Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 506: quyết định của hoàng đế.




Chương 506: quyết định của hoàng đế.

Choang!

Tiếng cốc chén rơi vỡ vang lên trong phòng ăn của hoàng cung Đế quốc.

Trong căn phòng rộng lớn được trang trí với vô số đồ đạc sang quý hoàng đế đang siết chặt lấy con dao ăn của mình trước mặt ông ta bát chén đã vỡ tan, những miểng sứ vỡ thậm chí đã cứa đứt bàn tay của ngài, máu dần thẩm ướt bàn ăn.

Xung quanh hoàng đế, hoàng hậu, hoàng phi và cả các hoàng tử công chúa đều im lặng không nói một lời, toàn bộ không gian yên tĩnh như c·hết mọi người đều biết hoàng đế đang nổi giận không ai muốn lên tiếng trước để nhận cơn thịnh nộ của hoàng đế.

Những người hầu xung quanh đều đã sợ hãi quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu, không ai muốn trở thành nơi trút giận của hoàng đế cả đặc biệt là người hầu bởi vì bọn hắn có bị sao cũng không thể kêu oan được, ai bảo kẻ chủ mưu là hoàng đế đâu.

“Bệ hạ! Ngài b·ị t·hương rồi, người đâu mau gọi linh mục.”

Lúc này hoàng hậu cũng nhìn thấy máu chảy ra từ bàn tay của hoàng đế, nàng hoảng sợ hét lên ra lệnh, rồi lập tức bắt lấy tay hoàng đế muốn giúp ngài cầm máu.

Những lúc thế này cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể lên tiếng, dù sao hoàng đế cũng không thể vì chuyện này mà trút giận lên nàng phải không. Là hoàng hậu đấy chứ không phải ai khác hoàng đế muốn làm gì nàng cũng phải suy xét một chút các đại quý tộc.

Hoàng đế thấy vậy liền buồn bực rút tay khỏi tay hoàng hậu khoát tay nói.

“Không có chuyện gì!”

Rồi ngài tùy tiện lấy khăn tay trên bàn tạm thời buộc lại vị trí v·ết t·hương của mình, máu từ bàn tay thấm đỏ khăn tay nhưng không nhiều, nó không ảnh hưởng tới hoàng đế ngược lại còn khiến ngài lãnh tĩnh hơn.

Nhìn sang hầu cận người vừa báo tin không vui ngay trong bữa ăn cho mình hoàng đế bình tĩnh ra lệnh.

“Gọi các đại thần vào cung.”

Rồi ngài đứng lên nói với hoàng hậu, hoàng phi và các hoàng tử công chúa.

“Các ngươi tiếp tục dùng bữa, ta có việc đi trước.”

Nói rồi hoàng đế liên rời khỏi phòng ăn để lại căn phòng vẫn im ắng một cách lạ thường.

“Mau dọn dẹp đi! Mọi người liền chờ một chút.”



Lúc này ở đây hoàng hậu là người có quyền lên tiếng nhất, nàng liền lập tức ra lệnh cho người hầu dọn dẹp mọi thứ trên bàn trong khi nàng dẫn đầu đứng lên đi tới ghế chờ trong phòng.

Phòng ăn rất lớn không chỉ có bàn ăn chính mà xung quanh còn có bàn ghế cho các thành viên chờ đợi trước khi vào ăn. Dù sao không phải lúc nào mọi người cũng tới cùng một lúc cần phải có nơi để chờ đợi không phải sao. Hơn nữa trong quy củ của hoàng gia vào bàn trước hoàng đế là việc cực kỳ vô lễ, cho nên mới có ghế chờ như thế này.

Người hầu dọn dẹp không chỉ là dọn dẹp vị trí bàn của hoàng đế mà toàn bộ bàn ăn đều bị dọn đi, ngay cả tấm trải trên bàn cũng bị dọn dẹp, nếu không phải bàn ăn là một khối đá cẩm thạch nguyên khối được điêu khắc ra có lẽ bàn cũng bị dọn đi.

Cũng chính vì điều này mọi người mới rời khỏi bàn ăn đi tới bàn chờ xung quanh, dù sao cũng cần thời gian để dọn đồ ăn mới lên bàn.

