Chương 508: Diêu pháp thánh.
Cung điện Hoa Hải Đường nằm ở phía tây nam thành Đại An của Đế quốc, nơi này chính là nơi ở của một trong hai vị pháp thánh của Đế quốc, đại công tước Diêu Ngọc Nam.
Không chỉ là cung điện mà toàn bộ mảnh đất xung quanh cũng thuộc sở hữu của vị pháp thánh này, đối với một người có thân phận như Diêu Ngọc Nam chỉ chút mảnh đất này thực sự không là gì cho dù đây là khu vực ngay bên cạnh thủ đô. Huống chi ông ta đã hơn chín trăm tuổi, là người đã sống qua thời đại sụp đổ của tam đại đế quốc.
Xe ngựa của hoàng đế tiến vào cung điện, trong cung điện này không có quá nhiều người hầu hết chủ yếu đều là người hầu, số binh lính bảo vệ quanh cung điện không quá nhiều dù sao đây cũng là nơi ở của pháp thánh có bao nhiêu kẻ có can đảm t·ấn c·ông vào đây cơ chứ.
Bước xuống xe ngựa quản gia già của cung điện đã chờ sẵn.
“Tham kiến bệ hạ!”
Quản gia cúi đầu hành lễ.
Hoàng đế vội vã mời ông ta dậy khách khí nói.
“Không cần phải như vậy!”
Đây là quản gia của pháp thánh hoàng đế cũng phải nể mặt.
“Đại công đâu đưa ta đi gặp ngài!”
Hoàng đế nói.
“Bẩm bệ hạ! Đại công đang ở sau hồ, xin ngài theo thần.”
Quản gia trả lời, nói rồi ông ta dẫn theo hoàng đế tới sau cung điện. Phía sau cung điện ngoại trừ có một khu vườn lớn ra còn có cả một hồ cá lớn, nghe nói bởi vì Diêu pháp thánh rất thích câu cá nên ngài đã sử dụng ma pháp đào ra hồ này, đây là mảnh hồ lớn nhất xung quanh thành Đại An, độ rộng của nó có thể tương đương với diện tích của hồ Tây.
Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy hồ này nhưng hoàng đế vẫn không nhịn được than thở, không phải than thở về mảnh hồ rộng lớn này hắn đã từng thấy những hồ nước lớn hơn như thế này rất nhiều thứ hắn than thở đây là tác phẩm của một người.
Nghe nói lúc đó Diêu pháp thánh đã sử dụng vô số lần ma pháp đào đất để làm chuyện này, nhưng nó cũng chỉ diễn ra trong hai ngày, sau hai ngày ngài đã thành công đào xong toàn bộ hồ lớn.
Còn về tại sao ngài lại không sử dụng đại ma pháp thì hoàng đế được nghe kể lại là do thánh ma pháp của Diêu pháp thánh sở hữu không phù hợp để làm việc đó.
Đại ma pháp không phải là cải trắng thông thường mỗi pháp thánh chỉ thành thạo một hoặc cùng lắm là hai đại ma pháp, số lượng pháp thánh thành thạo ba đại ma pháp trở lên trong lịch sử rất hiếm.
Cho dù đối với pháp thánh thì đại ma pháp cũng không phải dễ học, hơn nữa cho dù học rồi thì việc sử dụng cũng không phải đơn giản thánh ma pháp thường sẽ tiêu tốn rất nhiều ma năng mỗi lần sử dụng thánh ma pháp ma năng dự trữ của pháp thánh sẽ bị sử dụng rất nhiều, nếu không cận thận thậm chí có thể bị kẻ địch tận dụng cơ hội gây nguy hiểm tới tính mạng.
Vì thế cho dù trong đối chiến các pháp thánh thường rất ít sử dụng thánh ma pháp bọn hắn thường sử dụng các đại ma pháp hơn, dù sao uy lực cùng sức mạnh của các đại ma pháp được sử dụng trong tay pháp thánh cũng không phải cao cấp siêu phàm giả bình thường có thể so được.
Quả đúng như quản gia nói Diêu pháp thánh đang nghỉ ngơi câu cá bên hồ, Diêu pháp thánh mặc dù đã chín trăm tuổi nhưng nhìn qua ông ta lại giống với một người trung niên trên dưới bốn mươi tuổi hơn. Nhưng không vì thế mà ông ta mang tới cảm giác trẻ tuổi, ngược lại trên người ông ta có một cảm giác năm tháng trôi qua hằn lên trong ánh mắt cùng nụ cười cho dù là quản gia già cũng không thể mang lại cho người cảm giác này, thấy hoàng đế tới Diêu pháp thánh liền đứng dậy đón chào.
“Bệ hạ đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
Diêu pháp thánh không hành lễ, thân phận của ông ta không cần hành lễ với hoàng đế.
“Cảm ơn đại công đã quan tâm ta vẫn còn rất khỏe mạnh. Có lẽ ta không cần phải hỏi thăm về sức khỏe của ngài đâu!”
Hoàng đế gật đầu trả lời câu hỏi của ông ta, hắn còn không quên cười đùa.
“Ha ha! Thần sẽ không nói mình rất khỏe!”
Đúng là không cần phải hỏi thăm sức khỏe của Diêu pháp thánh, ông ta đã chín trăm tuổi rồi theo lẽ thường tuổi thọ của ông ta vẫn còn khoảng ba trăm năm nữa và chắc chắn sẽ sống lâu hơn hoàng đế.
Dù sao hoàng đế cũng chỉ là một phàm nhân, không thể so đấu tuổi thọ với pháp thánh được.
