không thể trả lời được.
Dưới những lời của hiệp sĩ rồng đô đốc cũng bình tĩnh lại, quả thật kẻ trước mặt chỉ phụ trách truyền lời không có bất kỳ quyền lực nào để trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn.
Mở ra phong thư trên tay tư lệnh bắt đầu đọc.
Càng đọc hơi thở của hắn càng nhanh càng nặng nhọc, sự phẫn nộ lại xuất hiện trên khuôn mặt.
Nội dung trong bức thư tràn ngập ý khiêu khích, ít nhất đối với một vị tướng của Đế quốc thì đấy chính là khiêu khích.
“Ngươi có thể trở về nhắn lại với tướng quân của các ngươi rằng hải quân Đế quốc có thể tới bất kỳ đâu và không cần bất kỳ kẻ nào cho phép.”
Nói rồi tư lệnh nhìn sang cận vệ của mình nói.
“Hắn có thể rời đi.”
Cận vệ nghe vậy liền áp sát tới làm động tác mời hiệp sĩ rồng rời đi.
Đứng trên cầu tàu nhìn cơ rông bay lên đô đốc vẫn không che dấu cơn phẫn nộ của mình.
“Truyền lệnh hạm độc hết tốc lực tiến lên. Ta muốn xem xem cái đất nước nhỏ bé này lấy gì ra để ngăn cản chúng ta.”
Tư lệnh ra lệnh.
Lòng tin của hắn rất đủ, có pháp thánh ở đây hạm đội của hắn có thể chiến thắng bất kỳ vật cản đường nào cho dù đối phương có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa chỉ cần không có pháp thánh đối phương liền không thể làm gì được. Hắn tin tưởng Diêu pháp thánh sẽ có thể xử lý mọi vấn đề.
Hạm đội Phương Đông cứ như vậy tiếp tục hướng về phía bắc mặc cho mọi lời cảnh báo tới từ Nam Tinh.
Cho dù bọn hắn có phát hiện hạm đội của Nam Tinh chỉ cách mình không tới hai mươi hải lý cũng như vậy, bọn hắn thậm chí không quan tâm tới hạm đội Nam Tinh mà vẫn tiếp tục thẳng tiến hướng bắc, tựa như chỉ cần hạm đội Nam Tinh không tiếp cận bọn hắn cũng liền không ngần ngại v·a c·hạm.
Không tới một ngày hạm đội Phương Đông đã tiếp cận vùng biển của Nam Tinh, chỉ cách khoảng hai mươi hải lý nữa hạm đội sẽ tiến vào vùng biển của Nam Tinh.
“Tư lệnh! Chúng ta sắp tiến vào vùng biển Nam Tinh!”
Phan Tốc Hải ở một bên báo cáo.
“Hạm đội Nam Tinh ở đâu?”
“Bọn hắn đang ở hướng đông bắc của chúng ta. Hạm đội của bọn hắn đang kéo dài khoảng cách với chúng ta?”
“Kéo dài khoảng cách?”
Tư lệnh không thể tin được hỏi lại.
Phan Tốc hải ngồi một bên cũng không thể tin được gật đầu nói.
“Đúng vậy! Ta cũng không thể tin được sau khi nghe báo cáo này.”
Nhíu chặt đôi lông mày tư lệnh không hiểu được hỏi.
“Bọn hắn muốn làm gì? Ta cứ cho rằng ngay khi chúng ta tiến vào vùng biển Nam Tinh bọn hắn sẽ t·ấn c·ông mới phải.”
“Ta cũng cho rằng như vậy!”
“Có âm mưu gì đó trong này chăng?”
Tư lệnh không nhịn được hỏi.
“Không rõ ràng! Nhưng cũng không cần phải lo lắng đứng trước thực lực tuyệt đối mọi âm mưu đều không có ý nghĩa.”
Phan Tốc Hải nói.
“Đúng vậy có pháp thánh ở đây mọi âm mưu đều là vô nghĩa.”
Nhớ tới Diêu pháp thánh vẫn đang ở trên tàu tư lệnh cũng trở nên yên tâm hơn. Trong mắt bọn hắn chỉ cần kẻ địch không có pháp thánh thì mọi chống cự đều vô nghĩa.
“Dù vậy chúng ta cũng nên cảnh giác. Cũng không thể để đại công xử lý mọi chuyện hết được.”
Tư lệnh nói.
“Để toàn bộ hiệp sĩ rồng lên không tuần tra đừng để đối phương đánh bất ngờ. Nhắc nhở bọn hắn không cần phải giao chiến chỉ cần có thể kiểm soát vị trí của bọn hắn là được.”
Tư lệnh cũng lo lắng hiệp sĩ rồng sẽ gặp thêm tổn thất nếu tiếp tục giao chiến với đối phương, hắn thật sự không muốn gặp thêm bất kỳ tổn thất nào nữa.
“Ngươi tiếp tục chỉ huy, ta đi gặp đại công một chút. Cũng phải đánh tiếng trước với ngài ấy.”
Nói rồi Tư lệnh đứng dậy rời khỏi cầu tàu, giao lại quyên chỉ huy cho Phan Tốc Hải.
Vào lúc này hạm đội liên hợp quả thật đang kéo dài khoảng cách với hạm đội Phương Đông.
Chỉ có điều kéo dài khoảng cách thì kéo dài nhưng nó không có nghĩa hạm đội từ bỏ theo dõi hạm đội Phương Đông, ngược lại lợi dụng quyền làm chủ bầu trời của mình các không pháp sư của hạm đội luôn lảng vảng quanh hạm đội Phương Đông theo dõi mọi động thái của đối phương.
“Tư lệnh, chúng ta thật sự không ngăn bọn hắn lại sao?”
Hạm trưởng soái hạm ở ngay bên cạnh lo lắng hỏi Nguyễn Thành.
“Đây là mệnh lệnh từ bộ tư lệnh, ngươi không cần phải lo lắng.”
Nguyễn Thành biết bộ tư lệnh muốn làm gì, hắn tốt nhất nên đảm bảo hạm đội của mình không bị dính vào.
Nguyễn Thành hiểu chuyện gì sắp xảy ra mặc dù rất muốn chứng kiến nhưng hắn không muốn tống táng hạm đội của mình vào.