Lúc này hoàng đế cũng đã trở lại thư phòng của mình, ngồi lên ngai vang hoàng đề tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nghiêm giọng nói.

“Trình báy rõ ràng hơn đi.”

Vừa rồi hầu cận chỉ báo sơ qua tin tức cho hoàng đế, bây giờ ngài cần biết rõ tình hình hơn.

Hầu cận của ngài nghe vậy liền lập tức bẩm báo.

Hóa ra tin tức khiến hoàng đế giận giữ như vậy chính là tin Phú Xuân đã mất không chế.

Đúng vậy toàn bộ Phú Xuân hiện tại đã hoàn toàn mất không chế, ngoại trừ các thành trì vẫn còn nằm trong khống chế của liên quân cùng q·uân đ·ội Phú Xuân ra, toàn bộ vùng ngoại vi bên ngoài đã bị mất không chế hoàn toàn, các thành trì đều bị cô lập nếu không phải có hiệp sĩ rồng có lẽ các thành trì đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

Chỉ cần q·uân đ·ội rời khỏi thành trì tiến vào vùng hoang vắng không có tường thành bảo vệ ngay lập tức sẽ bị tập kích, những vụ tập kích khiến cho q·uân đ·ội tổn thất không nhỏ chỉ có thể lui lại gần vùng ngoại thành.

Nhưng tình huống hiện tại của liên quân vô cùng nguy cấp, không phải tất cả hậu cần đều ở trong thành trì, rất nhiều vật tư tập trung tại các kho quân dụng ngoài thành hay thậm chí đang trên đường số vật tư này hiện tại đã bị quân phản loạn chiếm đoạt.

Trong khi lương thực trong các thành khác lại không đủ nhiều để duy trì cho người trong thành, thậm chí trong thành thi thoảng cũng có những vụ tập kích do quân phản loạn dẫn vào.

Hiện tại quân phản loạn đang ngày càng mở rộng quy mô q·uân đ·ội, một số thành trì đang bị vây công Phú Xuân đã tới thời khắc nguy cấp nhất.

Phía liên quân hiện tại đang cầu viện Đế quốc, muốn Đế quốc nhanh chóng xuất binh chi viện bởi vì hiện tại các quốc gia xung quanh cũng chỉ còn Đế quốc có quân điều động. Những quốc gia khác hiện tại trong nước cũng đang phi thường loạn, chịu ảnh hưởng từ quân phản loạn của Phú Xuân rất nhiều cuộc nổi loạn đang lan rộng trong lãnh thổ các quốc gia này.

Nghe xong hầu cận trình bày hoàng đế không nói một lời, ngài chỉ tiếp tục tựa lưng vào ghế giống như đang suy tư điều gì đó, thư phòng trở nên yên ắng lạ thường, không có một tiếng động.

“Chừng nào các đại thần tới?”



Đột nhiên hoàng đế lên tiếng hỏi.

“Thần đã cho người đi triệu tập, có lẽ không lâu nữa các vị đại nhân sẽ tới.”

Hầu cận lập tức trả lời. Ông ta từ đầu đến cuối đều đi theo hoàng đế tới đây, làm sao có thời gian nắm rõ hành trình của các đại thần chỉ có thể trả lời qua loa như vậy.

Hoàng đế không nói nữa tiếp tục yên lặng chờ đợi.

Cũng không mất bao nhiêu thời gian các đại thần đều đã có mặt trong thư phòng của hoàng đế.

Có lẽ đã biết trước tin tức này sắc mặt các đại thần đều vô cùng nghiêm trọng, thời gian bọn hắn tới cũng ngắn hơn so với phán đoán của hầu cận.

“Mặc dù ta đoán các ngươi cũng đã biết tình huống xảy ra rồi, nhưng tốt nhất nên thuật lại toàn bộ sự việc một lần.”

Hoàng đế nói rồi ngài ra lệnh cho hầu cận thuật lại toàn bộ tình huống hiện tại.

“Bệ hạ thần cho rằng nên cứ quân tiếp viện trấn áp cuộc phản loạn này. Nếu không làm như vậy nội bộ của chúng ta sẽ trở nên mâu thuẫn, uy tín của chúng ta với các nước khác sẽ bị suy giảm.”