Trò chuyện một lúc hoàng đế tiến vào chủ đề cho mục đích lần này hắn tới.
“Đại công ngài hẳn cũng đoán được lý do ta tới đây lần này rồi. Đế quốc hiện tại đang gặp khó khăn ta mong đại công có thể ra mặt xử lý chuyện này.”
Diêu pháp thánh đương nhiên biết, dù sao hoàng đế muốn dùng danh nghĩa của ông ta đe dọa Nam Tinh chắc chắn phải có sử đồng ý của ông ta.
Nếu không có sự đồng ý của ông ta cho hoàng đế mười lá gan hắn cũng không dám.
“Ồ! Xem ra tên của thần không có mấy tác dụng.”
Diêu pháp thánh nở nụ cười trả lời, nhưng nụ cười này lại mang tới cho người cảm giác vô cùng lạnh lẽo trong đôi mắt còn toát lên sự hứng thú tột cùng.
“Có điều bệ hạ! Ngài cũng biết thần không thể tùy tiện xuất thủ, nếu không hai người kia sẽ không ngồi yên. Thậm chí có thể dẫn ra đám đồ cổ của thú nhân cùng tinh linh.”
Diêu pháp thánh khó khăn nói.
Hiệp ước của các pháp thánh không cho phép bọn hắn can thiệp vào mâu thuẫn giữa các quốc gia, nếu hắn ra tay sợ rằng sẽ khiến những người khác bất mãn.
Hoàng đế nghe vậy cười nói.
“Đại công yên tâm chuyện này ta đã xử lý, ngài có thể ra tay. Chỉ có điều ngài cần chú ý một số vấn đề, tránh vượt qua chúng.”
Nói rồi hoàng đế bắt đầu thuật lại các điều kiện Thánh quốc đưa ra tránh pháp thánh phạm phải kinh động tới các pháp thánh của Thánh quốc.
Nghe xong những điều kiện hoàng đế vừa trình bày đôi lông mày Diêu Pháp thánh nhíu lại.
“Những điều kiện này chúng ta phải trả bao nhiêu để đạt được? Sẽ không ảnh hưởng tới chiến lược của Đế quốc chứ?”
Mặc dù không can thiệp những cũng không có nghĩa Diêu pháp thánh không biết về tình hình Đế quốc hiện nay, ông ta cho rằng nếu nhượng bộ quá lớn sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới chiến lược của Đế quốc hiện tại.
Phải biết cuộc chiến này cực kỳ quan trọng với Đế quốc, nó quyết định xem Đế quốc có thể hoàn toàn đánh đổ Thánh quốc trở thành bá chủ của lục địa hay không.
Mặc dù không thể tiêu diệt Thánh quốc nhưng chỉ cần thông qua cuộc chiến này áp súc ảnh hưởng của thánh quốc xa hơn về phía tây nữa liền được. Tới lúc đó Thánh quốc hoàn toàn không có năng lực trở thành mối đe dọa với Đế quốc.
Nghe vậy hoàng đế không nhịn được cười khổ nói trình bày về cái giá phải trả để Diêu pháp thánh có thể ra tay.
“Cái này cũng quá lớn đi! Thực sự chuyện này quan trọng tới vậy sao? Quân đội của chúng ta không xử lý được?”
Diêu pháp thánh nhíu mày nói.
“Chưa nói đến q·uân đ·ội của chúng ta nếu t·ấn c·ông Nam Tinh có khả năng cao Thánh quốc cũng sẽ can thiệp. Ta cũng không nắm chắc q·uân đ·ội của chúng ta có thể chiến thắng Nam Tinh hiện tại.”
Hoàng Đế cười khổ trả lời.
Pháp thánh cho dù mạnh thế nào cũng chỉ là một người, tính chất rất khác so với q·uân đ·ội, vì thế Thánh quốc mới cho phép pháp thánh hành động. Nhưng nếu q·uân đ·ội đặt chân lên đất Nam Tinh tính chất sẽ rất khác, lần này cũng chỉ là hải quân xuất động cùng pháp thánh không có bất kỳ lực lượng bộ binh nào tham gia cả.
“Nam Tinh mạnh tới vậy, ngươi đã không nắm chắc bắt được bọn hắn rồi!”
Diêu pháp thánh nhíu mày.
“Đại công cũng nhìn thấy v·ũ k·hí mới của q·uân đ·ội chúng ta rồi đi?”
Hoàng đế hỏi.
“Ta thừa nhận Nam Tinh là nơi bắt nguồn của những v·ũ k·hí này, nhưng không lẽ vì thế mà ngài không chắc chắn?”
“Đại công không biết! Vũ khí được trang bị cho q·uân đ·ội Nam Tinh vượt trội hơn v·ũ k·hí được trang bị cho q·uân đ·ội ta nhiều, hơn nữa bọn hắn đã hoàn thành các chiến thuật dành cho loại v·ũ k·hí này q·uân đ·ội của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ.”
Nghe vậy Diêu pháp thánh nhíu mày thở dài nói.
“Như vậy thần liền xem một chút v·ũ k·hí của Nam Tinh mạnh mẽ tới thế nào! Không biết bệ hạ còn dặn dò gì không?”
Hoàng đế cười, hắn nhìn pháp thánh nói.
“Kỳ thực ta cũng muốn nhờ ngài đặc biệt chăm sóc một số nơi. Những nơi đó có thể chứa rất nhiều tài liệu chúng ta cần, tốt nhất là có thể mang tất cả về đừng để Thánh quốc có được.”
“Ta biết ngài sẽ không dễ dàng chịu tổn thất như vậy mà không nhận lại được gì.”
Diêu pháp thánh cười nói.