Nghe xong tình huống này đại tướng quân dẫn đầu lên tiếng. Là người theo phái cường ngạnh vị tướng quân này luôn thích lựa chọn sử dụng vũ lực trong những tình huống như thế này.

“Chúng ta còn đủ quân để điều động sao? Ta nghe nói hiện tại trong lãnh thổ Đế quốc cũng đang nổi lên những cuộc phản loạn tương tự?”

Tài chính đại thần ở một bên nghi ngờ hỏi, ông ta là người không bao giờ thích xuất binh bởi vì một khi xuất binh thì đều phải dùng tiền, mà tiền tới từ đâu? Chính là tới từ trong tay ông ta. Chỉ cần nghĩ tới vô số tiền bạc cuồn cuộn rời khỏi tay vị tài chính đại thần này trong lòng đều rỉ máu.

“Không cần lo lắng! Chúng ta vừa mới bổ sung thêm ba trăm nghìn quân nữa, hoàn toàn có thể điều lực lượng này chi viện.”

Đại tướng quân tự tin nói.

“Ba trăm nghìn quân mới bổ sung! Ngươi định để một đội quân vừa mới trải qua huấn luyện đi đánh một đội quân thiện chiến. Đừng quên quân phản loạn chỉ dùng hơn tám mươi nghìn quân đã có thể đè hơn hai trăm nghìn liên quân ra đánh.”

Tể tướng ở một bên cũng không quên chen lời vào.

“Hừ! Chúng ta chỉ cần giải thoát cho liên quân đang bị vây trong các thành trì ra là được, không cần thiết phải làm chủ lực.”



Đại tướng quân trả lời.

“Không cần phải làm chủ lực! Ngươi nói thật dễ, chúng ta là Đế quốc đấy ngươi muốn những nước khác nhìn chúng ta như thế nào?”

Đại thần ngoại giao xám mặt lên tiếng, rồi ông ta nhìn về phía hoàng đế nói.

“Bệ hạ quân phản loạn không phải vấn đề! Nếu chúng ta giải quyết gốc rễ của nó quân phản loạn sẽ tự tan rã.”

“Ồ! Vậy gốc rễ của nó ở đâu?”

Hoàng đế hứng thú hỏi.

“Nam Tinh thưa bệ hạ! Nam Tinh chính là gốc rễ của mọi vấn đề.”

Lời đại thần ngoại giao vừa ra không khí trong phòng trở nên quỷ dị. Tất cả đại thần trong phòng đều không ai muốn nhắc tới cái tên này cả.

“Nhắc mới nhớ! Vũ Ngọc Đao vẫn còn ở Nam Tinh phải không? Ta không nhầm hắn tới yêu cầu Nam Tinh dừng cung cấp v·ũ k·hí cho quân phản loạn đi.”

“Đúng vậy thưa bệ hạ!”

Đại thần ngoại giao trả lời.

“Lâu như vậy rồi vẫn không có câu trả lời, xem ra Nam Tinh không nể mặt pháp thánh.”

Hoàng đế cười lạnh nói, trong ánh mắt ngài đã lộ ra sát cơ.

Chuyện Vũ Ngọc Đạo được phép sử dụng danh nghĩa của pháp thánh là do hoàng đế cho phép, nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi vẫn không có câu trả lời. Hoàng Đế cũng không tin Vũ Ngọc Đao không đưa pháp thánh ra đe dọa.

“Xem ra ta nên báo chuyện này cho hai vị đại công rồi!”

Ở Đế quốc hai vị pháp thánh đều được sắc phong tước vị đại công, mặc dù hai vị này không có lãnh địa nhưng nó không có nghĩa quyền lực của hai vị này nhỏ bé. Chỉ riêng vũ lực của bọn họ cũng đủ để chấn nh·iếp tất cả rồi.

“Báo cho Vũ Ngọc Đao! Nếu Nam Tinh không trả lời trong vòng một tháng nữa, pháp thánh cùng với hạm đội phương đông sẽ đích thân tới. Đại tướng quân ngươi cũng về điểm quân đi, nói thế nào chúng ta cũng phải chi viện cho Phú Xuân mới được.”

Sau một thời gian thảo luận cuối cùng hoàng đế đưa ra mệnh lênh.

Để mai bù chương nhé.